Chương 1145: Quái tài Tiêu Dương tuyên bố trở về!
Chương 1145: Quái tài Tiêu Dương tuyên bố trở về!Chương 1145: Quái tài Tiêu Dương tuyên bố trở về!
Chậm rãi nâng lên, ánh sáng của Già Thiên Thần Tán đong đưa giữa không trung, tỏa ra thần quang nhìn có vẻ giống chiếc Già Thiên Thần Tán trước đó. Có điều so với chiếc ô trước đó, gần như tất cả thế lực Thần Linh đều nhận ra sự khác biệt của chiếc Già Thiên Thần Tán này...
Điểm khác biệt quan trọng nhất là Già Thiên Thân Tán không còn do thế lực Thân Linh khống chết
Một cảm giác nguy cơ khó hiểu lan tràn từ phía chân trời đến đây...
Mọi người gần như theo bản năng dừng động tác, lùi vê phía sau một khoảng cách, giương mắt nhìn phía xa.
Già Thiên Thần Tán tỏa ra hơi thở sát khí nhàn nhạt...
- Lão đạiI
Giát Giát hòa thượng gần như trong nháy mắt không kiềm chế được tâm trạng kích động kêu to, đôi mắt như điên cuồng nhìn bốn phương, thử tìm bóng người đó... Thân hình vĩ đại gã từng tưởng đã hoàn toàn sụp đổi
Bạch Húc Húc gắt gao mở lớn hai mắt.
VútI
Cánh chim khổng lồ bay cao, chớp mắt một cái ngàn thước, xuất hiện trước tâm mắt tất cả mọi người. Rất nhanh, bóng người ngôi trên lưng chim như một đạo sấm sét, trực tiếp chém qua linh hồn tất cả mọi người, khiến người ta không tự chủ được nảy sinh cảm giác sợ run người.
Cuối cùng ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Đông... Nơi mặt trời đang lên.
Quái tài Tiêu Dương đã trở vềt
Tiêu Tịnh Y lệ nóng quanh tròng, mím chặt môi...
Chim Cù Như như một chiếc cầu vồng xẹt qua bầu trời...
- Lão đại ở đâu, lão đại ở đâu? Là lão đại sao? Mau nói cho ta biết, ta có nghe lầm không, có phải tiếng của lão đại không?
Thân hình dong dỏng, mày kiếm lạnh lùng nhìn phía dưới, khuôn mặt cương nghị như được đếo gọt tỉ mỉ, đôi mắt trâm tĩnh như thần, bắn ra thần thái đoạt phách, tóc đen rủ xuống vai, theo gió bay múa về phía Sau...
Xoạt xoạt xoạtI
La Thiên nắm chặt Tà Thân Ma Kiếm trong tay, thân hình cao lớn khẽ run rẩy, để lộ nội tâm không bình tính.
Bay lượn cực nhanh, bên chân trời xuất hiện một ảo ảnh nhanh như chớp, theo đó là tiếng kêu to điển hình của chim Cù Như, tuyên bố với chư thần tà ma của cả Thần Linh cảnh địa...
- Quái... quái tài Tiêu Dương? Sao lại là hắn? Thần ơi, đây không phải đang đùa ta đấy chứ? Một người rõ ràng bị tuyên bố đã chết, sao đột nhiên lại xuất hiện...
Nơi sinh mạng sinh ra.
- Quái tài Tiêu Dương chẳng phải đã rơi xuống Vạn Kiếm Linh Hà rồi sao? Trong thiên hạ lại có người có thể bước ra khỏi Vạn Kiếm Linh Hà sao? Đây... đây là người đầu tiên từ thiên cổ tới nay nhỉ? Chắp tay mà đứng, ánh mắt nhàn nhạt liếc mọi người, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Sau một khắc ngẩn ra, tiếng kinh hô hoảng sợ chấn động vang lên.
Từ làn sóng hơi thở lan tràn đến đây để phán đoán, Xích Không Minh hiểu rõ đây chắc chắn không phải huynh đệ song sinh gì của Tiêu Dương, càng không phải ảo giác, quái tài Tiêu Dương thật sự... quay về rồi!
Người khác nhìn thấy một màn này có lẽ có thể liên tưởng suy đoán chưa biết chừng quái tài Tiêu Dương chỉ dùng thuật che mắt lừa Xích Lạc Nhai, không hề rơi xuống Vạn Kiếm Linh Hà... Nhưng cảnh tượng Tiêu Dương rơi xuống hôm đó, Xích Không Minh là một người phụ trách truy đuổi Tiêu Dương, có thể nói đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương rơi xuống Vạn Kiếm Linh Hà. Đồng thời hắn còn bị Xích Lạc Nhai Kim sứ làm trọng thương. Thậm chí, ông ta còn nhìn thấy cả quá trình Tiêu Dương bị Vạn Kiếm Linh Hà cắn nuốt bao phủ...
Nửa năm, một trăm tám mươi ngày ngày đêm dày vò trong lòng, vừa nghĩ đến Tiêu Dương đã chết, ngoài bi thương ra, trong mắt họ không nén được sát khí điên cuồng. Những ngày qua, bọn họ lấy u cốc Địa Ngục làm trung tâm, điên cuồng săn giết thế lực Thần Linh bị Ma môn khống chế...
Trong đám người, ánh mắt của Xích Không Minh lại càng khó có thể tin, mắt mở to đến cực điểm, trong lòng sóng to gió lớn. Lát sau, ông ta chậm rãi mở miệng:
Phạch!
- Ta thà tin rằng đây là huynh đệ song sinh của Tiêu Dương, Nhai Kim sứ sẽ không lừa chúng ta đâu.
- Cho dù ngươi may mắn không chết, thì... bản thân sẽ khiến ngươi chết lần nữa!
Xích Không Minh phản ứng lại đầu tiên, đôi mắt xẹt qua hàn ý, rít gào một tiếng:
Chim Cù Như đã gần trong gang tấc...
- Không thể nào... Không thể nào...
Trong lòng bọn họ sớm đã có quyết tâm dù có phải chết.
Hôm nay, giờ khắc này trong lòng bọn họ lại dấy lên hy vọng!
Cho dù trước mặt là vô số cường địch nhưng có người đó rồi, đoàn thể này liền có chỗ dựa tinh thần, bọn họ không sợ bất cứ khiêu chiến gì nữa!
Nửa năm, gần nửa năm, hắn... lại có thể bước ra khỏi Vạn Kiếm Linh Hà một cách kỳ diệu!
Ngay lúc này, người kích động nhất chính là bốn người bọn Giát Giát hòa thượng, gần như không nhịn được hưng phấn đến mức sắp bổ nhào ra ngoài đón Tiêu Dương. Nhưng lúc này lòng bàn chân của bốn người lại như mọc rễ không thể dịch chuyển, kích động đến mức lệ nóng quanh tròng...
- Tiêu Dương! ! !
- Lão đại...
- Tiếp tục bao vây tiêu diệt!
Xích Không Minh hạ lệnh.
- Hắn chỉ là người.
Thanh âm ầm ầm vang vọng, truyền khắp bốn phương tám hướng, như tiếng sấm chợt vang, thức tỉnh đông đảo thế lực Thần Linh phía dưới...
- Đúng, hắn chỉ là người, không phải thần. Thần ở phía chúng taI
- Hôm nay u cốc Địa Ngục đã thành đống đổ nát, tập hợp thế lực Thần Linh cường đại, dù Tiêu Dương đến rồi cũng có thể đánh bại hắn!
- Giết!
Giọng nói của Xích Không Minh như mang theo ma lực, khiến tất cả mọi người đều bừng tỉnh, dâng lên ý chí chiến đấu, thần quang chợt bạo phát. Trong phút chốc, công kích ùn ùn kéo đến đó lại oanh kích về phía bốn người bọn Giát Giát hòa thượng...
- Hừi
Giữa không trung, Tiêu Dương lạnh nhạt giơ một ngón tay, thân quang của Thiên Hoàng thần kiếm trực tiếp bao phủ mấy chục dặm phương viên bên dưới.
- Đi thôi!
Ông ta cảm nhận được đầy đủ sự sắc bén của một kiếm này...
Nhưng giờ khắc này, một chiêu tiện tay đánh ra của Tiêu Dương đã chấn động niềm tin của Xích Không Minh...
Ánh mắt Xích Không Minh ở xa xa tràn ngập sự chấn động. Ông ta tham gia vào trận phục kích quái tài Tiêu Dương, tất cả đều do Xích Lạc Nhai ra tay trấn áp Tiêu Dương, bọn họ chỉ phụ trách ngăn cản trong thời gian ngắn, không hề thật sự giao đấu với Tiêu Dương. Trong mắt Xích Không Minh, chỉ cần ông ta bộc phát hết sức thì việc bắt Tiêu Dương cũng không thành vấn đề.
- Hắn mạnh lên nhiều vậy sao?
Bóng dáng Tiêu Dương chợt nhoáng lên, chim Cù Như hóa thành một đạo lưu quang biến mất, thân hình bạch y lăng không mà đứng, song chưởng đột nhiên thi triển.
Vút! Vút! VútI
Đầy trời trải rộng kiếm quang, cường thỉnh như pháo hoa rực rỡ chói mắt nở tung...
Ngàn kiếm cùng bay!
Chư Thiên thân kiếm được sử dụng, cả bầu trời trên đống đổ nát u cốc Địa Ngục được bao trùm dưới kiếm quang bảy màu, kiếm ý lạnh lùng tuôn rơi khiến gần như tất cả thế lực Thần Linh đang công kích hoặc có ý định công kích bốn người bọn Giát Giát lập tức cảm thấy linh hồn như bị mũi nhọn đâm vào...
Kinh hoảng sợ hãi, theo bản năng ngẩng đầu lên...
Ngàn kiếm xoay quanh, vận chuyển bằng tốc độ cao.
Quái tài Tiêu Dương dùng lực của bản thân, chỉ trong một ý niệm đã điều khiển ngàn thanh thần kiếm cấp bậc Thần binh nhận chủ, lập tức tổ thành kiếm trận vững như thành đồng, tràn ngập hơi thở hủy diệt thiên địa!
Trong phút chốc ánh mắt mọi người đều không nhịn được hoảng sợ thất sắc, thi nhau lùi về phía sau, giơ binh khí trong tay lên, chuẩn bị đón một đòn kinh thiên động địa này...
Hôm nay, Diêm vương tái thế, toát ra sát ý ngập trời...
Danh hiệu hắn từng dùng khi đại náo Đảo Quốc.
Tiêu Diêm Vương!
Bên trên chim Cù Như, Tiêu Dương quét mắt nhìn bên dưới, sát ý trong đôi mắt đột nhiên tràn ra như hông thủy, cả không gian trong khoảnh khắc tràn ngập gió lạnh buốt... Gió lạnh phất qua, gân như khiến xương cốt người khác cũng đóng băng.
- Thật sự không thể chờ đợi được muốn xuống Địa ngục rồi sao? Ánh mắt Tiêu Tịnh Y lạnh lẽo, sớm đã chuẩn bị trước, thần vân chói mắt trên Thần Nông Đỉnh phía trên đầu lóe lên, vù một tiếng chặn lại một đống công kích...
Vút! Vút! VútI
Ngàn kiếm cùng bay, mỗi một thanh Thiên Hoàng thần kiếm đều hóa ra mấy đạo tàn ảnh sắc bén, xếp chồng lên nhau, tàn ảnh chân kiếm vô cùng lợi hại. Tất cả cùng rơi thẳng xuống, khiến người ta nghe mà biến sắc. Lúc này, mắt không ít người bên dưới đều không giấu nổi sự kinh hãi và tuyệt vọng...
Không ít người trong số bọn họ đều chỉ nghe danh Tiêu Dương, chưa từng nhìn thấy thủ đoạn của hắn. Thời khắc này, trong mắt bọn họ, quái tài Tiêu Dương là người nhưng còn siêu việt hơn cả thần... Trong trận chiến, không ít con nối dòng Thần Linh đều tự thân khó bảo toàn...
Bich! BịchI BịchI
Kiếm khí bắn nhanh xuống, va chạm với vũ khí đông đảo thế lực Thần Linh ở bên dưới chém ra. Trong lúc đấu tranh trực diện, không ít tiếng kêu rên thảm thiết cơ hồ trong khoảnh khắc liền vang lên... Phòng ngự chúng lấy làm kiêu ngạo trực tiếp bị xuyên thủng như xuyên qua một tờ giấy!
Máu tươi bắn tung tóel
Ánh sáng của một phần thần vật hộ thể lấp lánh...
Gần như tất cả thân ảnh, ngoài những kẻ ngã xuống vũng máu, số còn lại đều nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mắt mang theo sự kinh hoảng mãnh liệt... Thực lực này của quái tài Tiêu Dương tuyệt đối không phải là người chúng có thể ứng phó. Điểm này mọi người trong lòng biết rõ ràng, cũng không chọn cứ tiến lên phía trước chịu chết.
Trong phạm vi ngàn thước quanh bốn người Giát Giát hòa thượng rất nhanh liên không còn thân ảnh nào.
Tất cả mọi người đều kinh hồn chưa lấy lại được bình tĩnh, đứng bên ngoài ngàn thước, liếc nhìn phía trước, một trận "mưa kiếm" Tiêu Dương thả xuống khiến linh hồn của họ cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có...
- Hắn mạnh hơn rồi, mạnh hơn rồiI
Đôi mắt Hỏa Viêm Phong tràn ngập sự sợ hãi, khó có thể tin, điên cuồng hô to, thời khắc này tâm thần gần như sụp đổ... Thời khắc tin Tiêu Dương chết được truyền đi, Hỏa Viêm Phong chắc chắn là người vui nhất, ngay đêm đó liên hưng phấn uống say không biết trời đất, tưởng cuối cùng mình cũng hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng này rồi... Mà không biết nửa năm sau thân hình cường đại này lại xuất hiện trước mặt mình với tư thái cường đại hơn.
- Sao ngươi vẫn chưa chết, sao vẫn chưa chết hải
Hỏa Viêm Phong gần như suy sụp gào lên.
Kiếm quang khắp trời bao phủ xuống, sau khi lưu lại vô số kiếm động dày đặc, dần dần biến mất... Ngàn thanh Thiên Hoàng thần kiếm xoạt xoạt tập hợp lại, cuối cùng hợp thành một thanh. Bạch y hạ xuống, tay nắm lấy thanh Thiên Hoàng thần kiếm đó, chỉ vào Hỏa Viêm Phong từ phía xa, cười nhạt.
- Ngươi còn chưa chết, sao ta có thể đi trước một bước chứ?
Sắc mặt Hỏa Viêm Phong tái nhợt như tờ giấy, trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng... Y có cảm giác ác mộng mà cuối cùng mình cũng thoát khỏi được nửa năm lại trở về rồi!
- Không! Không! Không!
Hỏa Viêm Phong điên cuồng lắc đầu. Tất cả mọi người đều không khỏi chấn động tâm thần, nhìn Hỏa Viêm Phong. Có thể tưởng tượng được Tiêu Dương đã để lại dấu ấn kinh khủng không thể xóa mờ cỡ nào trong lòng Hỏa Viêm Phong.
Nhìn nam tử tuấn mỹ bạch y phiêu nhiên, một tay nắm kiếm phía trước, Hỏa Viêm Phong lập tức không nhịn được lùi về phía sau một bước.
Đây là do danh tiếng của quái tài Tiêu Dương tạo nên!
Đây là nhân vật "chuyên đánh Thần Linh"!
Đây là ảnh hưởng không thể che lấp của "Đồ thần phong bạo' đối với thế lực Thần Linh!
Quái tài Tiêu Dương tuyên bố trở vêt
- Lão đại!
- Tiêu Dương!
Giờ khắc này, bốn người cơ hồ đồng thời hô to, nước mắt rơi xuống, liều mạng chạy về phía trước...
Ôm chặt lấy!