Chương 116: Cầm tiêu hòa minh, Túy vũ địa phủ
Chương 116: Cầm tiêu hòa minh, Túy vũ địa phủChương 116: Cầm tiêu hòa minh, Túy vũ địa phủ
Dường như đã có âm mưu từ trước, từ một vài người lác đác vang lên, dần dân càng lúc càng lớn. Rất nhanh, một số người hiểu chuyện cũng không khỏi hùa theo, hơn nữa ánh mắt đều tập trung vào một thân ảnh nhỏ bé mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi trên xe lăn dưới ánh đèn.
Hư! Hư! Hư!
Cút xuống đi.
Thậm chí còn có người cầm chiếc đèn được phát khi mới đến tiệc đón người mới tối nay chiếu lên.
Một khung cảnh hỗn loạn.
Đương nhiên, cũng không ít người vẻ mặt kinh ngạc, có cảm giác trở tay không kịp, hoặc là khó có thể tiên đoán được. Theo lý mà nói, dây đàn đứt, cũng không gây nên phản ứng lớn như vậy. Chỉ là, phần lớn nhân loại đều là loại người hùa theo đám đông. Lúc bắt đầu chỉ có vài tiếng hô, khiến cho người khác có cảm giác là người trên sân khấu kia quả thật đã phạm sai lâm lớn nào đó, sau đó liền dần hô theo.
Hô đến long trời lở đất.
Trong khoảnh khắc, Quân Thiết Anh có cảm giác khó thở.
Khuôn mặt trắng bệch, bờ môi khô như muốn nứt ra, ánh mắt hiện lên vẻ lo sợ không yên. Tiếng hô chói tai âm ï khiến Quân Thiết Anh như quay về cơn ác mộng ngày xưa. Lần đầu ngồi xe lăn ra ngoài đường, cô đã phải chịu đựng những lời nói lạnh nhạt, châm chọc khiêu khích, ánh mắt kỳ thị, chỉ trỏ bàn tán.
Khoảnh khắc ấy, tứ cố vô thân, cô đơn cực điểm, cảm giác bàng hoàng trước nay chưa từng có.
Giống như trần gian này lạnh lẽo như băng, không tồn tại tình cảm hay sự ấm áp.
Tất cả giống như ảo ảnh. Ánh mắt Quân Thiết Anh giờ đã trở nên mông lung. Giờ phút này, cô không biết nên dùng cách nào để ứng phó với cục diện trước mắt. Cô muốn đánh đàn trong khi đời người vô tình, nhưng vẫn nguyện say một vũ khúc địa ngục, thổ lộ hết sự bi thương trong lòng mình, nhưng dây đàn đứt rồi.
Hai tay run rẩy lạnh buốt vuốt chiếc đàn tranh. Trong đầu, một bóng dáng anh tuấn từ từ xuất hiện.
- Tiêu Dương...
Khoảnh khắc này, miệng Quân Thiết Anh không khỏi lâm bầm hai chữ:
- Anh ở đâu? Anh ở đâu? Anh có đang nhìn tôi không?
Đèn vẫn chiếu vào bóng dáng mảnh khảnh đang yếu đuối vô cùng.
Tiếng hô hào phía dưới sân khấu không hề dừng lại, ngược lại càng có xu thế to rõ hơn.
Không ai nghĩ rằng ở trên sân khấu đại tiệc chào đón người mới Phục Đại, lại xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Khiến lòng người chấn động, kinh hãi, run sợ.
- Rốt cục là chuyện gì?
Lúc này, rất đông các vị lãnh đạo đang ngồi ở hàng thứ nhất nhịn không được nhìn nhau. Sắc mặt phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ giận dữ, yêu cầu mọi người dừng âm thanh. Nhưng lúc này, mặc dù có người thấy Tô Thắng Kỷ đứng lên, nhưng trước một dàn tiếng hô vang trời, giọng của Tô Thắng Kỷ còn chưa truyền đi đã bị đè nát. Rất ít người có thể nghe thấy giọng của Tô Thắng Kỷ.
- Người chủ trì, người chủ trì tiệc tối nay đâu?
Tô Thắng Kỷ tức giận vỗ bàn. Nhìn bộ dạng bất lực yếu đuối đang ở trên sân khấu kia, không khỏi nổi trận lôi đình.
- Nhanh bảo người chủ trì đi ra, ngăn cản trò hề này lại.
Nếu truyền ra ngoài, tố chất của học sinh Phục Đại chỉ sợ sẽ giảm đi rất nhiều trong mắt không ít người.
Chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, Tô Thắng Kỷ hiểu rõ thân phận của cô bé yếu đuối kia.
Người của Quân gia không dễ tùy tiện bị sỉ nhục, cho dù chỉ là một đứa bỏ đi.
Lúc này, Tôn Thiến Thiến ăn mặc cực kỳ táo bạo, vẻ mặt tươi cười, xinh đẹp rạng ngời, bộ ngực đây đà không ngừng rung rung, khiến cho không ít người xung quanh âm thầm nhìn trộm rồi lặng lẽ nuốt nước miếng.
- Quân Thiết Anh, đấu với tôi, cô còn không xứng.
Vẻ tươi cười của Tôn Thiến Thiến vừa thu lại, khuôn mặt liên chuyển lạnh như băng, ánh mắt lợi hại đến cực điểm, cười lạnh:
- Tôi nói rồi, tôi không chỉ cần cô thất bại, mà còn phải khiến cô phải mất mặt, xấu hổ. Hừ, văn khoa trạng nguyên, thiếu nữ thiên tài à? Bây giờ, cô chỉ là một con vịt xấu xí dưới ánh đèn kia, nhận lấy hết sự phỉ nhổ của vạn người thôi.
Trong lòng Tôn Thiến Thiến tràn đây khoái cảm trả thù, khóe miệng kiêu căng nhếch lên, nhìn cảnh tượng trước mặt không chớp mắt. Không. Đúng hơn là đang thưởng thức. Đây tuyệt đối là một bộ phim hay nhất mà cả đời cô từng xem.
- Tránh ra! Tránh ral
Lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên, đồng thời có một lực mạnh đẩy Tôn Thiến Thiến đang đứng cạnh sân khấu ra.
- Anh là ai?
Tôn Thiến Thiến nhướng mày.
Bóng dáng kia không để ý đến Tôn Thiến Thiến, bước nhanh lên sân khấu, đồng thời trong tay cầm một chiếc đàn tranh.
Chính là Lâm Tiểu Thảo.
Lúc này, Lâm Tiểu Thảo rất nhanh đem đàn tranh đến bên Quân Thiết Anh, thay cho chiếc đàn đã bị đứt dây, vẻ mặt nghiêm túc xoay người bước đi xuống.
- Hừ! Thay đàn à?
Tôn Thiến Thiến cười kiêu căng:
- Tình huống như hiện tại, cho dù cô có đàn ra được tiếng đàn của tiên, cũng không ai có thể nghe lọt đâu. Quân Thiết Anh, cô thua chắc rồi, thua đến thảm hại.
- Ta khinhI
Lâm Tiểu Thảo vừa mới đi xuống sân khấu, nhịn không được, nhổ vào gần Tôn Thiến Thiến một cái.
Thấy vậy, vẻ mặt Tôn Thiến Thiến lạnh lại: - Anh là ai?
- Thảo!
- Anh dám mắng tôi à?
Khuôn mặt Tôn Thiến Thiến trâm xuống.
Lâm Tiểu Thảo cũng cạn lời, chẳng phải vừa mới nói với cô ta là Thảo sao?
- Đúng là một người chanh chua thích gây sự.
Lâm Tiểu Thảo khinh thường lắc đầu, không để ý đến Tôn Thiến Thiến:
- Chẳng trách anh Tiêu nói, đàn bà và tiểu nhân là khó dạy.
- Anh...
Tâm tình Tôn Thiến Thiến trong nháy mắt bị Lâm Tiểu Thảo phá hỏng một nửa.
Hư hư hư...
- Cút xuống đi!
- Cái gì mà thiếu nữ thiên tài Quân Thiết Anh? Tôi thấy chỉ là một người què mà thôi.
Tiếng hô dưới sân khấu vẫn như gió lốc cuộn đến, hơn nữa còn lẫn thêm không ít tiếng khó nghe. Giờ này, người chủ trì tiệc tối dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng đâu.
- Tú Tú, làm sao bây giờ?
Lúc này Tiếu Tiêu nhịn không được lo lắng nhìn Hà Tú hỏi:
- Thiết Anh bây giờ đang ở trên sân khấu không biết sẽ cảm thấy khó chịu thế nào, hay là... chúng ta đẩy Quân Thiết Anh xuống đây đi, mình không nhìn tiếp được.
Hốc mắt Tiếu Tiêu có chút đỏ bừng.
- Là có người cố ý hại Thiết Anh.
Hà Tú nhíu chặt lông mày.
- Tôn Thiến Thiến?
Sắc mặt Tiếu Tiêu giận dữ:
- Mình đi tìm cô ta tính sổ.
- Tiếu Tiêu.
Hà Tú vội kéo Tiếu Tiêu lại:
- Đừng xúc động. Bây giờ không phải là lúc tìm cô ta tính sổ đâu.
- Lên đẩy Thiết Anh xuống đã.
- Đợi đã.
Hà Tú đột ngột dừng bước, vẻ mặt có chút ngây ra.
Tiếu Tiêu khẽ giật mình, nhìn Hà Tú:
- Sao vậy?
- Cậu nghe đi, đây là tiếng gì?
Một thanh âm như có như không, như xa như gân bay khắp không gian. - Tiếng gì?
- Cậu nghe một chút đi, giống tiếng gì?
Phảng phất đến từ trong làn gió, dân dần, dần dần truyền đến tai của mọi người.
Tiếng nhạc du dương văng vẳng trong bóng đêm.
- Tiêu.
- Là tiếng thổi tiêu.
- Hay quá.
Tiếng tiêu giống như nước chảy róc rách quét qua khuôn mặt của mọi người, chảy dọc tâm hồn, như có tác dụng gột rửa tâm hồn vậy.
Thanh âm kêu gào bỗng nhiên theo tiếng tiêu truyên đến dần dần nhẹ lại.
Tiếng tiêu du dương, như dòng nước trong vắt rót vào từng góc bất lực bàng hoàng của Quân Thiết Anh.
Cơ thể mềm mại run lên.
Đôi mắt hoảng sợ lo lắng không yên trong nháy mắt liên sáng lên khác thường, giống như trong bóng tối đụng phải luông sáng, một lần nữa chiếu sáng trái tim lạnh lẽo.
Đôi mắt ướt rồi.
Vào khoảnh khắc như rớt vào hâm băng, nhận hết cái lạnh lùng của nhân gian, Quân Thiết Anh còn cắn chặt răng, không một giọt nước mắt rơi xuống. Nhưng lúc này lại nhịn không được, nước mắt không kìm được trượt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết. Nước mắt óng ánh, khiến người ta phải thấy đau lòng
Tiếng tiêu du dương đã gửi cho Quân Thiết Anh một tin tức rất rõ ràng.
Tiêu Dương quay về rồi.
- Tiêu Dương, anh ấy ở bên cạnh mình.
Lúc này Quân Thiết Anh cảm giác toàn thân đã được bao bọc ấm áp, trên khuôn mặt nước mắt tràn đây bỗng nở một nụ cười khiến lòng người rung động.
Nụ cười xinh đẹp nhất, chính là nụ cười trong nước mắt.
Mặc dù muốn say, tôi cũng sẽ không để cho cô say một mình. Nếu muốn nhảy, cũng có tôi nhảy cùng cô, cùng túy vũ địa phủ.
Túy vũ địa phủ, vì cô mà cùng nhảy.
Ánh mắt Quân Thiết Anh lặng lẽ khép lại, để cho giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống, hai con ngươi xinh đẹp mới từ từ mở ra.
Mười ngón tay nhỏ như ngọc, trắng nõn như hành tây nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, thanh âm bình tĩnh, xuyên thấu rành mạch, truyên xuống sân khấu.
- Say... vũ... địa... phủ.
Dây đàn lay động, tiếng tiêu cộng hưởng.
Một khúc nhạc bao hàm cảm xúc của Quân Thiết Anh trong nhiều năm qua. Tâm huyết bao năm, khúc Túy vũ địa phủ cuối cùng vào lúc này đã thể hiện được tư thái của nó trước nhân gian.
Hợp tấu cùng tiếng tiêu, tiếng đàn uyển chuyển quyện với tiếng tiêu, u tĩnh tràn vào trái tim của tất cả mọi người dưới sân khấu. Dưới sân khấu, lần lượt từng khuôn mặt đều yên lặng.
Không một tiếng động, lẳng lặng lắng nghe, cảm nhận khúc nhạc của Quân Thiết Anh.
Vừa say vừa múa, vừa mơ vừa tỉnh, một khúc ca một đời người, một đời một tấm lòng nguyện theo.
Túy vũ có ba khúc chính.
Như thổ lộ hết, như tiếng hét, như nghẹn ngào, như thê lương, như thảm đạm, như máu nóng...
Như bướm, như gió xuân, như thác nước, lại như trống trận, như ngựa sắt, như chim bay...
Như si mê, như đắm chìm, như quên, như mê man, như sa mạc, như say như chết.
Tâm trí tất cả mọi người đều theo ba tiết tấu chính mà dao động, trong đầu dường như cũng theo đó mà thể hiện một số hình ảnh tương ứng.
Một khúc nhạc có một không hai, có tiếng tiêu cùng hòa, Túy vũ địa phủ.
Người nghe đều mê say.
Phảng phất có thể thấy bóng dáng người mặc một bộ quần áo màu lam nhạt đang dịu dàng đi trên tiếng nhạc của khúc nhạc say lòng người đó, trên địa phủ chỉ có hình phản chiếu do ánh lửa chiếu lên vách tường, xoay nghiêng múa.
Tưng!
Tưng! Tưng! Tưng!
Dây đàn lại đứt lần nữa.
Nhưng lúc này, lại không có bất kỳ tiếng hô nào, cũng không ít người vẻ mặt chấn động.
Tách tách tách.
Ánh mắt tập trung vào bóng hình xinh đẹp dưới ánh đèn. Bên trên chiếc đàn tranh bất ngờ còn sót lại một sợi dây cuối cùng.
Túy vũ vẫn chưa kết thúc.
Đây là khúc thứ tư mà Tiêu Dương để lại cho mình.
Đàn đứt dây vẫn gảy, một tấu khúc tấu bằng một dây.
Như ý xuân, như sinh cơ, như chồi cây, như gió nhẹ, như mưa phùn, như ánh đèn sáng tỏ.
Phảng phất giống như một làn gió xuân thổi qua dưới sân khấu, mang theo sức sống bừng bừng chiếu lên khuôn mặt mọi người, không kìm lòng được đều hiện lên nụ cười thư thái cực điểm.
Khúc cuối cùng của Túy vũ địa phủ là để cho điệu nhảy túy vũ mang theo ý xuân vào nhân gian.
Chỉ có một dây đàn được gảy lên, nhưng lại mang đến cảm giác cả linh hồn cũng đang xúc động.
Một khúc ca, điệu múa say mê.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt dây đàn, ánh mắt thanh tịnh bình ổn chậm rãi nâng lên, nhìn xuống phía dưới sân khấu.
Một hồi lâu.
Tiếng vỗ tay như sấm, chấn động mây cao.