Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119: Nể Tình Cô Là Con Gái

Chương 119: Nể tình cô là con gái Chương 119: Nể tình cô là con gáiChương 119: Nể tình cô là con gái

Câu nói Tiêu Dương thốt ra, từ sâu trong lòng tất cả mọi người dường như đồng thời chấn động.

Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để làm chuyện trách nhiệm ư?

Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Đồng tử Dương Nham Điền co lại mãnh liệt, bờ môi khô liếm một cái, miệng có chút hơi lạnh, chậm rãi nói:

- Tiêu Dương, rốt cục cậu định làm gì? Cho dù không giết Trân Khải, hành vi bây giờ của cậu cũng đủ cấu thành tội bị tình nghi rồi.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng, không trả lời Dương Nham Điền, chỉ nhìn về phía trước.

- ĐỊI

- Đi lên!

Sau từng tiếng quát lạnh, đội bảo vệ do Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu đem theo hai mươi, ba mươi tên nam thanh niên mặc đồ Phục Đại đi tới.

Dưới sự soi mói của phần lớn hình cảnh, bất kể là những người này hay là bảo vệ của Phục Đại, khuôn mặt đều ẩn chứa vẻ bất ổn, nhất là lúc ánh mắt nhìn thấy mấy khẩu súng đen ngòm kia, đều không khỏi run lên.

Lâm Tiểu Thảo ưỡn ngực cất bước đi tới:

- Anh Tiêu, đầu bắt đủ rồi.

Nghe vậy, đồng tử Dương Nham Điền nhẹ co lại, cười lạnh:

- Tiêu Dương, xem ra hành động của cậu cũng không ít.

- Nhiều hơn so với ông nghĩ đấy.

Tiêu Dương khẽ nói, khẩu súng trong tay vẫn chỉa vào đầu Dương Nham Điền:

- Bảo thủ hạ của ông đứng qua một bên đi.

Vẻ mặt Dương Nham Điền thoáng trầm xuống, một hồi lâu, nhẹ khoát tay, phần lớn hình cảnh liên cẩn thận lui ra phía sau, đặt một đống súng lên mặt đất.

Sự việc phát triển sớm đã ngoài sự kiểm soát của Dương Nham Điền.

Hơn hai mươi người mặc đồ Phục Đại bị cưỡng chế đứng thành hàng.

Khẩu súng trong tay Tiêu Dương từ từ di động tới, từ đầu Dương Nham Điền dời về phía người thanh niên ở gần hắn nhất.

- Anh... anh định làm gì? Tôi... tôi...

Miệng người thanh niên không ngừng run lấy bẩy, thân sắc trắng bệch đến cực điểm.

Đang lúc khẩu súng đen ngòm chỉ vào đồng tử của y, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, hai chân nhữn ra.

Vèol

Cánh tay đột ngột đưa ngang.

Pằng! Tiếng súng thanh gọn vang lên.

Trong tích tắc, người thanh niên đang đứng trước mặt Tiêu Dương lập tức chấn động, kêu lên một tiếng, hai chân co quắp, ngồi bệch xuống mặt đất, đồng thời mùi nước tiểu từ đũng quần y tỏa ra.

- Dương đội trưởng, nếu như ông lại nhúc nhích nữa, tôi không đảm bảo, phát súng tiếp theo sẽ lại trật đâu.

Tiêu Dương lạnh lùng nói.

Hóa ra, vừa rồi, lúc Tiêu Dương đưa súng nhằm vào người thanh niên nọ, Dương Nham Điền tưởng là có cơ hội, định thừa cơ Tiêu Dương không phòng bị mà rút súng. Thật không biết, lúc tay của ông ta mới vừa đưa lên là lúc tiếng súng nổ vang lên, viên đạn sượt qua bên tai của ông ta.

Lúc này, Dương Nham Điền cảm thấy tai mình một hồi nóng rát, hít một hơi khí lạnh, hai tay lạnh buốt. Khoảnh khắc vừa rồi giống như vừa bước một chân lên Quỷ môn quan vậy. Nếu phát súng của Tiêu Dương lệch một chút, chỉ sợ bản thân đã mất mạng rồi.

Có cảm giác khó thở, toàn thân Dương Nham Điền run lên, mồ hôi lạnh ứa ra.

- Nếu không ngại, ông cũng lấy súng của ông ra đi.

Tiêu Dương hướng về phía Dương Nham Điền cười nói.

Đôi mắt Dương Nham Điền hiện lên vẻ không cam lòng.

Việc sắp xếp đêm nay cứ nghĩ rằng mặc dù thủ đoạn có hơi mờ ám, nhưng tuyệt đối không có sơ hở gì, tuyệt nhiên không thể ngờ rằng, bản thân lại đánh giá thấp sự lợi hại của Tiêu Dương.

Một quân cờ mất, cả ván liên thua.

Cạch.

Dương Nham Điền ném khẩu súng lên mặt đất.

Tiêu Dương mỉm cười, khẩu súng trong tay xoay một cái, đút vào túi của hắn, rồi hướng về phía Dương Nham Điền nhếch miệng, cười hỏi:

- Ông cũng có thể đánh cược một lần, là tôi rút súng nhanh, hay là các người xông lên nhặt súng bắn tôi nhanh hơn.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều không khỏi run rẩy. Vừa rồi tốc độ mà Tiêu Dương thể hiện đã rõ như ban ngày, không có ai tình nguyện đi đánh canh bạc này.

Khóe miệng Tiêu Dương cong lên vẻ lạnh lùng, cất bước đi tới trước người thanh niên nọ.

- Tiếng hô vừa nãy là do các người hô lên phải không?

Giọng nhàn nhạt vang lên.

Sắc mặt người thanh niên thay đổi, đôi mắt chớp chớp vài cái, vừa mới chuẩn bị há miệng

Hiul

Một làn gió mạnh thổi tới.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, ánh sáng màu xanh biếc lóe lên.

Bộp!

Một tiếng hét thảm.

Máu tươi phụt ra. Miệng người thanh niên cùng với cây sáo trúc trong tay Tiêu Dương tiếp xúc với nhau vô cùng thân mật, trong nháy mắt máu tươi phụt ra, đồng thời hàm răng nhuộm màu máu cũng rơi rụng, cơ thể y ngã xuống đất.

- Tôi chỉ hỏi thôi, không cần câu trả lời.

Tiêu Dương tay cầm tiêu, cất lời:

- Ai muốn làm hại đại tiểu thư của tôi thì tôi sẽ đánh kẻ đó.

Vụt!

Lời vừa mới dứt, cây tiêu trong tay Tiêu Dương bất ngờ chém thẳng xuống dưới, hung hăng đập vào chân của ÿy.

Bộp... Rắc!

Tiếng vật gì đó gãy.

Sự đau đớn ở miệng vẫn còn chưa có cách nào hồi phục lại, lúc này lại giống như gặp phải cơn đau tim kịch liệt, người này kêu thảm một tiếng, rồi ôm chân lăn qua lăn lại.

Tiếng kêu thê lương như tiếng quỷ dạ xoa kêu gào.

Trong khoảnh khắc, người thanh niên nọ dường như cảm giác có một làn gió lạnh quét qua cả người mình, thình lình giật thột, toàn thân run rẩy, tay chân lạnh buốt, chuẩn bị quay người chạy trốn.

- Các người có thể đi.

Tiêu Dương bình tĩnh mở miệng, đồng thời tay còn lại lấy khẩu súng ra:

- Nhưng với điều kiện là các người có thể nắm chắc rằng có thể nhanh hơn viên đạn của tôi.

Nghe vậy, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của đối phương cùng thấy sự tuyệt vọng.

Nhanh hơn đạn ư?

Sẽ không ai dám thử.

- Lúc các người đi vào trong trường, chuẩn bị đối phó với đại tiểu thư, các người nên chuẩn bị tốt tâm lý sẽ phải trả giá chứ.

Tiêu Dương lại bước qua bên cạnh một bước.

- Tiêu Dương!

Lúc này, Dương Nham Điền không nhịn được hét lớn:

- Những gì cậu đã làm, đã là hành vi phạm tội. Đừng nói là cậu không giết người, chuyện mà đêm nay cậu đã làm, cũng đủ vào tù rồi.

Ở trước mặt của mấy chục hình cảnh, ẩu đả đánh người gây thương tích.

Dương Nham Điền cảm thấy chuyện này đối với bản thân mà nói là một sự nhục nhã lớn lao.

Bộp!

BịchI

Tiêu Dương không trả lời Dương Nham Điền, chỉ dùng hành động nói cho ông ta thấy quyết tâm của hắn.

Lại một tên ngã xuống.

Miệng đầy máu tươi chảy ra, một chân bị gãy. - Vừa rồi... chính là anh nói... thiếu nữ thiên tài chỉ là một người què mà thôi phải không?

- Không...

Người này sợ hãi toàn thân run lên.

- Tôi không có.

- Tôi nói rồi, không cần trả lời.

Bộp... bịch.

Âm thanh gãy gọn vang lên, thoạt nhìn cây tiêu bằng trúc rất bình thường, rơi vào tay Tiêu Dương lại biến thành một vũ khí cứng cáp hơn cả ống côn, hung hăng đánh xuống.

Một cánh tay, vung lên rồi hạ xuống.

Không hề do dự.

Không chậm không nhanh.

Toàn bộ quá trình không hề có nửa điểm xao động, ánh mắt lạnh lùng, bộ pháp ổn định, khí tức bình tĩnh.

Dương Nham Điền nghiến răng nghiến lợi để xem cảnh tượng này.

Còn Quân Thiết Anh, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên chiếc khăn lông, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn một mình Tiêu Dương.

- Không...

-Á...

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Từng người từng người ngã xuống.

Sân khấu của buổi tiệc tối chào đón người mới, dường như đã trở thành nơi phán quan tuyên án phạt của †u la địa ngục

- Cảnh sát, mau cứu chúng tôi.

Bị đánh gãy chân nằm trên mặt đất kêu rên, còn chưa dí súng tới mà tinh thần đã sụp đổ rồi, lại không dám chạy, chỉ dám hướng về phía đám hình cảnh khóc lóc kên than.

- Chúng tôi đều là người xấu, chúng tôi làm rất nhiều chuyện xấu. Cảnh sát, chúng tôi xin tự thú, mau bắt chúng tôi về đi. Bắt chúng tôi về đi.

- Ngày hôm qua tôi có đi ăn cướp, bây giờ tôi xin tự thú.

- Một năm trước tôi có làm nhục một cô gái, là tôi. Bắt tôi về đi.

Tinh thần sụp đổ, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, nhất là khi nhìn thấy cây tiêu trong tay Tiêu Dương vung xuống, càng kích động kịch liệt, hai chân như nhữn ra. Thân ảnh Tiêu Dương càng tới gần, càng nhao nhao lên kêu khóc nói năng lộn xôn, tự quở trách tội của mình.

Thời khắc này, bọn chúng tình nguyện bị bắt vào tù ngồi, chứ không muốn chịu đựng sự trừng phạt của ác ma trước mắt này.

Điên rồi.

Hắn thật sự điên rồi.

Trong mắt phần đông hình cảnh, giờ phút này Tiêu Dương giống như một tên điên, hành vi đã không cân nhắc tới hậu quả nữa. Trong tay của hắn có súng, không có một vị hình cảnh nào dám xông lên vào lúc đó.

Trơ mắt nhìn cảnh tượng vô cùng chướng mắt này.

Bịch... bịch... bịch.

Vô số cơ thể ngã xuống.

Đám bảo vệ mà Lâm Tiểu Thảo dẫn đầu lúc này cũng trợn mắt há mồm nhìn, không ai ngờ Tiêu Dương lại điên cuồng đến như vậy.

- Tổn thương đại tiểu thư thì phải trả giá.

Trong lòng Tiêu Dương lại vô cùng rõ ràng.

Bản thân lần này bị vu oan, chưa biết lúc nào mới có thể rửa sạch nỗi oan này, cho nên lúc không ở bên cạnh Quân Thiết Anh, Tiêu Dương nhất định phải mượn cơ hội này giáo huấn cho những người dám làm tổn thương Quân Thiết Anh một trận.

Trong lòng suy nghĩ, là tay liên làm theo.

Tiêu Dương ra tay rất quyết đoán tàn nhẫn, hai mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

- Đừng mà.

- Là có người trả tiền cho chúng tôi, sai chúng tôi làm chuyện này.

Giọng sụp đổ vang lên.

- AI?

- Tôn Thiến Thiến.

Bộp!

BịchI

Trên sân khấu, người thanh niên mặc đồng phục cũng té xuống mặt đất kêu thảm đau đớn.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không chỉ là người bị thương mà là tra tấn tinh thần. Lúc này, bọn họ chỉ muốn đau đớn đến ngất đi ngay, vậy thì không cần phải chịu đựng những đau đơn thấu tim này nữa.

- Tôn Thiến Thiến ư?

Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên, nghiêng mặt nhìn về phía một bên sân khấu.

Trong tích tắc đã nhìn thấy thân ảnh đang ngây ra như phỗng kia.

Trong khoảnh khắc, Tôn Thiến Thiến vốn đang ngây người ra cũng định thần trở lại, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, liên tục lắc đầu, hai mắt hiện lên vẻ không cam tâm:

- Vô dụng! Một đám cảnh sát mà để cho một người tùy ý làm xằng làm bậy.

Tôn Thiến Thiến tức giận đến mức ngực không ngừng run rẩy. Nhưng lúc vừa chạm tới ánh mắt lạnh như băng kia của Tiêu Dương liền run lên, vô thức lùi về sau một bước.

Bước chân Tiêu Dương chậm rãi đi tới.

Đồng tử Tôn Thiến Thiến mở to hơn vài phần.

Hắn định đối phó với mình ư?

Trong tích tắc, khuôn mặt Tôn Thiến Thiến lập tức tái nhợt, một cái tát mà Tiêu Dương cho mình ở phòng ngủ 106 kia, cả đời Tôn Thiến Thiến đều sẽ không quên.

Đó sẽ là sự nhục nhã duy nhất mà cuộc đời này cô phải nhận. - Mấy người này... đều là do cô phái tới hay sao?

Tiêu Dương nhảy xuống sân khấu, nhẹ giọng hỏi.

Tôn Thiến Thiến cảm thấy một áp lực không biết từ đâu bay tới.

Toàn thân dường như sắp nghẹt thở, thình lình lùi thêm bước nữa.

- Tôi... tôi...

Sắc mặt Tôn Thiến Thiến lúc trắng lúc xanh. Một lúc sau, thở sâu lấy hơi, ánh mắt nghênh đón Tiêu Dương:

- Đúng đấy, thì sao?

Đôi mắt Tôn Thiến Thiến đã hiện lên sự tàn nhẫn.

Trước đây lúc Tiêu Dương cho cô một cái tát, Tôn Thiến Thiến đã tuyên bố sẽ lấy một tay của hắn. Bây giờ, nếu Tiêu Dương dám tát mình lần nữa, Tôn Thiến Thiến thề, nhất định phải giết chết người này.

Ưỡn ngực, ánh mắt lạnh như băng đối mặt với Tiêu Dương.

- Thì thế nào à?

Tiêu Dương nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt mở miệng:

- Người tổn thương đại tiểu thư, đều phải trả giá.

- Nể tình cô là con gái đấy.

Tiêu Dương mắt nhìn Tôn Thiến Thiến, ánh mắt lạnh lẽo.

Vụt Vụt!

Bộp bộp!

- ÁI

Tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.

Người Tôn Thiến Thiến ngã xuống.

- Đánh gãy hai chân của cô, gấp đôi bọn chúng. Con gái phạm sai lầm, cũng phải trả giá như nhau.
Bình Luận (0)
Comment