Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1146: Ngươi Ăn Sên Mà Lớn À?

Chương 1146: Ngươi ăn sên mà lớn à? Chương 1146: Ngươi ăn sên mà lớn à?Chương 1146: Ngươi ăn sên mà lớn à?

Tiêu Dương lần lượt ôm mấy người, kích động trong lòng không thể diễn đạt bằng lời.

Thời gian này, một mình Tiêu Dương ở dưới Vạn Kiếm Linh Hà tối tăm không mặt trời, bên người là tối om, kiếm khí vô tận không ngừng công kích hắn... Thậm chí, trong thời gian đó, Tiêu Dương không hề nhìn thấy hy vọng có thể bước ra khỏi Vạn Kiếm Linh Hà.

Trước đây gặp mặt huynh đệ lần nữa đã trở thành khát vọng xa vời của Tiêu Dương! Trong một trăm tám mươi ngày đêm ở Vạn Kiếm Linh Hà, Tiêu Dương có quá nhiều điều bận lòng... Cuối cùng lúc này cũng được thể hiện ral

Có lẽ chỉ có người thần bây giờ vẫn đang ở Thần Linh Cảnh Địa chịu dày vò không ngừng mới có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Dương vì bọn họ cũng có khát vọng không thể nào diễn đạt bằng ngôn ngữ.

Ôm chặt lấy nhau.

Tên nhãi Bạch Húc Húc lúc này càng lộ rõ tính tình, ôm lấy Tiêu Dương gào khóc... Trong lòng tên nhóc này, thân phận lão đại của Tiêu Dương cơ hồ không thể thay thế. Bắt đầu từ khi ở Minh Châu bị Tiêu Dương "lừa dối" qua đập tan tập đoàn Hắc Sơn, bất tri bất giác, hành động của tên nhóc này đã lấy Tiêu Dương làm gương! Tên nhóc Húc Húc đang trong độ tuổi phản nghịch vốn vì sức mạnh thuộc tính của bản thân lộ ra trước mặt mọi người sẽ xấu hổ nên không muốn gia nhập Thiên Tử Các, vì Tiêu Dương, cuối cùng gã đã thay đổi vận mệnh của mình...

- Được rồi, được rồi.

Tiêu Dương võ vai Bạch Húc Húc, mỉm cười.

- Không cần nói lời cảm ơn ta, đừng quên huynh cũng được coi là một nửa sư phụ của ta.

Nhìn bề ngoài thì gân trăm Thần Linh lão tổ tuyệt đối có thể khiến tất cả mọi người đều chấn động... Nhưng lúc này, người run rẩy lại là những Thần Linh lão tổ này!

La Thiên nói.

Đông đảo thế lực Thần Linh, mấy chục gần trăm Thần Linh lão tổ. Thông thường mà nói thì một Thần Linh lão tổ đã đủ để trấn áp một phương Thần Linh Cảnh Địa. Nhiều Thần Linh lão tổ như vậy tập trung lại, tuyệt đối là thực lực kinh khủng gân như vô địch. Trong Thần Linh Cảnh Địa, gần như rất ít khi xuất hiện cảnh hàng trăm Thần Linh lão tổ nhất tề xuất động... Thế nhưng vì quái tài Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện nên trong Thần Linh Cảnh Địa liên tục xuất hiện cảnh Thần Linh lão tổ tập hợp. Ngoài việc tiêu diệt Tiêu Dương ra thì cũng là trấn áp người có liên quan đến Tiêu Dương.

- Đúng vậy! Kẻ nên khóc là bọn chúng!

Nhất là Hỏa Viêm Phong, người đích thân trải qua mấy lần Thần Sơn bị hủy hoại. Mặc dù cũng là Thần Linh lão tổ nhưng khi đối mặt với Tiêu Dương, y sớm đã hoàn toàn mất đi niêm tin chiến đấu.

- Bây giờ kẻ nên khóc là bọn chúng.

Hình ảnh quỷ dị như vậy, chỉ có đối mặt với một người mới có - quái tài Tiêu Dương!

- Tiêu Dương, thời gian này nếu không có Tịnh Y thì bọn ta cũng khó mà chống đỡ được lâu như vậy, càng không giết được nhiều thành viên dưới trướng của thế lực Thần Linh như thế.

Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Húc Húc liên trở nên phấn chấn, nhanh chóng lau sạch vệt nước mắt trên mặt, gật mạnh đầu, nói: Tiêu Dương cũng cười cười, nhưng bây giờ không phải là lúc ôn chuyện cũ. Bên ngoài ngàn thước, đông đảo thế lực Thần Linh vẫn đang như hổ rình mồi. Thần Linh lão tổ cường đại đang dần tỉnh táo lại, một lần nữa tập hợp lại. Dưới mệnh lệnh của Xích Không Minh, chúng đang từ từ tiến lại gần...

- Để Nhai Kim sứ đích thân ra tay đối phó với ngươi thật đúng là giết gà bằng dao mổ trâu. Tiêu Dương, ta không biết ngươi dùng thuật che mắt gì tránh được sự đuổi giết của Nhai Kim sứ, tóm lại là hôm nay ngươi chết là cái chắc.

Tiêu Dương nhìn về phía Tiêu Tịnh Y, Tiêu Tịnh Y nở nụ cười.

Một Thần Linh lão tổ cũng đến từ Tam Xích Thần Linh Điện lúc này trong tay đã vung trọng xích lên, từ xa chỉ vào Tiêu Dương, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh như băng.

Từ trận chiến ở thung lũng lớn mở ra một truyền kỳ chói mắt, rôi đến một đòn sắc bén ngàn kiếm cùng bay vừa nãy... Bản tôn của những Thần Linh lão tổ này đều là tiên nhân cường đại, ánh mắt đều không tệ, đương nhiên có thể phán đoán ra sự kinh khủng của kẻ địch trước mắt này!

Đương nhiên, cũng có một phần Thần Linh lão tổ lúc này vẫn bình tĩnh, mắt lạnh nhìn Tiêu Dương, tự tin dưới sự dẫn dắt của Xích Không Minh, chắc chắn bọn họ có thể quét sạch những độc thần giả trước mặt này, bao gồm... quái tài Tiêu Dương!

- Nếu đã vậy thì bọn ta lười biếng một lần.

Tiếng nói vừa dứt, đồng tử La Thiên không khỏi hơi co lại một chút. Y nhìn Tiêu Dương, muốn nói lại thôi... Trước mặt là gần trăm Thần Linh lão tổ, trong đó không thiếu lão quái vật cường đại, đặc biệt là Xích Không Minh tọa trấn hậu phương càng cường đại đến cực điểm.

Thần Linh lão tổ nọ sững người, lập tức kiêu ngạo nói:

Tiêu Dương lạnh nhạt liếc qua, khoát tay ngăn bọn Giát Giát đang định lên tiếng.

- Ngươi ngay cả Xích Lượng Thiên cũng không bằng mà cũng dám la hét trước mặt Tiêu Dương ta sao?

- Ngươi còn di ngôn gì muốn dặn dò không?

Sắc mặt mọi người đều không khỏi hơi trâm xuống, tên Thần Linh lão tổ nói năng không chút khiêm tốn nọ càng biến sắc mặt, đôi mắt lóe vài cái, chỉ vào Tiêu Dương:

Lời này nói xong tựa hồ như hạ thấp giá trị của Xích Lượng Thiên đến mức không đáng một đồng.

Ngay cả Xích Lượng Thiên cũng không bằng...

- Mọi người nghỉ ngơi đi, trận này để ta.

- Xích thiếu chủ là đệ nhất con nối dòng Thần Linh vạn năm nay của Tam Xích Thần Linh Điện ta, thực lực sớm đã vượt qua người cùng cảnh giới, ta không bằng Xích thiếu chủ cũng chẳng có gì mất mặt.

- Xích Lượng Thiên là bại tướng dưới tay ta đấy.

Tiêu Dương cười.

Nhưng lúc này khuôn mặt Tiêu Dương lại vô cùng bình tĩnh, tựa hồ cực kỳ tự tin với trận chiến này.

- Ngươi có so được với Xích Lượng Thiên không?

Tiêu Dương và bốn người nhìn nhau cười, lập tức quay đầu, thân ảnh lướt về phía trước trăm thước, ánh mắt liếc nhìn đông đảo Thần Linh lão tổ. Cuối cùng tâm mắt hắn dừng lại trên người Thần Linh lão tổ nói năng không chút khiêm tốn vừa nãy, đột nhiên hỏi một tiếng:

Giát Giát không thấy kỳ lạ, ôm vai cười.

- Trong trận chiến tại Cửu Trụ Thiên Phong, Thiếu chủ chỉ có chuyện quan trọng phải rời đi, sao có thể bại trước Tiêu Dương ngươi? So với Xích thiếu chủ, ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng!

- Ếch ngồi đáy giếng?

Tiêu Dương vẻ mặt thú vị nhìn tên Thần Linh lão tổ nọ, giơ tay ra:

- Khá lắm, có dám đấu với kẻ ếch ngồi đáy giếng trong miệng ngươi không?

- Ngươi muốn chết thì Xích Thiên Thành ta cho ngươi toại nguyện!

Xích Thiên Thành tức giận rống to, lập tức vung trọng xích trong tay, thân quang hiện ra, bắn nhanh mấy trăm thước, theo gió vượt sóng lao đi...

Trong khoảnh khắc thiên địa biến sắc, cuông phong vung lên!

Sau khi nhìn thấy uy lực một kiếm của Tiêu Dương rồi mà Xích Thiên Thành vẫn ngông cuồng như vậy, chứng tỏ y có chỗ hơn người, có thực lực mạnh mẽt! Trong đông đảo Thần Linh lão tổ trước mặt Tiêu Dương, thực lực của Xích Thiên Thành có thể xếp vào top mười! Công kích đánh ra lúc này có khí thế gió cuốn mây tan, quét ngang thiên hạ...

- Chịu chết đi! I I

- Quái tài Tiêu Dương lại không tránh được một kích của Xích Thiên Thành lão tổ! Xem ra hắn cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi!

Trong khoảnh khắc một mảnh xôn xaol

Trọng xích khổng lồ hùng hậu trong tay Xích Thiên Thành lúc này rơi trên vai Tiêu Dương, thanh âm ầm vang khiến trong lòng người ta không tự chủ được mà chấn động...

Hình ảnh phía trước phảng phất như đang dừng lại.

Trong lòng mọi người đều chấn động, đôi mắt trợn to tới cực điểm...

Một tiếng nổ động trời!

Nhưng rất nhanh, đôi mắt mọi người đều không nhịn được người nào người nấy đều trợn to mắt...

Mắt thấy công kích của Xích Thiên Thành đã gần trong gang tấc mà quái tài Tiêu Dương... vẫn không nhúc nhích.

Hắn chắp tay đứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, tóc đen bay múa trong gió, từ đồng tử đen nhánh sáng ngời của hắn, có thể thấy hắn không hề coi một kích kinh thiên động địa này của Xích Thiên Thành ra gì...

VùiI

Trọng xích trong tay Xích Thiên Thành tựa như theo gió vượt sóng phát ra mũi nhọn cường đại kinh khủng, khí thế như vũ bão rơi xuống... Cho đến lúc này, khuôn mặt Xích Thiên Thành đã lộ ra nụ cười độc ác...

Một kích này đánh xuống, Xích Thiên Thành đã chuẩn bị đủ loại biến hóa, ứng đối với chiêu thức của Tiêu Dương. Có điều y không biết Tiêu Dương lại không hề tránh né, dường như không có phản ứng tương ứng với công kích của y... Xem ra quái tài Tiêu Dương cũng chỉ có hư danh mà thôi!

Chỉ trong chớp mắt, thần lực mênh mông hùng hậu của Xích Thiên Thành điên cuồng tuôn ra, trọng xích hình thành một đạo trường hồng, rơi thẳng về phía Tiêu Dương...

Một khắc này, trống ngực mấy người bọn Tiêu Tịnh Y ở phía sau Tiêu Dương gần như theo bản năng nhảy lên tận cổ họng, tròng mắt trừng lớn, nhìn trọng xích rơi xuống nhanh như chớp, không kịp cứu viện dì... Âm!!!

Khí thế như vũ bão, phá không mà đánh đi.

Cảm giác áp bách mà quái tài Tiêu Dương gây ra cho bọn họ quả thực quá mãnh liệt, trước mặt Tiêu Dương, bọn họ không hề có ý chí chiến đấu...

Có thiên tài của thế lực Thân Linh cảm khái.

- Đây chắc chắn sẽ là một trận long tranh hổ đấu! Thật hy vọng Xích Thiên Thành lão tổ có thể một phát đánh bại quái tài Tiêu Dương...

Mặc dù Xích Thiên Thành thi triển ra uy lực công kích kinh thiên động địa nhưng không ai cho rằng y có thể dựa vào một kích này dễ dàng đánh bại Tiêu Dương. Quái tài Tiêu Dương danh chấn Thần Linh Cảnh Địa, đây tuyệt đối không phải hư danh.

Giờ khắc này tất cả ánh mắt đều tập hợp qua đó...

- Nhìn một kích đó của Xích Thiên Thành lão tổ, dù là một tòa thân phong khổng lồ cao nghìn thước cũng bị oanh kích đến nát bấy, còn Tiêu Dương chỉ là thân thể máu thịt, kết quả nghĩ cũng biết.

- Ta đoán lúc này quái tài Tiêu Dương đã lục phủ ngũ tạng tan nát hết rồi.

Phía xa xôn xao ồn ào khiếp sợ một mảnh, thế nhưng trong lúc nhất thời không có người chú ý tới sắc mặt Xích Thiên Thành còn biến đổi nhanh hơn! Lúc này đồng tử gần như co rút kịch liệt bằng tốc độ cực nhanh, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, trong lòng đang gào thét.

Không sai, một kích này của y đúng là đã đánh thẳng vào người Tiêu Dương, trong lúc chỉ mành treo chuông, Tiêu Dương trực tiếp dùng bả vai chặn lại một kích của mình. Trong mắt Xích Thiên Thành, hành động như vậy đúng là ngu muội đến cực điểm, tự tìm đường chết! Nhưng y không biết... trong thời khắc trọng xích rơi xuống vai Tiêu Dương, y có cảm giác công kích như đập vào trời cao mênh mông, sức mạnh hùng hậu trực tiếp bị tháo gỡ không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không gây một chút tổn thương nào cho Tiêu Dương!

Thậm chí, y phục trên vai Tiêu Dương còn không bị cọ sát chút nào.

Tâm thần Xích Thiên Thành chấn động kịch liệt, hoảng sợ thất sắc giương mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương...

Dưới vô số ánh mắt cực kỳ không thể nào tin được, Tiêu Dương khẽ giơ tay lên, vỗ trọng xích trên vai, vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn Xích Thiên Thành:

- Chỉ có chút lực thế thôi à? Ngươi ăn sên mà lớn à?

Chỉ có chút lực thế thôi à?

Thời khắc này, sắc mặt Xích Thiên Thành trong khoảnh khắc đỏ bừng, đôi mắt trợn to, đồng tử phẫn nộ... Một kích vừa rồi cho dù trước mặt là Thân Sơn cao ngàn thước, có thêm thần lực thì y cũng tự tin có thể khiến nó lập tức âm ầm sụp đổ, vỡ tan tành...

Nhưng...

Rung chuyển núi dễ, rung chuyển Tiêu Dương khói

Thân hình Tiêu Dương còn chắc chắn hơn cả một tòa Thần Sơn khổng lồ!

Giờ phút này, mọi người xung quanh thấy một màn này cũng lập tức hóa đá...
Bình Luận (0)
Comment