Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 118 - Chương 118: Dùng Thủ Đoạn Tàn Nhẫn Để Làm Chuyện Có Trách Nhiệm

Chương 118: Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm chuyện có trách nhiệm Chương 118: Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm chuyện có trách nhiệmChương 118: Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm chuyện có trách nhiệm

Những khẩu súng đen ngòm cùng chĩa vào Quân Thiết Anh, lập tức khán giả toàn trường cũng đồng thanh ồ lên.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

- Cảnh sát sao lại đột nhiên bắt Quân Thiết Anh?

- Chẳng lẽ Quân Thiết Anh phạm tội? Nhưng mà, một cô gái trói gà không chặt có lẽ không cần dùng đội hình lớn như vậy đâu.

Khuôn mặt mọi người đều mang vẻ nghi ngờ mãnh liệt, xì xào bàn tán, nhao nhao đứng lên, ánh mắt tập trung về hướng sân khấu. Buổi tiệc tối chào đón người mới đang êm đẹp bỗng nhiên vì sự xuất hiện từ trên trời rớt xuống của cảnh sát mà bỗng chốc trở nên căng thẳng, nghiêm trọng vô cùng.

Khuôn mặt trắng nõn ngây thơ của Quân Thiết Anh lúc này sa sâm lại, đưa mắt nhìn, căn bản không hề cảm nhận được hơn mười cây súng đang chĩa vào mình, ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh, hé miệng hỏi:

- Tại sao các anh bắt tôi?

- Chúng tôi không phải bắt cô.

Một giọng nói đáp lời, Dương Nham Điền đã cất bước đi lên sân khấu, phía sau ông ta còn có mấy vị hình cảnh đi theo:

- Chỉ là... vì phá án thôi.

Nghe xong, sắc mặt Quân Thiết Anh biến đổi, nhíu mày nói:

- Đây là ý gì?

- Bạn học Quân Thiết Anh, đắc tội rồi.

Dương Nham Điền mỉm cười, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn, quét qua bốn phía quanh sân khấu, giọng nhàn nhạt vang lên:

- Tôi nghĩ bạn học Quân Thiết Anh có lẽ đã biết mục đích của chúng tôi, tiếng tiêu vừa rồi là ai thổi?

Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh lẽo, nhìn Dương Nham Điền, tầm mắt nhẹ thu lại, nhìn vào chiếc khăn trắng trên đùi mình, nhẹ giọng trả lời:

- Tôi không biết.

Dương Nham Điền tiến lên vài bước, cười lạnh:

- Cô không biết? Là cô không muốn nói chứ gì?

Khi cách Quân Thiết Anh còn chưa tới một mét, ông ta nói:

- Thật xin lỗi, tôi cũng vì phá án thôi. Tôi tin là, hắn sẽ không giương mắt nhìn cô bị bắt đâu.

- Ông là cảnh sát?

Ánh mắt Quân Thiết Anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Dương Nham Điền.

- Đúng vậy.

Quân Thiết Anh mắng một câu:

- Đê tiện!

Dương Nham Điền không bất ngờ, khoát tay cười nói: - Tôi đã nói rồi, đây chỉ là dùng thủ đoạn đê tiện để làm chuyện chính nghĩa thôi.

- Bắt lấy.

Quát lạnh một tiếng, trong nháy mắt có hai người ở gần Quân Thiết Anh đi tới.

Dương Nham Điền chăm chú nhìn Quân Thiết Anh, đồng thời cũng lặng yên quan sát xung quanh.

- Tôi không tin là hắn không xuất hiện.

Hơn mười khẩu súng chĩa thẳng vào Quân Thiết Anh, trong đó có hai người đi tới chỗ cô. Quân Thiết Anh nhìn chằm chăm vào hai người đang đi tới, hai tay nắm chặt lấy góc áo của mình, đột nhiên hét lớn một câu.

- Nhớ kỹ, không được xuất hiện. Nhất định không được xuất hiện.

Quân Thiết Anh đương nhiên biết rõ Dương Nham Điền muốn lợi dụng mình để dụ Tiêu Dương xuất hiện, tình huống như vậy mà gặp Tiêu Dương thì cô tình nguyện không gặp.

- Hắn sẽ không vứt bỏ cô mà không màng tới đâu.

Dương Nham Điền khoát tay chặn lại.

Hai vị hình cảnh liền giữ một bên bả vai của Quân Thiết Anh.

Véo véol

Trong lúc ánh đèn chiếu sáng, một bóng ánh bạc bay vút qua, tất cả mọi người chỉ thấy trước mắt bị lóe sáng.

- ÁI

Hai tiếng kêu thảm thiết.

Hai bên mu bàn tay đang đặt ở trên hai bả vai của Quân Thiết Anh bất ngờ bị một cây kim lóng lánh ánh bạc đâm vào.

Hàn khí bức người.

Bộp bộp bộp.

Hai người đồng thời lùi về phía sau vài bước.

- Tiêu Dương.

Lúc này, Quân Thiết Anh lại quýnh lên.

- Đề phòng.

Dương Nham Điền quát to một tiếng, ánh mắt uyển chuyển giống như chim ưng đảo qua bốn phía.

Một hồi lâu, vẫn không tìm thấy bất cứ bóng dáng của người nào.

Thời điểm này, ở dưới sân khấu, dưới sự chỉ đạo của các vị lãnh đạo trường, các học sinh bắt đầu sơ tán, có không ít người muốn xem chuyện náo nhiệt, nhưng dưới sự quản lý của nhà trường và cảnh sát, toàn bộ học sinh ở xung quanh sân khấu rất nhanh chóng bị đuổi đi.

Phía trên sân khấu, hơn mười vị hình cảnh vẫn đứng chĩa súng vào Quân Thiết Anh như cũ.

Mới nãy, Quân Thiết Anh còn tưởng rằng Tiêu Dương thật sự xuất hiện, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, trong lòng nhất thời khó có thể bình tĩnh lại, hướng về phía không khí hét lớn:

- Tiêu Dương, nếu như là anh, thì ngàn vạn lần đừng xuất hiện, bọn họ chẳng dám làm gì tôi đâu.

- Hừi Dương Nham Điền hừ lạnh, ánh mắt chăm chú nhìn Quân Thiết Anh:

- Bạn học Quân Thiết Anh, bây giờ chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan lớn đến vụ án giết Trân Khải, mời cô theo chúng tôi vê cục cảnh sát một chuyến.

Bộp bộp!

Lại thêm hình cảnh tiến lên.

Ở một bên sân khấu, khuôn mặt Tôn Thiến Thiến cuối cùng cũng hiện lên vẻ tươi cười lần nữa:

- Quân Thiết Anh, đêm nay cho dù cô đã vượt qua được màn thứ nhất thì đã sao? Bây giờ không cần bổn tiểu thư ra tay, cảnh sát cũng đã tìm tới cửa rôi. Ngược lại tôi muốn xem xem, đêm nay cô bị cảnh sát đem đi rồi, sau này còn đứng chân ở Phục Đại như thế nào?

Quân Thiết Anh thở sâu một hơi, hai tay vẫn nắm chặt gấu áo của mình, cắn chặt môi, không nói gì nữa.

- Cẩn thận.

Lúc hai vị hình cảnh tới gân Quân Thiết Anh, Dương Nham Điền liền nhắc một tiếng.

Đối với Tiêu Dương, ông ta không thể không kiêng dè.

- Bắt lại!

- Dừng tay!

Giọng nói giống như đang nổi giận lôi đình, trong chốc lát chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người, cả người không kìm được mà run rẩy.

Soạt soạt soạtI

Nhao nhao xoay người.

Áo sơ mi màu trắng, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh, thân hình cao ráo, giống như cây lao thẳng tắp, ánh mắt sắc như dao, lạnh như băng nhìn về phía trước.

Tiêu Dương!

Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Vèo vèo vèol

Trong nháy mắt Tiêu Dương xuất hiện, không chỉ có súng của hơn mười vị hình cảnh ở trên sân khấu đều chĩa về hắn, mà còn có đám hình cảnh mang thường phục ở dưới sân khấu cũng cầm súng tiến gần vòng vây, nhắm thẳng Tiêu Dương.

- Tiêu Dương...

Quân Thiết Anh thoáng biến sắc, tâm mắt không khỏi hiện lên màu đỏ rực:

- Anh... tại sao anh lại xuất hiện...

Tiêu Dương chậm rãi tiến lên, thân sắc lạnh nhạt, trong tay vẫn cầm một cây tiêu màu xanh biếc.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua Quân Thiết Anh, nhếch môi cười khẽ:

- Đại tiểu thư, còn nhớ câu nói mà tôi đã nói ở cuộc biểu diễn tân binh chứ?

Trong lòng Quân Thiết Anh run rẩy.

- Bảo vệ đại tiểu thư là trách nhiệm của tôi, bất luận kẻ nào muốn tổn thương cô, tôi sẽ đánh hắn.

Hốc mắt ươn ướt, Quân Thiết Anh nhịn không được khóc nức nở:

- Ngốc quá. Anh bây giờ bản thân mình còn khó bảo toàn, tại sao không đi đi? Đi đi! Đi xa thật xa vào, bọn họ không dám làm gì tôi đâu.

- Nhưng mà cô chịu tủi thân rồi.

Tiêu Dương đột ngột mở miệng nói, cây tiêu trong tay khẽ vung, phát ra âm thanh rất nhỏ.

- Đại tiểu thư, cô yên tâm, những tủi nhục ở đêm nay, tôi sẽ giúp cô đòi lại từng cái một.

Tiêu Dương khẽ cười, chậm rãi nói:

- Tôi thêI

- Hừ! Có khí khái đấy.

Dương Nham Điền nhịn không được quát lạnh một tiếng, khóe miệng mang theo vài phần khinh miệt. Hôm nay Tiêu Dương đã xuất hiện, hơn nữa còn bị bao vây trùng trùng, có chạy đẳng trời:

- Bắt hắn!

- Ai dám?

Tiêu Dương thoáng nghiêm mặt, ánh mắt vốn bình tĩnh trong nháy mắt liền phát ra vẻ lạnh lùng lợi hại, nhìn ra bốn phía.

Lạnh lẽo như băng.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được trong lòng có một cơn gió lạnh lướt qua, không kìm được mà dừng bước.

Ai dám?

Hai chữ này giống như sấm lớn giáng xuống tất cả mọi người.

Toàn thân Dương Nham Điền cũng không khỏi rụt lại một cái, một hồi mới định thần trở lại, ánh mắt lạnh băng lướt qua Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, tôi chính thức cảnh cáo cậu, cậu đã bị bắt. Chẳng lẽ cậu còn dám kháng lệnh bắt sao?

- Đừng nói tôi không cảnh tỉnh cậu, cậu phạm tội giết người, trong quá trình truy bắt, cậu ương ngạnh chống lại lệnh bắt, cho dù cảnh sát sẩy tay giết cậu cũng là hợp pháp.

Tiêu Dương lạnh lùng hỏi lại:

- Ông uy hiếp tôi?

- Cứ cho là vậy đi.

Dương Nham Điền lo sợ Tiêu Dương lại gây nên sóng gió gì đó.

Tiêu Dương chăm chú nhìn chằm chằm vào Dương Nham Điền, đột ngột khóe miệng nhếch lên.

- Không sao, một lát nữa, tôi cũng sẽ uy hiếp ông.

Lời vừa dứt, trong lòng Dương Nham Điền giật thột một cái, vội khoát tay:

- NhanhI

Hiu hiu hiul

Tiếng của Dương Nham Điền còn chưa kịp nói hết, trong chốc lát, một làn gió lạnh thổi tới, thân ảnh Tiêu Dương dường như trở nên mơ hồ, giống như bóng cây lắc lư vài cái.

Trong mắt mọi người chỉ còn một bông hoa, cảm giác một làn gió xuân thổi qua.

Biến mất rồi! - Người đâu?

- Tiêu Dương biến mất rồi.

Tiêu Dương vốn bị mọi người vây quanh ở chỗ này, trong tích tắc liền như hư không biến mất.

Trong lòng Dương Nham Điền càng kinh hãi hơn, vô thức đưa ánh mắt nhìn về phía Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh vẫn ở đây.

- Nhanh.

Dương Nham Điền khoát tay chặn lại, giọng nói trong thời gian ngắn im bặt, thân sắc cũng theo đó mà cứng lại.

Sau lưng, một họng súng đen ngòm trực tiếp chỉa vào gáy của Dương Nham Điền.

Toàn thân như rơi vào hầm băng.

- Nhanh cái gì?

Giọng Tiêu Dương hờ hững vang lên sau lưng Dương Nham Điền:

- Nhanh nổ súng à?

- Hắn ở sau lưng Dương đội.

Sắc mặt tất cả mọi người đều kinh hãi.

- Thả Dương đội ra.

Cho dù là từng người hét lớn, nhưng vì khẩu súng trên tay Tiêu Dương chĩa thẳng vào gáy Dương Nham Điền, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Mau thả Dương đội ra.

- Thả Dương đội ra.

- Tiêu Dương, anh không nên làm bậy.

Dương Nham Điền không nhịn được nói.

- Giơ tay lên.

Tiêu Dương quát lạnh. Đồng thời, ánh mắt lạnh lão quét ra phía trước:

- Các anh có tin là khẩu súng của tôi có đạn không?

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Không có ai ngờ được, ở vào cục diện bị bao vây hoàn toàn, Tiêu Dương lại dễ dàng chế phục được Dương đội trưởng như lấy đồ trong túi vậy.

Cho nên tất cả đều là phí công.

Tin hay không tin?

Không ai dám đánh cược.

- Không tin thì tiến lên bắt tôi đi.

Tiêu Dương nhẹ mở miệng:

- Nếu như tin, thì toàn bộ súng trong tay các người, mau bỏ xuống đi.

Phần lớn hình cảnh quay nhìn nhau.

- Bỏ xuống! Giọng Tiêu Dương vang động như tiếng chuông.

Cạch cạch cạch...

Thậm chí có không ít người trong lúc bị quát lớn này mà trượt tay, rớt súng xuống đất.

- Tiêu Dương, rốt cục anh muốn thế nào?

Lúc này Dương Nham Điền vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh, chậm rãi hỏi:

- Đừng quên, chúng tôi là cảnh sát, đại diện cho cơ quan quốc gia, cậu có lợi hại hơn nữa, có thể chống lại toàn bộ quốc gia không?

- Đại diện quốc gia? Dựa vào các ông à?

Tiêu Dương cười lạnh, căn bản không quan tâm tới đòn tâm lý của Dương Nham Điền, nói tiếp:

- Dương đội trưởng, tôi chỉ muốn xử lý một chuyện trước thôi. Cảnh sát các người, đứng qua một bên đi.

- Xử lý chuyện gì?

Dương Nham Điền trong lòng giật thột.

- Vừa rồi, Dương đội trưởng là dùng thủ đoạn đê tiện để làm chuyện chính nghĩa.

Giọng Tiêu Dương vang lên từ tốn sau lưng Dương Nham Điền:

- Đêm nay, đại tiểu thư của tôi đã chịu tủi nhục rồi, giờ tôi đã xuất hiện, cũng phải vì cô ấy mà lên tiếng.

- Không ai có thể làm chuyện sai trái mà không chịu trách nhiệm.

- Anh Lâm, dẫn bọn chúng lên đây.

Giọng Tiêu Dương lúc này nâng cao vài phần, xuất hiện bên cạnh Dương Nham Điền, khuôn mặt lạnh băng:

- Chăm sóc đại tiểu thư là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ là chuẩn bị dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm trách nhiệm của mình thôi.
Bình Luận (0)
Comment