Chương 114: Cất tiếng hát
Chương 114: Cất tiếng hátChương 114: Cất tiếng hát
Một viên đá rớt làm dậy ngàn tầng sóng.
Một lệnh truy nã được phát toàn thành phố.
Truy nã Tiêu Dương.
Cả Phục Đại mới sáng sớm đã bùng nổ.
- Tiêu Dương giết người à?
- Haizz, cậu có biết không, bảo vệ trực ban tối hôm qua đã xảy ra mâu thuẫn. Tiêu Dương đã giết mất một người ở đội bảo vệ tên là Trân Khải, bây giờ đã chạy trốn rồi.
- Cái gì? Cậu không biết Tiêu Dương hả? Là cái người mà hôm biểu diễn huấn luyện quân sự năm nhất đã xông lên đài chủ tịch đánh vị huấn luyện viên kia đó.
- Đúng, chính là hắn đó.
Thứ hai, một tuần mới bắt đầu. Nhiệt độ sáng sớm có hơi lạnh buốt đã bị một tin tức này làm cho cả sân trường nóng hổi hẳn lên.
- Vụ án giết người của bảo vệ Phục Đại.
- Giết người nửa đêm.
Lâm Tiểu Thảo xé nát tờ báo trong tay, giận dữ mắng:
- Đây là lời nói chó má gì, tôi không tin anh Tiêu giết người.
- Đúng, tôi cũng không tin.
Lúc này phần lớn bảo vệ đều tập trung lại, tiểu Vũ cũng không kìm được bực bội mà nói lớn:
- Nhân cách của anh Tiêu mọi người chúng ta đều rõ, hôm đó vì anh em chúng ta mà anh ấy không tiếc mình trực tiếp chống lại Bích Lân Đường, làm sao có thể ở phòng bảo vệ mà giết chết anh em mình?
- Thế nhưng Trân Bình tận mắt nhìn thấy, hiện tại anh Tiêu cũng chạy trốn rồi. Tất cả dường như đều đã trở thành sự thật.
- Sự thật như sắt đá vậy.
Tất cả mọi người đều trâm mặc.
- Mẹ nó, đây là lỗi của tôi.
Lâm Tiểu Thảo hung hăng đấm một cái vào tay, đáy mắt có hơi đỏ:
- Tối hôm qua đáng lẽ là do tôi trực ban.
- Yên lặng cả đi.
Lúc này, một bóng người cao lớn đi tới.
- Thầy Cao.
- Tổ trưởng Cao.
Ánh mắt Cao Vạn Đằng lúc này cũng ngưng trọng, nhìn lướt qua phần đông bảo vệ, chậm rãi nói:
- Chuyện của Tiêu Dương, sở cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra. Tôi biết, rất nhiều người không tin Tiêu Dương là hung thủ giết người, tôi cũng không tin. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để thảo luận quá nhiều. Điều chúng ta phải làm là, trong lúc Tiêu Dương tạm thời rời cương vị, hãy làm tốt công tác bảo vệ của chúng ta.
- Thầy Cao, bây giờ có tin tức gì của anh Tiêu chưa?
Đôi mắt Lâm Tiểu Thảo đỏ bừng.
Cao Vạn Đằng lắc đầu:
- Theo tin của cảnh sát, tối hôm qua Tiêu Dương đã cưỡng ép cảnh sát sau đó trốn thoát thành công, tiếp theo thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Anh Tiêu sẽ ở đâu nhỉ?
Lâm Tiểu Thảo nhíu chặt mày.
Giữa trưa, ký túc xá A, phòng bảo vệ.
Mái tóc đen nhánh phủ lên bên ngoài chiếc áo màu lam nhạt, tấm khăn trắng phủ lên trên đùi.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn đang khép hờ ra.
Căn phòng trống không, dường như tràn ngập không khí lạnh lẽo. Trên mặt bàn, sớm đã để một chén cháo đã nguội từ lâu.
- Tiêu Dương
Giọng nói Quân Thiết Anh nhẹ nhàng vang lên, cắn bờ môi đã tái nhợt, ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp:
- Cuối cùng cũng là tôi đã hại anh.
Quân Thiết Anh thì thâm tự nhủ:
- Tôi không tin anh sẽ vô duyên vô cớ giết người. Người có thể hãm hại anh như vậy...
- Quân gia...
Khóe miệng Quân Thiết Anh đầy vị đắng chát. Bất đắc dĩ, bất lực, hận và một chút hối hận:
- Là tôi hại anh rồi, là tôi đã hại anh.
Toàn thân Quân Thiết Anh run rẩy, đột nhiên, ánh mắt nhìn vào bên trong, hiện lên vẻ kiên định.
- Tôi nhất định phải cứu anh.
Cộp cộp cộp.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Trước phòng bảo vệ, tóc dài buộc lên phiêu diêu, vẻ mặt điềm tĩnh thuần túy khó có thể che giấu được ánh mắt lo lắng, bóng người xông vào phòng bảo vệ, nhìn lướt qua không gian lạnh lẽo.
- Anh ấy thật sự không quay lại sao?
Lăng Ngư Nhạn đến lúc này vẫn không thể tin được tin tức vừa nghe.
Tiêu Dương giết người, chạy trốn.
Chuyện này đối Lăng Ngư Nhạn mà nói giống như sấm sét giữa trời quang.
Nếu đây là sự thật, chỉ e sẽ dẫn tới một sự vĩnh biệt không có bất kỳ báo hiệu nào.
Cô hy vọng hắn quay lại, tất cả đêu không phải là sự thật.
Hoặc nếu là sự thật, cô lại hy vọng hắn không quay lại, quay lại chẳng phải sẽ bị bắt đi sao?
Ở ngoài cửa, Quân Thiết Anh yên lặng dịch chuyển xe lăn, từ từ hướng về phía phòng ngủ mà đi, đồng thời, trong tay cầm điện thoại. - Cái gì? Tiêu Dương giết người á?
Nhà họ Tô, Tô Tiểu San nhảy thẳng từ ghế salon xuống, mắt mở to khiếp sợ.
Thứ hai vốn không có tiết học của cô, tối hôm qua sau khi bị Tiêu Dương lấy hết danh tiếng, Tô Tiểu San buồn bực đến trằn trọc, mãi sau mới mơ mơ màng màng ngủ đi, không ngờ vừa ăn hết bữa sáng liền nghe được tin tức như tiếng sấm rền bên tai.
- Đúng vậy.
Tô Thiên Nam thả tờ báo trong tay xuống:
- Đọc đi, đã lên trang nhất rồi đấy. Cha cũng vừa gọi điện thoại cho bác của con xác nhận sự thật. Hiện tại toàn bộ Phục Đại đều đang bàn tán chuyện này.
- Đưa con xem xem.
Tô Tiểu San vừa nói vừa cầm tờ báo lên, ánh mắt nhìn xuống, lập tức bất động
- Trực ban nửa đêm, ẩu đả giết người?
Bạch.
Tô Tiểu San đem tờ báo ném xuống mặt bàn.
- Không thể nào! Tiêu Dương tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
- Chuyện này có lẽ không đơn giản.
Tô Thiên Nam nhẹ giọng nói:
- Tiêu Dương là người thông minh, tuyệt đối sẽ không phải phạm phải sai lâm như vậy. Cho dù hắn muốn giết người, cũng không có khả năng sẽ để cho Trần Bình tận mắt nhìn thấy.
- Cha, cha nói gì vậy, Tiêu Dương không phải là tên điên giết người.
Tô Tiểu San nhíu mày, đứng dậy:
- Không được, con phải đi xem tình hình thế nào.
- Ai, San nh.
Tô Thiên Nam lập tức gọi Tô Tiểu San lại.
- Bây giờ con đi cũng vô dụng. Tiêu Dương đã mất tích, người chứng kiến duy nhất của vụ án cũng bị cảnh sát khống chế rồi, bây giờ nhìn từ phương diện nào cũng đều bất lợi đối với Tiêu Dương.
Tô Thiên Nam thấp giọng nói.
- Chẳng lẽ cứ như vậy giương mắt nhìn Tiêu Dương...
Tô Tiểu San cảm giác nội tâm của cô đang phát hoảng.
Tô Thiên Nam nhìn qua Tô Tiểu San:
- Cha đã bảo lực lượng của Thanh Diễm Xã, đầu tiên phải tìm được Tiêu Dương, điều tra sự tình. Nếu như Tiêu Dương bị oan uổng, chúng ta sẽ nghĩ cách tìm ra chứng cứ. Nếu nói lui một bước, ngộ nhỡ... tội danh giết người của Tiêu Dương thật sự thành lập, chúng ta cũng có thể nhanh một bước đưa hắn rời khỏi Thượng Hải để tránh gió.
Ánh mắt Tô Tiểu San cảm kích nhìn Tô Thiên Nam:
- Cha, cảm ơn cha.
Tô Thiên Nam cười ha ha, ánh mắt chế nhạo nhìn Tô Tiểu San: - Mấy năm qua, đàn ông có thể làm cho đóa hồng có gai của cha động tâm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cha đương nhiên không đành lòng giương mắt nhìn thấy hắn lở dở như vậy.
- Cha.
Khuôn mặt Tô Tiểu San đỏ hồng. .......
- Báo cáo đã có rồi, toàn thân Trần Khải chỉ có một vết thương. Hơn nữa không có bất kỳ dấu vết bị trúng độc gì, đã chứng minh y đích thực là đã chết do bị chai bia của Tiêu Dương đánh.
Một hình cảnh câm bản tài liệu đến.
- Đưa tôi xem.
Bạch Khanh Thành lập tức với lấy tập tư liệu, ánh mắt sưng nhẹ lướt qua.
Từ tối hôm qua đến giờ, hai mắt Bạch Khanh Thành chưa từng nghỉ ngơi.
Xem vài lần bản báo cáo, Bạch Khanh Thành lại trả lại, trâm ngâm một hồi, lúc này bước chân như gió xông ra ngoài.
Nhà xác bệnh viện.
Chỗ để thi thể Trân Khải.
Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Ánh mắt lãnh đạm, nhìn qua miếng vải màu trắng đang phủ kín thi thể.
Chậm rãi đi tới, thẳng đến chỗ để thi thể Trần Khải.
Nhẹ nhàng nhấc miếng vải lên.
- Không thấy nữa?
Ánh mắt Bạch Khanh Thành đầu tiên dán vào môi của Trần Khải. Tối hôm qua, cô phát hiện môi Trần Khải có chút khác thường. Sau đó, cô đã đọc qua không ít tài liệu, cho rằng Trần Khải đã trúng độc mà chết. Không ngờ rằng, sau khi có báo cáo tử thi, tình hình đối với Tiêu Dương càng thêm không ổn.
- Tại sao lại như vậy?
Bạch Khanh Thành cau mày.
- Ý chị là... trên môi Trần Khải tối hôm qua xuất hiện dấu vết của một sợi chỉ mảnh màu bạc?
Một giọng nói bình thản vang lên sau lưng Bạch Khanh Thành.
Nghe vậy, toàn thân Bạch Khanh Thành không khỏi chấn động.
Ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kích động, đột ngột quay người.
Một bóng dáng quen thuộc lắng lặng đứng ở phía sau cô.
- Tiêu Dương.
Bạch Khanh Thành kìm nén không được nỗi kích động trong lòng, bất ngờ bay nhào tới, ôm châm lấy Tiêu Dương.
Rất lâu.
Bạch Khanh Thành vừa buông ra:
- Tiêu Dương, sao anh lại ở chỗ này? Đây là bệnh viện có rất nhiều cảnh sát, anh...
- Chỉ cần tôi không muốn bị bắt, bọn họ sẽ không bắt được tôi. Tiêu Dương nhẹ giọng nói:
- Ở đây là nơi duy nhất có thể rửa sạch được nỗi oan của tôi, hơn nữa tôi biết, đại tỷ chị nhất định cũng sẽ tới.
- Anh tra ra được cái gì rồi?
Bạch Khanh Thành vội hỏi.
- Có lẽ chị cũng để ý đến, môi của tử thi đã từng xuất hiện một dấu vết màu bạc, bây giờ đã không còn.
- Đúng vậy.
Bạch Khanh Thành gật đầu.
- Dấu vết màu bạc đó thể hiện cho cái gì?
- Đại diện cho sự trong sạch của tôi.
Tiêu Dương chậm rãi nói, ánh mắt nhìn chăm chú Bạch Khanh Thành:
- Chuyện này, cần đại tỷ giúp đỡ.
- Nói đi.
Trong nhà xác, Tiêu Dương thấp giọng nói thầm bên tai Bạch Khanh Thành rất rõ ràng từng chữ một chuyện mà hắn muốn nhờ Bạch Khanh Thành làm.
- Chỉ cần tìm được người này, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
Tiêu Dương nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà, nhớ cẩn thận. Nếu có tin tức, chị hãy lập tức cho tôi biết ngay, tôi đổi một số điện thoại tạm thời.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành vẫn còn một tia khiếp sợ, nhưng vẫn vội vã gật đầu.
- Đúng rồi, chuyện này nhớ giữ bí mật. Nhất là...
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên:
- Đối với gian tế trong cục cảnh sát các chị.
- Anh biết ai là gian tế à?
Bạch Khanh Thành cả kinh.
- Chuyện tối hôm qua, chị không cho rằng tất cả đều trùng hợp quá mức sao?
Tiêu Dương đứng chắp tay, đi lên vài bước, đến bên cửa sổ nhìn một lượt, rồi quay đầu lại:
- Hành động bắt Trần Bình, Trân Khải của chúng ta đã bị người khác mượn cơ hội, thành công phản đòn chúng ta một vố.
-- Người biết kế hoạch này tối hôm qua, ngoại trừ tôi, Dương đội là hình cảnh phụ trách hành động cảnh sát ra...
Bạch Khanh Thành trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn Tiêu Dương.
- Có vài người xuất hiện rất trùng hợp.
Cộp cộp.
Một hồi tiếng bước chân nho nhỏ vang lên. Tiêu Dương lập tức nhảy ra, thân ảnh giống như bóng hạc xa ngút ngàn dặm, biến mất tăm.
Cửa lớn dường như đồng thời bị đẩy ra.
- Dương đội.
Bạch Khanh Thành sợ run lên, tiến lên chào. ...
Dường như một trận bão tố bao phủ lấy Phục Đại, thậm chí là toàn bộ Thượng Hải. Thời tiết áp lực, đám người áp lực.
Chuyện Tiêu Dương bị truy nã tuy nhất thời đã đem tới sóng to gió lớn cho Phục Đại. Nhưng hôm nay đối với Phục Đại mà nói, vẫn còn một chuyện quan trọng khác.
Tiệc chào đón người mới.
Lúc màn đêm buông xuống, trên sân khấu buổi tiệc vạn người chờ mong đã lập lòe ánh đèn.
Học sinh lục tục kéo đến ngồi trước khán đài, hai bên là hai dàn loa.
Tiếng hát cất lên.