Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115: Cút Xuống Đi

Chương 115: Cút xuống đi Chương 115: Cút xuống điChương 115: Cút xuống đi

Cảnh đêm như bạc.

Sân trường Phục Đại xuất hiện trong cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, trai gái tụm năm tụm ba lần lượt tiến vào sân khấu của buổi tiệc chào đón người mới.

Tiếng hát mang theo giai điệu đang len lỏi trong từng ngóc ngách của sân trường.

- Thiết Anh, cậu còn chưa chuẩn bị xong à? Sắp xuất phát rồi.

Trong phòng ngủ, Tiếu Tiêu thúc giục một hồi.

Quân Thiết Anh ngẩn người ngồi trên xe lăn, tay cầm điện thoại.

Nghe vậy, một lúc sau mới hồi tỉnh, gật đầu:

-Ừ,

Đêm nay buổi tiệc chào đón người mới, đối với Quân Thiết Anh mà nói cũng là một ngày vô cùng đặc biệt.

Khúc Túy vũ địa phủ kia sẽ chính thức được trình diễn.

- Đây là ca khúc mà mình và anh ấy cùng sáng tác.

Quân Thiết Anh yên lặng tự nhủ, đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ:

- Mình tin rằng anh ấy nhất định đang nhìn mình.

- Anh ấy đã từng nói, muốn nghe mình biểu diễn ca khúc Túy vũ địa phủ này trên sân khấu.

- Tiêu Dương, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.

Giờ phút này, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.

Trong nháy mắt, Quân Thiết Anh chợt kích động, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng đẩy bánh xe ra phía sân thượng, rồi bắt điện thoại.

- Cha...

Giọng nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ kiềm chế.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc.

Một lát sau, giọng của một người trung niên chậm rãi vang lên:

- Nhu Anh, người mà con nói đó đích thực là hung thủ giết người.

- Không.

Quân Thiết Anh siết chặt chiếc điện thoại, bờ môi nhỏ khẽ run, rồi thở sâu một hơi:

- Cha, đừng xem con là đứa bé ba tuổi nữa, con chỉ muốn biết, Tiêu Dương... có phải là do người của Quân gia gài bẫy hãm hại không?

- Hồ đồi

Giọng bên kia điện thoại chợt uy nghiêm:

- Nhu Anh, con là người của Quân gia, sao có thể nói ra lời như vậy?

Quân Thiết Anh một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm chặt lại, móng tay hơi bấm vào da thịt, trong lòng càng cay đắng, người của Quân gia ư? Bình tĩnh một hồi lâu, Quân Thiết Anh một lần nữa lên tiếng.

- Con phải cứu anh ấy.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, sau một lúc, giọng nói lạnh băng vang lên.

- Nhu Anh, con hãy cứ an tâm đến trường đi, cha sẽ sắp xếp cho con một người chăm sóc thích hợp hơn. Tiêu Dương, hắn không xứng.

Giọng trầm thấp nói tiếp:

- Tội mà hắn phạm lần này kể cả ông trời cũng không cứu được hắn.

- Chẳng lẽ chính vì anh ấy ở bên cạnh con?

Quân Thiết Anh dường như không kiểm soát được cảm xúc, nước mắt chực trào ra trên mặt, dường như trong nháy mắt cả ngàn vạn từ ngữ muốn từ cổ họng ào ra:

- Mấy năm nay, sự lạnh nhạt của các người đối với con còn chưa đủ sao? Cả đời này của con thật sự chỉ có thể làm công cụ cho các người hay sao? Tại sao vậy? Tại sao? Con là con gái ruột của cha cơ mà.

Đối mặt với nước mắt của Quân Thiết Anh, đầu bên kia điện thoại chỉ có sự yên lặng.

Rất lâu...

- Quân Hoa Thừa, con hận cha.

Cạch.

Nước mắt cùng với điện thoại cùng lúc rơi xuống đất.

Ở một biệt thự xa hoa, trong phòng, một người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng, lúc này đang ngồi bất động như thiết trụ, tay phải khẽ run run. Nghe giọng nói run rẩy trong điện thoại, đôi mắt lợi hại như chim ưng lúc này không khỏi nhẹ nhàng nhắm lại.

Một hồi lâu sau, từ từ mở mắt ra, nhìn lên tấm ảnh trên bàn, khẽ thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng.

- Cha xin lỗi, một ngày con chưa thể đứng lên, cái nhà này sẽ không có chỗ đứng của con. Về phần Tiêu Dương...

Trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:

- Cho dù lần này hắn không gặp chuyện, ta cũng sẽ không tùy ý để cho hắn và con tiếp tục như vậy được.

Gió đêm lạnh lẽo quét qua, chiếc điện thoại của Quân Thiết Anh đã rơi xuống trên chiếc chăn lông đột vang lên mấy tiếng kêu tít tít.

Một lúc sau, Quân Thiết Anh từ từ cúi đầu.

Một tin nhắn đến từ số lạ.

Tiện tay ấn xem.

Trong tích tắc, toàn thân không khỏi kích động.

- Tôi ổn. Tối nay, tôi sẽ cùng cô túy vũ.

Cầm chặt điện thoại, nhìn lại đoạn tin nhắn dài mười chữ kia.

- Anh ấy không sao.

Chuyện này so với bất cứ tin tức nào khác có thể khiến cho Quân Thiết Anh cảm thấy kích động. Từ lúc sáng nghe tin, Tiêu Dương bị truy nã toàn thành phố, trong lòng Quân Thiết Anh luôn căng thẳng, sợ Tiêu Dương sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mãi cho đến khi tin này chuyển tới. - Nhớ cẩn thận.

Quân Thiết Anh gửi lại vài chữ, sau đó bình tĩnh trở lại, rồi từ từ chuyển bánh xe lăn đi ra bên ngoài.

Ánh đèn chiếu sáng lấp lánh toàn bộ sân khấu.

Người tập trung trước sân khấu càng lúc càng nhiêu. Không ít người hóa trang, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn đang lục tục xuất hiện.

Đại đội trưởng đội hình cảnh, trong phòng hội nghị.

Phó đội trưởng Dương Nham Điền chủ trị, vụ án Tiêu Dương giết người đã giao cho Dương Nham Điền toàn quyền phụ trách.

- Truy bắt đã một ngày, Tiêu Dương giống như đã bốc hơi khỏi thế giới vậy, mọi người có ý kiến gì không?

Dương Nham Điền quét mắt qua mấy người trước mặt.

- Báo cáo Dương đội, tôi đã kiểm tra tư liệu về Tiêu Dương, cả nước có không ít người tên Tiêu Dương. Nhưng sau khi kiểm tra đối chiếu, tất cả đều không phải là người mà chúng ta tìm, bước đầu nghi ngờ người này sử dụng tên giả.

- Tại sao hắn không dám dùng tên thật? Chẳng lẽ tên này có tiền án gì đó? Lập tức lấy hình tư liệu của hắn đi điều tra xem, cần phải xác định thân phận thật của hắn mới có thể bắt được Tiêu Dương.

- RõI

Ánh mắt Dương Nham Điền dời qua Bạch Khanh Thành:

- Khanh Thành, vụ giết người này, cô có ý kiến gì không?

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành khựng lại, liên nói:

- Bây giờ việc cấp bách đương nhiên là tìm được Tiêu Dương, nhưng ngoài ra, chúng ta vẫn phải điều tra rõ ràng chân tướng gây nên vụ án. Tôi đã thẩm tra Trần Bình, nhưng từ lời y nói cũng không biết được giữa Tiêu Dương và người chết có bất cứ mâu thuẫn gì. Đây là một điểm đáng ngờ lớn của vụ án.

- Không loại trừ là giết người do say rượu.

Dương Nham Điền suy tư một hồi, trâm giọng nói:

- Căn cứ theo tư liệu cho thấy, ở Phục Đại, Tiêu Dương có mối quan hệ không tệ đối với một nữ sinh tên là Quân Thiết Anh, cô gái này hình như cũng có quen biết Khanh Thành cô đúng không?

Bạch Khanh Thành nhíu mày:

- Thiết Anh là em họ tôi.

- Ừ,

Dương Nham Điền gật đầu:

- Có lẽ cô gái ấy sẽ biết tin tức của Tiêu Dương đấy.

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành khẽ giật mình, hiểu được ý tứ của Dương Nham Điền, chậm rãi gật đầu.

- Cô đi chuẩn bị trước đi.

Dương Nham Điền khoát tay.

Bạch Khanh Thành đi ra khỏi phòng họp, đúng lúc cửa phòng họp đóng lại, đôi mắt Bạch Khanh Thành lúc đó đã xẹt qua một tia sáng, bước chân nhanh hơn, đi vào một chỗ bên cạnh sân thượng, lấy điện thoại ra. - Tình hình sao rồi? Mục tiêu đã thu hẹp? Được, ngàn vạn đừng hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục quan sát.

Bạch Khanh Thành cúp máy, thở sâu một hơi, ánh mắt quét qua bên dưới. Dưới ánh đèn đường sáng chói, xe ra vào liên tục, cảnh đêm Thượng Hải lúc này hiện lên vẻ thu hút đặc biệt.

- Đây sẽ là một trận bão tố chăng?

Trong phòng họp.

Trong tay Dương Nham Điền cầm một bản tư liệu.

- Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy, đêm nay Phục Đại sẽ tổ chức một buổi tiệc chào đón người mới, Quân Thiết Anh sẽ lên biểu diễn. Hơn nữa trước đây, đã có người khiêu khích cô gái ấy, muốn ganh đua cao thấp trên sân khấu với Quân Thiết Anh.

Ánh mắt Dương Nham Điền hiện lên vài phần tự đắc;

- Tôi đoán chừng, đêm nay, nhất định Tiêu Dương sẽ xuất hiện ở xung quanh Phục Đại.

- Đại đội thứ ba, đại đội thứ tư, đại đội thứ năm.

- CóI

- Đổi trang phục thường đến hiện trường buổi tiệc đón người mới của Phục Đại tối nay, tùy cơ đợi lệnh, lập tức hành động.

Gió lạnh ào ào, đèn chiếu sáng sân khấu. Giờ phút này, xung quanh đã tràn đầy không khí náo nhiệt đến cực điểm.

- Tiết mục đêm nay thật khiến người ta mong chờ.

- Đúng vậy. Nghe nói còn mời một ban nhạc nổi tiếng đến chơi nhạc, khung cảnh đúng là hoành tráng.

- Nhìn kìa, mấy vị phó hiệu trưởng, còn có chủ nhiệm đều đến rồi.

Không khí náo nhiệt, mọi người bàn luận xôn xao, ghế bày trước sân khấu đã chật kín người, mấy người đến sau đều đứng xem ở xung quanh.

Lúc này, được hai người Tiếu Tiêu và Hà Tú đẩy xe tới, Quân Thiết Anh cũng tới được chỗ hậu trường dựng tạm ở phía sau sân khấu, không ít người đều đang bận rộn.

Trong lòng Quân Thiết Anh vô cùng hỗn độn, nhưng khuôn mặt lại rất bình tĩnh.

Cô đứng ở một chỗ bị che khuất, cùng với hai người Tiếu Tiêu nhẹ giọng trò chuyện.

Ánh đèn kéo sát lại.

- Kính thưa các vị lãnh đạo...

- Thưa các sư đệ sư muội đáng yêu.

- Chúc mọi người buổi tối tốt lành.

Sau đoạn mở đầu không có gì đặc biệt, buổi tiệc chào đón người mới của Phục Đại đã kéo màn mở đầu.

- Sau đây, xin mời mọi người thưởng thức một màn múa đến từ đội múa của trường mang tên "Mỹ nhân trên băng tuyết".

Tiếng vỗ tay lập tức vang lên.

Một bài múa qua đi, các tiết mục đặc sắc cứ nối tiếp được biểu diễn.

Ở hậu trường, tâm tư Quân Thiết Anh như không ở đây, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy hình dáng quen thuộc.

- Thiết Anh, cậu vẫn đang nghĩ tới... anh ấy à?

Tiếu Tiêu suýt nữa đã thốt ra từ "Tiêu lục lang”

- Chậc chậc... đây chẳng phải là thiếu nữ thiên tài đệ nhất Phục Đại sao?

Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên không đúng lúc lắm:

- Sao lại trốn trong ngõ ngách thế này?

Tôn Thiến Thiến trang phục vô cùng xinh đẹp gợi cảm, váy ngắn lên tận đùi, chiếc áo ôm sát người bao trọn lấy phần ngực. Bộ ngực tròn thấp thoáng lộ ra, mang theo vẻ xuân xanh, thân hình cao gây, khuôn mặt xinh đẹp, quả thực là có tư chất thu hút ánh mắt của người khác.

Khuôn mặt đầy vui vẻ, miệt thị Quân Thiết Anh:

- Chỉ còn vài tiết mục nữa là tới lượt chúng ta biểu diễn rồi. Đúng rồi, quên mất không nói cho cô biết, dựa theo trình tự sắp xếp, tiết mục của cô vừa khéo được xếp ngay sau tiết mục của tôi. Hay là cô hãy cầu nguyện cho khán giả sau khi xem tôi múa xong, còn có mấy người có thể tĩnh tâm để nghe khúc đàn tranh của cô đi.

Tiếu Tiêu đứng một bên nhíu mày, nhưng lúc này, Quân Thiết Anh đột nhiên nắm chặt tay Tiếu Tiêu lại, ngăn cô lên tiếng, rồi nhẹ giọng nói:

- Một lát nữa là biết ngay thôi.

- Hừ! Một lát nữa... tôi sẽ chờ xem cô tự tán dương mình.

Tôn Thiến Thiến cười lạnh một tiếng, quay người đi qua một bên, chuẩn bị biểu diễn.

- Ăn mặc như gái quán bar. Cùng là con gái, có gì hay ho chứ?

Tiếu Tiêu lúc này không nhịn được, bĩu môi khinh rẻ.

- Thiết Anh, cậu đừng quá để tâm, cứ yên tâm chơi đàn suôn sẻ là được.

Tiết mục ca hát của Hà Tú được xếp gần cuối, cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.

- Nhưng con người Tôn Thiến Thiến lòng dạ hẹp hòi, không biết lát nữa sẽ có hành động gì, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý đề phòng một chút.

Một làn sóng cao trào nổi lên.

Sự xuất hiện của Tôn Thiến Thiến đích thực đã khuấy động sự náo nhiệt càng lớn hơn cho buổi tiệc tối hôm nay.

Vũ đạo nóng bỏng, vững chắc xác thực đã biểu hiện thực lực của Tôn Thiến Thiến về phương diện này.

Tiếng võ tay ầm ầm.

Tiếng hoan hô vang lên như lở sông lở biển.

Kèm theo đó là dư âm của tiếng hét chói tai.

- Tiếp theo, xin mời mọi người thưởng thức một vũ khúc đàn tranh tự sáng tác của bạn học Quân Thiết Anh khoa Lịch Sử, Túy vũ địa phủ.

Hà Tú và Tiếu Tiêu đẩy Quân Thiết Anh lên sân khấu, đi đến trước mặt chiếc đàn tranh đã bố trí sẵn rồi đi xuống.

Phía dưới sân khấu vẫn còn nguyên sự ồn ào. Tôn Thiến Thiến lúc này đã đi xuống khỏi sân khấu quay người nhìn lại, khóe miệng cười lạnh lùng. Đợi khán giả yên tĩnh lại một chút.

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng chậm rãi đưa tay ra.

TạchI

Vừa đúng lúc mới đụng vào dây đàn, bất ngờ dây đàn đứt ra kêu một tiếng.

Trong tích tắc, vẻ mặt Quân Thiết Anh liền thay đổi.

Phía dưới đầu tiên là yên lặng, một hồi sau, tiếng bàn luận liên vang lên.

Tiếp theo là tiếng ồn ào...

Rất nhanh đã tạo thành một cơn lũ, giống như đã được chuẩn bị từ trước. Ở phía dưới sân khấu có một vài chỗ, giọng nói dường như đồng thời vang lên.

- Hư! Hư! Hư! Cút xuống đi.

- Hư! Hư! Hư! Cút xuống đi.

- Cút xuống đi.
Bình Luận (0)
Comment