Chương 117: Dùng thủ đoạn đê tiện để làm chuyện chính nghĩa
Chương 117: Dùng thủ đoạn đê tiện để làm chuyện chính nghĩaChương 117: Dùng thủ đoạn đê tiện để làm chuyện chính nghĩa
Một khúc nhạc chinh phục toàn bộ sân khấu, ngọn đèn sáng chói như dòng nước chảy ôn hòa chiếu trên thân hình màu lam nhạt kia, lúc này dường như đã trở thành tiêu điểm của cả thế giới.
Đôi mắt thanh tịnh như nước nhìn thẳng về phía trước, nháy mắt giống như đã trở nên vĩnh hằng.
Ý cảnh khúc túy vũ vẫn còn vương vấn trong lòng mọi người. Dưới sân khấu, tất cả đều yên tĩnh.
Khuôn mặt yên tĩnh, hoặc như sỉ mê hướng mắt lên vị trí trên sân khấu.
Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, chậm rãi nhưng không thể dừng lại.
Đây là một khúc nhạc đủ để lay động lòng người.
Cầm tiêu hòa âm, kinh động toàn trường.
Tiếng vỗ tay bên tai như vang đến tận mây xanh.
Lúc này, đứng bên cạnh sân khấu là Tôn Thiến Thiến với vẻ mặt ngây dại, đôi mắt kinh hãi chấn động, rất lâu mới định thần trở lại:
- Tại sao lại như thế này? Sao lại thành như thế này? Không thể... không thể... không thể nào.
Khuôn mặt Tôn Thiến Thiến tái nhợt, ngây ra như phỗng, lắc đầu không ngừng.
Khóe miệng vốn đang nở nụ cười kiêu căng lúc này đã cứng lại, mặt không một giọt máu.
Đây hoàn toàn khác hẳn với kịch bản mà bản thân đã dự liệu.
Màn khởi đầu kia quả thật khiến cho cô vô cùng thoải mái. Nhưng hiện tại, Quân Thiết Anh đã tỏa sáng trên sân khấu, một khúc Túy vũ địa phủ làm chấn động toàn trường. Như vậy, những gì mình đã làm trước đó, không ngờ chính là làm nền cho Quân Thiết Anh. Thật là buồn cười hết sức.
- Cô ta rõ ràng đã gần sụp đổ, tại sao lại đột ngột xảy ra chuyện này?
Ánh mắt Tôn Thiến Thiến đầy vẻ không cam lòng, dùng sức nắm chặt hai tay, ngực đeo sợi đai bên dưới không khỏi rung rung, dường như đây mới là sắp sụp đổ.
- Cầm tiêu hòa âm. Đúng rồi, tiêu. Rốt cục là ai đã thổi tiêu?
Đôi mắt Tôn Thiến Thiến toát ra vài phần tức giận. Nếu không phải do tiếng tiêu xuất hiện kịp thời, đêm nay tuyệt đối không diễn ra được khung cảnh như vậy.
Tiếng tiêu thần bí.
Lúc này, không chỉ Tôn Thiến Thiến, mà tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang hiếu kỳ thảo luận về tiếng tiêu.
- Trên sân khấu chỉ có một mình Quân Thiết Anh, vậy tiếng tiêu từ đâu truyền tới?
- Chẳng lẽ là ở phía sau sân khấu?
- Có thể thổi được tiếng tiêu hay như vậy, chắc chắn không phải người bình thường.
- Đúng là âm thấp.
Tiếng thảo luận vang lên, người chủ trì vẫn chưa thấy đi ra. Tiếu Tiêu và Hà Tú dường như vẫn còn đắm chìm trong khúc nhạc của đàn và tiêu, nhất thời chưa đi lên đẩy Quân Thiết Anh trở vê.
Nhưng lúc này tâm tình Quân Thiết Anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Anh ấy vẫn ở bên cạnh cô, điều này là đủ rồi. Khuôn mặt bình tĩnh của Quân Thiết Anh khẽ mỉm cười.
Phía trên ánh đèn chiếu sáng, dưới sân khấu vẻ lờ mờ cũng không ít. Ngoại trừ một số người tán thưởng tự đáy lòng cùng với vẻ mặt đầy sự kinh hãi, lẫn trong đám đông cũng có không ít bóng người có vẻ mặt kỳ lạ.
Bộp!
Một bàn tay đột ngột xuất hiện, nắm vào vai một học sinh mặc bộ đồ màu đỏ.
Người này giật mình, lập tức xoay người, đồng tử nhẹ co lại, cau mày nói:
- Có chuyện gì?
Người đứng ở phía sau chính là Lâm Tiểu Thảo. Lúc này, Lâm Tiểu Thảo nhẹ nhàng nhìn người này nhếch miệng cười:
- Người anh em, hiện nay tôi đang nghi ngờ có một đám người mưu đồ làm loạn trà trộn vào trường học. Theo thông lệ cần phải tiến hành kiểm tra thẻ học sinh, mời cậu lấy thẻ chứng minh ra.
Vẻ mặt gã nam sinh biến hóa, giả bộ sờ vài cái, lúc này ấp úng nói:
- Tôi... thẻ học sinh của tôi đã để ở trong phòng rồi.
Lâm Tiểu Thảo híp mắt cười nói:
- Cậu ở khoa nào, ở tòa nhà nào?
Nam thanh niên khẽ giật mình.
- Tôi... tôi... khoa Tài chính, ở khu...
- Chẳng lẽ là khu A à?
Lâm Tiểu Thảo gợi ý.
- Đúng. .
Nam thanh niên vui vẻ nói.
- Đúng là khu A.
Bộp!
Vừa dứt lời, nam thanh niên liền bị nhấc lên, trực tiếp bị kéo thẳng ra sau.
- Khốn nạn, toàn bộ con trai của cả Phục Đại, người có thể ở tòa A chỉ có mình anh Tiêu thôi. Cậu định quanh co sao?...
Phía dưới sân khấu, một màn bắt người liền âm thầm diễn ra.
Dưới sự chỉ đạo của Lâm Tiểu Thảo, toàn bộ bảo vệ đều hành động.
Giống như một trận bão tố đang cuồn cuộn.
Từng đôi tay một túm lấy mấy người không thuộc về Phục Đại lôi ra ngoài.
Những người này, đều là do Tôn Thiến Thiến phái tới.
Cũng chính vì có những người này, lúc Quân Thiết Anh lên sân khấu vừa bị đứt dây đàn, mới ngay lập tức tạo nên những tiếng hô thành từng đợt như vũ bão.
Nhưng, ngoại trừ những người này, phân tán ở bốn phía sân khấu vẫn còn có một nhóm người khác.
Đại đội hình cảnh đang mặc thường phục. Bộp!
Cánh tay Lâm Tiểu Thảo lại đặt lên vai một người:
- Người anh em, trông lạ mặt quá nhỉ.
Một gã xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lâm Tiểu Thảo.
- Có chuyện gì?
- Theo tôi ra ngoài một chuyến.
Lâm Tiểu Thảo nhếch miệng, lập tức quay người.
Bên ngoài cổng Phục Đại có vài chiếc xe cảnh sát đang đậu, đèn xe tắt biến. Bên trong một chiếc xe cảnh sát, nhìn xuyên qua cửa kính, một điểm sáng của đốm lửa lóe lên.
Vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, một âm thanh tít tít vang lên.
- Có chuyện gì?
Một người cầm bộ đàm lên, nhẹ gật đầu:
- Hiểu rồi.
Chợt quay mặt nhìn về phía bên vừa có đốm sáng lóe lên đó, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt của một người trung niên, mũi cao thẳng như chim ưng, hai mắt khẽ nhắm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, màn sương màu trắng bắt đầu bao phủ...
- Dương đội.
- Nói.
Dương Nham Điền khẽ mở miệng.
- Tiệc đón người mới đêm nay quả nhiên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Người này nói ngắn gọn, vẻ mặt lập tức hơi nhăn lại:
- Nhưng, đúng lúc Quân Thiết Anh đang chịu đựng tiếng hô của khán giả toàn trường thì...
- Tiêu Dương xuất hiện?
Ánh mắt Dương Nham Điền lạnh lẽo, đưa tay ra ngoài cửa sổ, gảy nhẹ tàn thuốc.
- Không, là một hồi tiếng tiêu kỳ lạ vang lên.
Người này nói tiếp.
- Tiếng tiêu thân bí dường như đem theo một ma lực vô cùng cổ quái, rất nhanh đã khiến cho khán giả bình tĩnh trở lại. Sau đó, cảm xúc của Quân Thiết Anh cũng dần dần ổn định, bắt đầu gảy đàn, hơn nữa còn là một khúc nhạc làm kinh động toàn trường.
Tạch.
Trong xe vang lên một âm thanh ngắn gọn.
Điếu thuốc trong tay Dương Nham Điền vẽ một đường cong rồi rơi xuống trên mặt xi măng, hai con ngươi lúc đó xẹt qua một tia lãnh đạm.
- Sự việc phát triển không lẽ nào lại như vậy?
Dương Nham Điền nhíu mày, chợt khẽ nói: - Người thần bí thổi tiêu đó, tôi đoán chắc... hắn chính là Tiêu Dương.
- Là Tiêu Dương?
Người ngồi trong xe đều cả kinh.
- Dương đội, có cần các anh em lập tức triển khai lùng bắt khắp Phục Đại không?
- Đừng phí công vô ích.
Dương Nham Điền cười lạnh lắc đầu;
- Còn nhớ vụ cướp ở cao ốc Lam Ấn không? Lúc đó tình huống nguy cấp như vậy, một mình Tiêu Dương đơn thương độc mã còn có thể cứu được Bạch Khanh Thành, điều này đủ cho thấy kẻ này không đơn giản. Với lực lượng của chúng ta ở hiện trường, chưa chắc có thể bắt được Tiêu Dương.
- Dương đội, vậy... chúng ta trơ mắt nhìn Tiêu Dương một lần nữa biến mất sao?
- Không đâu.
Ánh mắt Dương Nham Điền thâm thúy một lần nữa nhìn ra phía trước.
- Đêm nay tiếng tiêu đã vang lên đủ để nói lên rằng, Tiêu Dương vô cùng quan tâm đến cô gái họ Quân đó. Nếu đã như vậy...
- Chúng ta không bắt được hắn, vậy thì cứ để cho hắn tự mình xuất hiện đi.
Tách.
Dương Nham Điền bỗng bật đèn xe, nhìn thẳng về phía cổng Phục Đại, ánh mắt lạnh lẽo:
- Thông báo cho tất cả các tiểu đội đang ở sân khấu của buổi tiệc tối nay của Phục Đại, thu lưới!
- Nhưng... Dương đội, Tiêu Dương sẽ tự mình xuất hiện sao?
- Hắn sẽ xuất hiện.
- Chuyện này...
- Đây là dùng thủ đoạn đê tiện đi làm chuyện chính nghĩa. ......
Đèn chiếu xuống, lúc này vị chủ trì buổi tiệc tối nay đã mang theo một nụ cười đầy tính nghề nghiệp bước ra sân khấu, đứng bên cạnh Quân Thiết Anh, mặt hướng về khán giả, mỉm cười:
- Mọi người nói xem, bạn Quân Thiết Anh đã mang đến cho mọi người một khúc Túy vũ địa phủ này có đặc sắc không?
- Đặc sắc!
Giọng đồng thanh vang lên như sấm rền.
Người chủ trì tên là Chu Thiên Lam, là sinh viên năm thứ tư của Phục Đại, đảm nhiệm vị trí người chủ trì cho những buổi tiệc tối của trường không biết bao nhiêu lần rồi, đã trở thành hình ảnh quen thuộc trước mắt, càng hưởng thụ cảm giác được nhiều người ủng hộ, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, giọng nói tao nhã nhẹ nhàng một lần nữa vang lên:
- Một khúc nhạc túy vũ địa phủ lại khiến người ta say mê như vậy, quả thực đã để lại cho mọi người nhiều cảm giác rung động. Mọi người có muốn nghe bạn học Quân Thiết Anh tiếp tục chơi thêm một khúc nhạc nữa không?
- Muốn.
Tiếng hô như lở sông lở biển, còn bổ sung thêm tiếng hét chói tai. - Ngoại trừ bạn học Quân Thiết Anh gảy đàn tranh, chúng ta cũng biết, còn có một cao thủ thổi tiêu thân bí, mọi người có muốn biết người đó là ai không?
Chu Thiên Lam dường như muốn kích động không khí của hiện trường một cách triệt để.
- Muốn.
Tiếng hô truyền đến bên tai như sấm sét, sắc mặt Quân Thiết Anh lại thoáng chùng xuống, cô muốn bảo Tiếu Tiêu đẩy mình xuống dưới. Nhưng đang ngồi ở trung tâm sân khấu, lại có đèn chiếu sáng tới, Quân Thiết Anh không có cách nào làm chuyện gì khác, chỉ có cách rướn người về phía trước, cố gắng nhẹ giọng nói:
- Chu học trưởng, tôi nghĩ là tôi nên đi xuống.
Chu Lam Thiên mỉm cười, như không quan tâm tắt chiếc micro đang cầm trong tay, nhẹ giọng nói:
- Bạn học Thiết Anh, đêm nay sân khấu này, tôi sẽ cho bạn một cơ hội nữa được thể hiện tài nghệ của mình.
Chi Lam Thiên nói, khóe miệng vểnh lên cười khẽ.
Vẻ ngoài rất tuấn tú, nhưng lúc này Quân Thiết Anh lại cảm thấy buồn nôn, có cảm giác không thoải mái.
Vài chiếc xe cảnh sát đã xuất hiện lặng lẽ phía sau đám khán giả trước sân khấu.
Tách! Tách!
Tách!
Đèn xe bật chiếu thẳng đến.
- Hành động!
Trong lúc còn chưa có ai kịp phản ứng, cùng lúc với giọng nói bình thản lạnh băng được thốt ra, xung quanh khán giả bất ngờ có một bóng hình hướng về phía sân khấu phóng vọt lên.
- Làm gì vậy?
Ở phía bên cạnh sân khấu, với đội bảo vệ mà Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu đang giữ ước chừng khoảng hai mươi ba mươi người, lúc này một người trong đó vẻ mặt lạnh lùng cất bước đi ra, Lâm Tiểu Thảo lập tức hét lớn.
Người này quay người lại, trong tay bất ngờ lấy ra một giấy chứng nhận.
- Cảnh sát đây!
- Cảnh sát?
- Có cảnh sát ư?
- Tại sao lại đột nhiên có cảnh sát xuất hiện ở đây?
Bao gồm cả phân lớn trong đội bảo vệ và Lâm Tiểu Thảo, lúc này hiện trường đột nhiên có chút loạn cả lên.
- Tất cả mọi người đứng yên, không được nhúc nhích.
- Cảnh sát đến phá án.
Ước chừng khoảng hơn mười vị cảnh sát mặc thường phục giống như mũi tên đã lao lên sân khấu, hơn nữa trong thời gian ngắn đã bao quanh lấy Quân Thiết Anh.
Xoạt Xoạt xoạt! Toàn bộ đều đưa tay vào trong túi, đồng thời câm nòng súng đen ngòm lạnh băng chĩa về Quân Thiết Anh. - Không được nhúc nhích.