Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121: Truy Bắt Hung Thủ

Chương 121: Truy bắt hung thủ Chương 121: Truy bắt hung thủChương 121: Truy bắt hung thủ

Sự phát triển đầy kịch tính.

Dương Nham Điền vốn đưa người đến bắt Tiêu Dương, lại bị Bạch Khanh Thành bắt đi, còn Tiêu Dương lại đi theo Bạch Khanh Thành về hướng một chiếc xe cảnh sát.

- À, đúng rồi.

Tiêu Dương đột ngột quay người lại, hướng về vị hình cảnh phía sau nói:

- Phiền anh gọi giúp xe cứu thương.

Đám hình cảnh có mặt cùng quay qua nhìn nhau, chuyện đêm nay mà bọn họ có thể làm chính là gọi xe cứu thương, sau đó đưa những người bị Tiêu Dương đánh cho tàn phế này đến bệnh viện.

- Anh Lâm, phiền anh chăm sóc đại tiểu thư giúp tôi.

- Không cần đâu.

Lúc này Tiếu Tiêu và Hà Tú từ phía sau sân khấu đi ra, ánh mắt Tiếu Tiêu nhìn Tiêu Dương, lại nhìn một lượt toàn bộ mấy người bị Tiêu Dương đánh ngã xuống đất, rồi giơ ngón cái lên.

Trong lòng Tiêu Dương vừa vặn dâng lên một tia đắc ý, giọng Tiếu Tiêu vang lên.

- Tiêu lục lang, rất lợi hại. ...

Tiêu Dương quay người rời đi, lên xe cảnh sát.

- Anh cũng thật to gan.

Bạch Khanh Thành khởi động xe.

Tiêu Dương cười:

- Là tôi tin tưởng chị.

- Hừ, nếu không phải là trường hợp đặc biệt, đêm nay anh làm chuyện xằng bậy như vậy, tôi đã bắt anh về rồi.

Bạch Khanh Thành tức giận nói:

- Cứ coi như anh muốn trút giận cho Quân Thiết Anh, cũng không cần phải làm quá như vậy.

Tiêu Dương chỉ cười không trả lời. Đối với hắn, đây vốn không phải là chuyện làm quá hay không, tình huống lúc nãy hắn cũng không có cách nào để cân nhắc quá nhiều, chỉ nghĩ làm chuyện xấu nhất rồi bị Dương Nham Điền bắt đi.

Chỉ không ngờ, Bạch Khanh Thành không chỉ kịp thời xuất hiện, mà còn mang đến hai tờ lệnh.

- Cấp trên sẽ tin tưởng lời nói một bên của chị đối với chuyện cách chức Dương Nham Điền sao?

Tiêu Dương khế hỏi.

- Anh muốn nói là tôi dựa vào thế lực của gia đình để trực tiếp nói ra sao?

Bạch Khanh Thành nhếch miệng:

- Nhưng mà, Tiêu Dương, tôi không ngại nói thẳng với anh. Lần này tôi đã đảm bảo trước mặt gia đình, nhất định có thể giải quyết chuyện này thỏa đáng, thuận lợi phá án, hơn nữa còn khẳng định Dương Nham Điền là gian tế của địa phương phái tới. Chỉ cần tôi lập công, thế lực của gia đình tôi mới không phí công vô ích. - Tôi hiểu, chị cũng cân cho họ một lời giải thích.

Tiêu Dương nói ngắn gọn.

- Anh hiểu là tốt rồi.

Bạch Khanh Thành nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức tăng tốc, chạy vút về phía trước:

- Tiêu Dương, lần này tôi hoàn toàn tin tưởng anh, anh cũng đừng đùa với tôi. Nếu không tôi sẽ cho anh biết tay.

Sự uy hiếp này đối với Tiêu Dương mà nói cũng không đến nỗi nào, tinh thần không loạn mà tim cũng không nhảy lên, bình tính nghiêm chỉnh nói:

- Yên tâm, tôi có lòng tin.

- Rõ ràng đã biết vị trí của hung thủ, tại sao anh không để cho tôi ra tay?

Bạch Khanh Thành hỏi vặn.

- Chị không đối phó được hắn đâu.

Tiêu Dương thật thà trả lời.

- Hắn có thể địch nổi với đạn không?

Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành:

- Tôi có thể địch nổi viên đạn không?

Bạch Khanh Thành không biết trả lời thế nào. Nói thật, cô cũng không biết Tiêu Dương có thể địch nổi viên đạn hay không, nhưng có thể khẳng định, hắn chưa chắc sẽ cho người khác cơ hội nổ súng.

- Các người tùy tiện ra tay, chỉ đánh rắn động cỏ thôi.

Tiêu Dương bình tĩnh nói.

- Sắp đến rồi.

Bạch Khanh Thành tuy muốn cãi lại, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.

- Nhưng mà...

Tiêu Dương hướng Bạch Khanh Thành cười nói:

- Đại tỷ, rất cảm ơn chị đã giúp tôi chuyện lớn này. Tôi nghĩ, qua đêm nay, tôi có thể quay về tiếp tục làm thư đồng của Đại tiểu thư được rồi.

- Hừ, tôi chỉ là vì giúp Thiết Anh.

Két!

Xe nhanh chóng dừng lại.

Hai người xuống xe.

- Có một chuyện chắc chắn anh không ngờ được, mục tiêu mà anh bảo tôi đi tìm lại chính là...

- Là Trần Bình.

Bạch Khanh Thành còn chưa dứt lời, Tiêu Dương đã nói tiếp.

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành nhìn chằm chằm Tiêu Dương. - Tôi đoán đúng chứ?

- Có bản lĩnh thì bắt được hắn rồi hãy nói.

Bạch Khanh Thành bĩu môi, cất bước đi về hướng một con hẻm nhỏ u ám.

Tiêu Dương bám sát theo.

- Đây là một đường tắt, đi qua ngõ hẻm này là một nhà nghỉ cho thuê, mục tiêu ở lầu ba.

Không có nhân viên cảnh vụ nào ở lại, hai người Bạch Khanh Thành và Tiêu Dương sóng vai bước ra ngoài.

- Đại tỷ, chị ở dưới lầu chờ tôi.

Tiêu Dương giương mắt nhìn lên phía trên.

- Cùng tiến lên đi.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành dời về phía Tiêu Dương, không cam lòng yếu thế, trầm giọng nói:

- Yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ mình.

Cô là một người kiên cường. Hơn nữa còn là đại đội trưởng đội hình cảnh của khu Dương Phổ, không hề thua kém đấng mày râu. Hôm nay thấy Tiêu Dương khinh thị, tự nhiên Bạch Khanh Thành cảm thấy không cam tâm.

- Được, tự cẩn thận.

Tiêu Dương nhích người tiến lên.

- Bên trong không loại trừ còn có đồng bọn của Trần Bình.

Xông thẳng lên lầu ba.

Hai người nhìn nhau, Bạch Khanh Thành chỉ vào một gian phòng trong số đó.

Bộp!

Tiêu Dương dùng một chân đạp mạnh bay luôn cánh cửa.

Vèo vèol

Hai người một trước một sau nhảy vào.

Trong phòng trống không.

- Sao lại không có người?

Bạch Khanh Thành biến sắc.

Mắt Tiêu Dương sáng như đuốc, nhìn lướt qua cả căn phòng, thân ảnh liền lao ra sân thượng như mũi tên, ánh mắt vừa quét tới, bất ngờ một bóng đen đang hướng về phía dưới chạy mất.

- Định chạy à?

Tiêu Dương cười lạnh, thân mình cũng theo đó mà nhảy xuống.

- Cẩn thận!

Bạch Khanh Thành vội vàng chạy tới.

Đây là lầu ba mà.

Nhưng, lúc Bạch Khanh Thành chạy tới sân thượng, bóng của Tiêu Dương đã dựa vào tấm lưới bảo vệ ở bên ngoài mà nhảy xuống tới lầu một. Vèol

Bạch Khanh Thành cũng không do dự, quay người lại bước nhanh xông ra ngoài.

Vị trí của khu dân cư này tương đối vắng vẻ, dọc theo đường đi tới cuối cùng là một bãi rác, ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng phía trước, thấy bóng đen nọ cách mình cũng càng ngày càng gần.

- Trần Bình, anh chạy không thoát được đâu.

Tiêu Dương khẽ đảo cổ tay, một cây kim màu bạc lóng lánh xuất hiện giữa các ngón tay.

Đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Viul

Cây kim màu bạc xé màn đêm, như một tiếng gió lạnh lóe lên rồi biến mất.

Theo sau đó là một tiếng kêu đau đớn, bóng đen phía trước lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh được cây kim. Nhưng lúc y đứng lên được, trước mặt y, Tiêu Dương đã đứng chắp tay, khuôn mặt cười thản nhiên:

- Trần Bình, anh vẫn khỏe chứ?

Bóng đen trước mặt Tiêu Dương đúng là Trần Bình.

Lúc này, thần sắc Trần Bình âm trâm bất định, vốn tưởng rằng nhiệm vụ của y đã hoàn thành thuận lợi, y cũng chuẩn bị dọn đồ đạc rời đi. Không ngờ rằng đúng lúc y chuẩn bị rời đi thì phát hiện Tiêu Dương đã tìm tới cửa.

Trân Bình dường như không có chút do dự, lập tức nhảy qua sân thường trốn thoát.

Ánh trăng chiếu xuống, không khí xung quanh tỏa ra mùi hôi thối, ngọn đèn lờ mờ chiếu tới, ánh mắt Trần Bình chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Một hồi sau, cười lạnh hừ một tiếng:

- Bây giờ anh đang bị cảnh sát truy nã, còn dám đến tìm tôi? Sao vậy? Anh định giết người diệt khẩu hả?

Ánh mắt Tiêu Dương từ từ liếc nhìn Trần Bình, khóe miệng vểnh lên:

- Vở kịch này có lẽ diễn xong rồi.

Thần sắc Trần Bình sa sâm:

- Anh có ý gì?

- Là Quân Vô Ngân phái anh tới Phục Đại làm bảo vệ à?

Tiêu Dương chậm rãi hỏi.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì.

Ánh mắt Trần Bình lạnh lẽo nhìn Tiêu Dương.

- Đợi tôi bắt anh rồi, tự nhiên sẽ hiểu thôi.

Bộp!

Tiêu Dương đột ngột nhảy một bước xông tới trước.

Trong nháy mắt đã đến trước mặt Trần Bình, nắm đấm nhanh chóng dang ra, đấm thẳng vào đôi mắt của Trần Bình.

Bốp!

Một trận cuồng phong nổi lên.

Bộp bộp bộp! Cơ thể Trần Bình lùi vê sau mấy bước.

Uychl

Lúc không tránh được nữa, Trần Bình nắm chặt tay phải phản kháng, đánh lại Tiêu Dương.

Vụt!

Bóng Trần Bình liên tục bước lùi mấy mét.

Đôi mắt hung hăng nhìn thẳng Tiêu Dương:

- Anh đừng có dọa người.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Trần Bình, cười khẽ:

- Nếu anh vẫn một mực chối, tôi dám đảm bảo, trong vòng ba chiêu nữa, anh nhất định sẽ nằm lên đất.

- Có khí khái lắm.

Đôi mắt Trần Bình xẹt qua một tia màu vàng, hai tay đột ngột chuyển động thành một thế quỷ dị, nhìn thẳng Tiêu Dương:

- Tôi lại muốn xem, rốt cuộc bản lĩnh của anh lớn thế nào.

- Tôi lại càng muốn xem, đã phát triển tới ngày nay thì cổ thuật của Miêu tộc cuối cùng đã tiến bộ được bao nhiêu.

Tiêu Dương mỉm cười.

Nghe vậy, Trần Bình biến sắc:

- Anh đã từng thấy cổ thuật?

- Trần Khải, chính vì vậy mà chết không phải sao?

Tiêu Dương khẽ mở miệng.

- Đến địa ngục mà hỏi hắn.

Đôi mắt Trần Bình hiện lên một hồi sát khí mạnh mẽ, giữa năm ngón tay dường như có một màn tơ màu vàng ánh kim lượn lờ, sắc vàng sáng hẳn lên trong bóng đêm:

- Lên!

Viu viu viu.

Giống như Thiên la địa võng, vô số tơ vàng hướng về phía Tiêu Dương xông tới.

- Hừi

Bước chân Tiêu Dương liên tục lui về sau vài bước, đột ngột thân hình giống như mượn lực nhảy xa ngàn dặm, vô số tơ vàng kia đang cuồn cuộn như sông Trường Giang sượt qua phía dưới chân Tiêu Dương.

- Kim tằm, trói!

Mắt Trần Bình đỏ rực, lạnh lẽo nhìn Tiêu Dương.

Hiul

Màn tơ tằm màu vàng bay qua dưới chân Tiêu Dương dường như sống lại, trong thời gian ngắn liền quay đầu, mềm mại vô cùng, hóa thành ngàn vạn sợi tơ, hướng về thân hình Tiêu Dương mà bao xung quanh.

Uỳnh!

Một quyền Tiêu Dương đánh ra. Viul

Trong lúc đó sợi tơ bất ngờ quấn lấy cổ tay Tiêu Dương.

Cổ tay còn lại dường như đồng thời cũng bị tơ quấn lấy.

Viu viu viul

Bầu trời đêm vang lên tiếng cười khặc khặc quái dị, miệng Trần Bình bất ngờ mở ra, tơ vàng đầy trời bao phủ xuống, trong thời gian cực ngắn liền bao lại giống như gói bánh chưng.

- Tiêu Dương, cổ võ thuật giả chẳng qua chỉ có vậy.

Hai tay Trần Bình run lên, tơ tằm quấn quanh cánh tay kia liên biến mất không thấy tăm hơi, nhưng thân hình trước mắt lại hoàn toàn bị tơ vàng trói chặt, không thể động đậy.

Khóe miệng Trần Bình cười lạnh:

- Chẳng phải nói là muốn thưởng thức một chút cổ thuật của Miêu tộc chúng ta sao? Hóa ra chỉ là một tên vô dụng biết nói chuyện.

Bước chân Trần Bình chậm rãi bước lên, đôi mắt hiện vẻ trêu ngươi, nhìn Tiêu Dương không thể nhúc nhích được, nói tiếp:

- Anh là một nhà cổ võ thuật, máu trong người anh có lẽ sẽ là một món đại bổ đối với kim tằm của tôi. Những sợi tơ này sẽ quấn quanh người anh, cho đến khi... máu của anh bị hút cạn.

Trân Bình vô cùng hưởng thụ thắng lợi này, bản thân y thật sự đánh giá rất cao Tiêu Dương.

- Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để anh chết đâu.

Trân Bình cười cười:

- Đợi đến lúc thích hợp, tôi sẽ đem anh đến cục cảnh sát. Anh là tội phạm giết người, tất nhiên sẽ có pháp luật lo. Ha ha ha...

Khuôn mặt Trần Bình hiện lên vẻ tươi cười, miệt thị Tiêu Dương:

- Thấy được sự lợi hại của kim tằm của tôi rồi chứ? Trần Khải đúng là chết dưới sự khống chế của kim tằm đấy. Đáng tiếc.

- Đáng tiếc... cổ thuật ngày nay của Miêu tộc khiến cho tôi thất vọng quá.

Một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ sau màn tơ vàng.

- Anh...

Trần Bình khẽ giật mình, sắc mặt đột biến.

Viu- póc - póc -

Màn tơ tằm đang trói chặt Tiêu Dương kia trong tích tắc phát ra một hồi âm thanh chói tai.

Đột ngột!

Pặc!

†r
Bình Luận (0)
Comment