Chương 120: Hai tờ lệnh, gió đổi chiều
Chương 120: Hai tờ lệnh, gió đổi chiềuChương 120: Hai tờ lệnh, gió đổi chiều
Trong tích tắc, hình ảnh như dừng lại.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, mang vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào bên cạnh sân khấu.
Vốn dĩ tưởng rằng Tiêu Dương sẽ nói là nể tình cô là phận con gái nên sẽ buông tha cho cô.
Ai ngờ, câu nói thốt ra lại là trả giá gấp đôi.
Tay xấu bẻ hoa.
- Thật không biết thương hoa tiếc ngọc.
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu thở dài. Nhưng mặc dù nói như vậy, lúc này, trong mắt Lâm Tiểu Thảo lại có vẻ thoải mái. Đối với hạng con gái như Tôn Thiến Thiến, anh ta hận không thể tự mình đánh cho một trận từ lâu rồi.
Trực tiếp dùng cây tiêu đánh gãy hai chân.
Trong lúc này, cây tiêu trong tay Tiêu Dương cũng vang lên một tiếng, bể mất rồi.
Dáng người đứng thẳng, nhìn xuống Tôn Thiến Thiến đang nằm đau đớn rên la thảm thiết trên mặt đất. Thời khắc này, trong lòng Tiêu Dương không có chút áy náy hay hối hận, ánh mắt lạnh lùng, cây tiêu bị bể đang cầm trong tay, thả rơi xuống mặt đất.
- Đây là cái giá mà cô phải trả cho việc hết một lần, lại hai ba lần khiêu khích tôi.
Tiêu Dương nhẹ nói tiếp:
- Là con gái, không có nghĩa là có đặc quyền được làm xăằng làm bậy. Muốn trách thì trách tâm tư của chính cô cứ muốn quấy phá và ghen ghét đại tiểu thư.
- Cô chẳng phải rất xem thường đại tiểu thư hai chân bị liệt sao? Bắt đầu từ hôm nay, cô cũng sẽ ngồi trên xe lăn một thời gian.
- Hãy ngoan ngoãn cảm nhận một chút cảm giác không thể đứng lên được đi.
- Đây coi như là một bài học mà tôi thay cha mẹ cô dạy dỗ cho cô.
- Có điều... không cân cảm ơn.
Tiêu Dương chậm rãi nói hết câu sau cùng, liên quay người đi về lại sân khấu, vừa đi vài bước, dường như nhớ ra điều gì, xoay người lại lần nữa:
- Nếu cô vẫn muốn trả thù, thì hãy cứ tìm tôi. Nhưng mà, cái giá tiếp theo chưa chắc chỉ là hai chân đâu.
Tôn Thiến Thiến cảm giác hai chân đã không phải của mình nữa, đau đớn thấu tim khiến cho cơ thể cô cuộn lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Dương, cắn chặt môi, toàn thân run lẩy bẩy.
Cả trường hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả người đang cuộn mình trên đất đau đớn cũng cố nhịn đau, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, sợ làm kinh động đến tên ác ma trước mặt, từ đó mà phải chịu đựng sự tra tấn vô lý.
Bước chân Tiêu Dương rất nhẹ nhàng, từ từ bước trở về sân khấu.
- Tiêu Dương, cậu nên hiểu rõ cậu đang làm gì.
Giọng nói Dương Nham Điền giận dữ vang lên, lúc này tay chân đương nhiên đã lạnh buốt, chuyện xảy ra đêm nay, cả đời này chưa bao giờ xảy ra trước mặt ông ta.
- Tất nhiên là tôi rõ. Tiêu Dương trả lời một câu, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Quân Thiết Anh, mỉm cười:
- Đại tiểu thư, bây giờ cô còn cảm thấy tủi thân không?
Đôi mắt Quân Thiết Anh xẹt qua một tia lay động, khẽ cắn chặt môi dưới, nhẹ gật đầu. Nhưng lúc ánh mắt nhìn đám hình cảnh ở xung quanh, Quân Thiết Anh lại không khỏi lo lắng. Cục diện trước mắt, cô hiểu rõ, càng kéo dài thì sẽ càng bất lợi với Tiêu Dương.
Những vị hình cảnh này tuy tạm thời bị Tiêu Dương uy hiếp, nhưng tuyệt đối sẽ không để hắn mãi thao túng như vậy.
- Tiêu Dương...
Quân Thiết Anh thấp giọng nói:
- Nếu có cơ hội trốn thoát, thì anh hãy chạy đi.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, cười rất khẽ:
- Thời gian... cũng không còn nhiều nữa.
- Hừi
Lúc này Dương Nham Điền thâm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Những chuyện mà cậu đã làm, cũng phải trả giá thôi.
Tiêu Dương xoay mặt liếc qua Dương Nham Điền:
- Câu nói này phải do người có thực lực nói mới được.
- Cậu cho rằng tôi không có ư?
Dương Nham Điền cười lạnh. Vừa dứt lời, trong nháy mắt, mấy ngọn đèn chói mắt dưới sân khấu cùng bật, chiếu lên sân khấu, chói mắt vô cùng.
- NhanhI
Một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
Một đám hình cảnh xông thẳng lên sân khấu giống như thủy triều.
- Tiêu Dương, đêm nay cậu có chạy đằng trời.
Dương Nham Điền lạnh giọng nói, quát lớn:
- Đừng chống cự vô ích.
Giờ phút này, sắc mặt Quân Thiết Anh đột biến, hai tay nắm chặt lấy chiếc khăn lông trắng.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn phía trước, tay cũng không làm bất cứ động tác gì, thậm chí khẩu súng trong áo cũng không rút ra.
Hiu hiu hiul
Từng khẩu súng đen kịt chỉa thẳng vào Tiêu Dương.
Tức khắc, mấy người hình cảnh bị Tiêu Dương áp chế trên sân khấu cũng như hổ đói vồ mồi xông tới.
Nhao nhao cầm súng lên, chỉ hướng Tiêu Dương.
- Không được nhúc nhích.
Dương Nham Điền cũng cầm súng lên, chỉ thẳng vào đầu Tiêu Dương.
- Bây giờ, cậu đã tin là mình không trốn thoát được nữa rồi chứ. Thần sắc Tiêu Dương nhạt nhạt, đứng chắp tay.
- Mấy tên bảo vệ này là đồng lõa với Tiêu Dương hành hung người trên sân khấu, toàn bộ bắt hết vê.
Dương Nham Điền ra lệnh một tiếng, lập tức có mấy vị hình cảnh xông tới.
- Ai dám?
Giọng Tiêu Dương bình thản vang lên, giống như mang theo sức mạnh như đá tảng, trực tiếp nổ tới tai của mọi người.
Cả người bất giác run rẩy, không tự chủ được mà dừng bước.
Vèol
Tiêu Dương đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, lườm thẳng Dương Nham Điền:
- Ông có tin không, nếu ông dám động một tay vào các anh em Phục Đại của tôi, tôi sẽ khiến cho ông giống bọn chúng đấy.
Tiêu Dương chỉ tay vào đám côn đồ đang lăn lộn trên mặt đất.
Nghe vậy, sắc mặt Dương Nham Điền đột biến.
Bộp!
Không kìm được, bước lùi vê sau một bước, khuôn mặt Dương Nham Điền run rẩy một hồi. Nhưng nhanh chóng bình ổn thần sắc lại, nghiêm mặt, ánh mắt lạnh như băng liếc qua Tiêu Dương.
- Ông có thể đánh cược là tôi có thể làm được hay không.
Không đợi Dương Nham Điền nói, Tiêu Dương đã chậm rãi lên tiếng.
Trong đầu liền vô thức tua lại hình ảnh về biểu hiện của Tiêu Dương lúc đó, tốc độ quỷ dị, toàn thân Dương Nham Điền không khỏi lay động, tay nắm thành nắm đấm.
Kể cả đám hình cảnh đến sau, lúc này đã có tới năm mươi viên hình cảnh bao quanh một người, nhưng cho dù là vậy, trong lòng Dương Nham Điền vẫn không thể có nửa điểm tự tin chắc chắn, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp sự phản kích của đối phương.
Tâm bất định, bất an...
- Bắt Tiêu Dương lại.
Trong mắt Dương Nham Điền, Tiêu Dương tuyệt đối là quả bom hẹn giờ, không ai biết được hắn sẽ bộc phát vào lúc nào. Nếu không chế phục được hắn, Dương Nham Điền sẽ không thể nào an tâm.
Tiêu Dương vẫn không động đậy, chỉ lắng lặng đứng yên chắp tay, hai mắt vẫn bình tĩnh.
Lúc đám cảnh sát cẩn thận áp sát tới gân hắn.
Đột nhiên, Tiêu Dương nhướng mày.
Vèo vèo vèol
Khẩu súng trong tay càng nắm chặt hơn, tất cả hình cảnh đều dồn ánh mắt vào Tiêu Dương.
Nghĩ là Tiêu Dương muốn phản kháng.
Nhưng mà, lúc này Tiêu Dương chỉ nhẹ nhàng giương mắt nhìn về phía cổng của Phục Đại.
- Cuối cùng cũng tới rồi.
Tiêu Dương nhẹ nhàng tự nói một câu.
- Đừng do dự, mau bắt hắn! Dương Nham Điền không thể chờ đợi được nữa.
- Dừng tay.
Một giọng nói mạnh mẽ và ngắn gọn vang lên.
Cộp cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân vô cùng dồn dập đến gần.
Tóc dài ngang vai, khuôn mặt lạnh lùng, dung mạo xinh đẹp, hai mắt lợi hại nhìn thẳng phía trước.
Người mặc đồng phục cảnh sát, tư thái oai phong không thua kém đấng mày râu.
Bạch Khanh Thành.
Bước thẳng lên sân khấu.
- Khanh Thành?
Dương Nham Điền khẽ cau mày, chợt hỏi:
- Sao cô lại... 2
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, đi thẳng tới, ánh mắt quét qua các vị hình cảnh:
- Bỏ súng xuống.
Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên.
- Khanh Thành, cô điên rồi?
Dương Nham Điền lập tức quát mắng:
- Cô nên biết là, bây giờ người mà chúng ta cần phải bắt là một tên ác quỷ vô cùng hung dữ, cô sao lại hạ lệnh như vậy?
Bạnh Khanh Thành nhìn lướt qua Dương Nham Điền:
- Dương đội, chuyện này để cho tôi xử lý. Đêm nay, chắc chắn có thể tìm ra hung thủ thật sự.
Dương Nham Điền lạnh lẽo cười:
- Khanh Thành, tôi biết cô và Tiêu Dương có mối quan hệ cá nhân không tệ, nhưng cô đừng quên, cô là một nhân viên chấp pháp. Hung thủ thật sự ư? Hung thủ đang ở ngay trước mắt, còn phải đi tìm hay sao? Mau bắt Tiêu Dương lại.
- Không được phép bắt.
Giọng Bạch Khanh Thành lúc này đã lớn hơn vài phần, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng Dương Nham Điền.
- Bạch Khanh Thành, cô đừng quên, ở đây tôi là lớn nhất.
Dương Nham Điền đã chuyển đến chuyện xuất thân, trầm giọng nói:
- Tôi không cho phép bất cứ chuyện thiên tư trái pháp luật nào được xảy ra trước mặt tôi.
- Thật xin lỗi, Dương đội.
Bấy giờ, Bạch Khanh Thành mới lấy ra tờ giấy trong tay:
- Đây là mệnh lệnh của cấp trên, giao hung án giết hại bảo vệ Phục Đại cho tôi toàn quyền xử lý, bất cứ ai cũng không được can thiệp.
- Cái gì? Dương Nham Điền biến sắc, khẽ rùng mình mấy cái, bước lên vài bước, túm lấy tờ giấy, đọc đi đọc lại, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được:
- Làm sao có thể?
- Còn nữa...
Bạch Khanh Thành lần nữa lấy ra một tờ giấy khác, nhàn nhạt nói:
- Dương Nham Điền, hiện tại cấp trên nghi ngờ anh cùng với vụ án mua bán thuốc phiện có liên quan. Cho nên... xin lỗi, anh đã bị cách chức rồi. Mời anh theo chúng tôi quay về một chuyến, tiếp nhận điều tra.
Bộp!
Sắc mặt Dương Nham Điền trắng bệch lui về sau một bước, ánh mắt khó tin cực độ nhìn chằm chằm Bạch Khanh Thành, dường như đang nghiệm xem tính chân thật của những lời cô vừa nói, đôi mắt mang vẻ khó tin:
- Khanh Thành, cô...
Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, liếc qua Dương Nham Điền, tờ giấy trong tay hạ xuống, trầm giọng ra lệnh:
- Bắt Dương Nham Điền lại.
Vừa nói xong, phần lớn hình cảnh trước đó đang bao vây Tiêu Dương cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Sự xuất hiện của Bạch Khanh Thành, lại còn liên tục đưa đến hai lệnh, đều ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi người, không ai ngờ được sự việc lại phát triển đến mức kỳ dị như vậy.
Dương Nham Điền bị cách chức rồi?
Điều này thật sự quá đột ngột.
Chẳng lẽ vụ án này thật sự có ẩn tình khác?
Sắc mặt Dương Nham Điền đã trắng bệch. Một hồi sau liên lắc đầu, mắt chớp chớp vài cái, lại nhìn vào Bạch Khanh Thành, đột nhiên cười lạnh:
- Tốt! Hay! Được lắm! Lực lượng của Bạch gia hay lắm.
Ngực Dương Nham Điền liên tục phập phồng, ánh mắt mang theo vẻ tức giận:
- Dương mỗ cả đời ở cảnh đội cần cù chăm chỉ. Không ngờ, kết quả lại rơi vào kết cục bị cách chức, điều tra.
Dương Nham Điền biết rõ, với một mình Bạch Khanh Thành, tuyệt đối không thể làm được những chuyện này, nhưng với Bạch gia sau lưng Bạch Khanh Thành lại hoàn toàn có thể.
- Dương Nham Điền, rốt cuộc anh cần cù chăm chỉ, hay là một con sói trắng mà cảnh đội nuôi đã vài chục năm, sẽ biết ngay thôi.
Bạch Khanh Thành khoát tay.
- Bắt lạil
Mấy vị hình cảnh mà Bạch Khanh Thành đem tới liền bước nhanh tới.
Cạch.
Tiếng còng lạnh như băng chụp lên cổ tay của Dương Nham Điền.
- Súng của các anh toàn bộ đều tịch thu lại. Bạch Khanh Thành một lần nữa lạnh giọng nói.
Tiêu Dương chậm rãi đi tới trước Bạch Khanh Thành, ánh mắt tán thưởng:
- Có hơi vượt quá dự liệu của tôi.
Lông mày Bạch Khanh Thành nhanh chóng xẹt qua tia vui mừng, nhưng trong tích tắc lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lập tức quay người.
- Chuẩn bị xuất phát đi, mục tiêu đã xác định rồi.