Chương 122: "Bắt" ngực
Chương 122: "Bắt" ngựcChương 122: "Bắt" ngực
Theo tiếng động vang lên, màn tơ tằm màu vàng đang cuốn lấy Tiêu Dương như cuốn bánh chưng trong nháy mắt liền rung động một hồi. Hơn nữa, ở vị trí ngực của Tiêu Dương bắt đầu bị đứt.
Pặc! Pặc! Pặc!
Âm thanh gãy gọn vang lên, năng lượng mạnh mẽ như sóng biển cuồn cuộn hướng về phía Trần Bình.
- Làm sao...
Sắc mặt Trần Bình đại biến, lời còn chưa nói xong hai chân đã dồn dập lui nhanh về phía sau.
Soạt soạt soạtI
Liên tiếp lùi tới vị trí góc tường.
- Cổ thuật Miêu tộc, chẳng qua chỉ có vậy thôi.
Thân hình Tiêu Dương nhanh như chớp, giống như sao băng lao tới Trần Bình.
Khí thế mạnh mẽ như trời giáng xuống.
Tức khắc, Trân Bình dường như cảm thấy ngay cả thở cũng khó khăn.
Mắt trừng lớn, đồng tử xẹt qua tia sợ hãi.
Tiêu Dương mạnh mẽ vượt quá xa dự liệu của y, kim tằm mà chính y nhả ra cũng không thể trói chặt được hắn. Đây chính là cổ thuật mạnh nhất mà Trần Bình có thể sử dụng.
Không phải là đối thủ.
Trân Bình dường như không do dự, trong thời gian ngắn đôi mắt chớp chớp, thân ảnh hướng về bức tường ở phía sau nhảy lên trên.
- Còn định chạy à?
Tiêu Dương cười lạnh, thân ảnh đột ngột hóa thành một đạo thiểm điện, xuất hiện ở bên bức tường, cũng trong khoảnh khắc đó đưa cánh tay phải của mình ra.
Bộp!
Bắt được chân Trần Bình.
- Xà cổi
Đôi mắt Trần Bình xẹt qua tia lạnh lẽo.
Vèo!
Linh xà xuất động.
Hai con rắn lớn toàn thân màu nâu từ ống quần Trần Bình trườn ra loạn xạ.
Viu viul
- Nghiệt súc!
Thân ảnh Tiêu Dương hơi nghiêng, đồng thời cánh tay đang nắm Trần Bình bỗng phát lực, đem y ném mạnh xuống.
UychI
Trân Bình trượt ra đằng sau mấy mét. Xi Xi XI...
Rắn kêu phì phì, lại một lần nữa xông tới Tiêu Dương.
- Tự tìm đường chết.
Tiêu Dương hai tay nắm lại, đấm ra như gió, mạnh mẽ nện xuống, hai con rắn lập tức đứt đôi rớt xuống đất.
Ánh mắt lại chậm rãi nhìn về hướng Trần Bình đang nằm trên mặt đất, bước chân nhẹ nhàng tiến lên.
- Nghe nói cổ thuật của Miêu tộc hạ độc không ai biết, thủ pháp tâng tâng lớp lớp, không biết... anh còn chiêu nào chưa sử dụng không?
Tiêu Dương nhạt miệng hỏi.
Thần sắc Trần Bình âm trầm bất định, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Rốt cuộc anh là ai?
Y không tin, một kẻ có cổ võ thuật cao cường như vậy lại chỉ là một bảo vệ Phục Đại bình thường.
Tiêu Dương mở to hai mắt:
- Trần huynh, không phải là anh bị đánh cho ngu đi rồi chứ, tại hạ là Tiêu Dương.
Ánh mắt Trần Bình hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Dương, khuôn mặt co lại, hừ lạnh một tiếng:
- Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn chém muốn giết thì tùy ý anh.
Ánh mắt Trần Bình vẫn chăm chú đối diện Tiêu Dương, không một chút lùi bước.
Tiêu Dương khẽ khoát tay, cười nhạt nói:
- Anh Trần, sao tôi lại giết anh chứ? Chỉ có anh mới có thể chứng minh được sự trong sạch của tôi.
Trần Bình cười lạnh:
- Tiêu Dương, anh đừng có mơ. Cứ coi như anh bắt tôi vê cục cảnh sát, hung thủ giết chết Trân Bình, vĩnh viễn sẽ chỉ có Tiêu Dương, chứ không phải Trần Bình tôi.
- Anh hình như không hề sợ hãi?
Tiêu Dương khẽ híp mắt lại:
- Có phải là anh cảm thấy, cho dù vào tù thì cũng có người bảo lãnh cho anh ra, cho nên căn bản anh không cần phải lo lắng?
Trần Bình cười cười:
- Tiêu Dương, anh là kẻ thông minh, nhưng đừng quên, tôi là nhân chứng tận mắt chứng kiến anh giết Trân Khải.
- Được.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Đã vậy, tôi chỉ có đường cùng chết với anh mà thôi.
Nghe xong, thân sắc Trần Bình biến đổi, vô thức lùi vê sau một bước.
- Sao vậy? Anh sợ chết à?
Tiêu Dương cười hỏi.
Thần sắc Trần Bình co rút, hơi thở chậm rãi, nhìn Tiêu Dương trâm giọng nói: - Anh tha cho tôi, tôi sẽ nói với cảnh sát, tôi vốn không chứng kiến anh giết Trân Khải. Lúc chúng ta đi vào, Trần Khải đã chết rồi. Như vậy, cái chết của Trân Khải, chúng ta đều sẽ vô can.
Trần Bình lựa chọn thỏa hiệp.
- Nhưng... sự thật là... Trân Khải là do anh giết.
Một giọng nói thanh mảnh vang lên.
Cộp!
Cuối cùng Bạch Khanh Thành không nhịn được đi ra, ánh mắt lạnh băng nhìn Trần Bình, nói:
- Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Đêm nay anh trốn không thoát đâu.
- Anh nghĩ rằng, không có lời khai của anh thì không tra ra được hung thủ thật sự ư?
Bạch Khanh Thành cười lạnh:
- Nếu như chúng ta không điều tra ra được, thì đêm nay sao lại đến bắt anh?
Thần sắc Trần Bình dao động không ngừng, đưa mắt nhìn lướt qua Bạch Khanh Thành.
- Lúc Trần Khải chết, ở bờ môi xuất hiện một đường mảnh màu vàng. Không nghi ngờ gì nữa, y nhất định đã chịu sự khống chế kim tằm của anh, mới có thể tự cầm chai bia mà tự đập chết. Từ đó đổ tội cho Tiêu Dương.
Bạch Khanh Thành nói rõ ràng:
- Còn nữa, từ tư liệu của bảo vệ Phục Đại điều tra được, anh cùng họ với Trần Khải, nhưng trên thực tế lại đến từ hai nơi khác nhau. Còn anh lại giả vờ như cùng quê với anh ta, lấy điểm này che mắt thiên hạ.
- Thứ ba, vụ án năm ngày ba mạng, chỉ e cũng là do anh khống chế Trần Khải làm.
Ánh mắt Bạch Khanh Thành chăm chú nhìn chằm chằm Trần Bình, nói từng chữ:
- Người bình thường vốn dĩ không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đi từ cửa phòng bảo vệ ra bên ngoài gây án mà không để lại dấu vết rõ ràng, chỉ có Trân Khải dưới sự khống chế của kim tằm mới có thể.
Tất cả nỗi băn khoăn, đều từ sau khi nhìn thấy Trần Bình sử dụng kim tằm mà được nhìn thấu. Nhưng, trong mắt Bạch Khanh Thành vẫn ẩn chứa vài phần kiêng kị. Đến giờ, cô vẫn giữ tâm tính bán tín bán nghỉ đối với cổ thuật của Miêu tộc, chẳng ngờ đêm nay lại tận mắt chứng kiến.
- Khặc khặc, Bạch cảnh quan, cô rất thông minh.
Khóe mắt Trần Bình đột ngột cười gian xảo, ánh mắt hiện lên một tia màu xanh.
- Cẩn thận.
Tiêu Dương giật mình, thân ảnh đột nhiên lao nhanh như mũi tên hướng về phía Bạch Khanh Thành.
Khuôn mặt Trần Bình quỷ dị cười, tay giống như tàn ảnh vung lên.
- Lam điệp cổi
Viu.
- Lui lại!
Đồng tử Bạch Khanh Thành lập tức co rút, giọng Tiêu Dương vang lên bên tai, nhưng tốc độ hạ độc của Trân Bình thật sự quá nhanh, hơn nữa lại quá đột ngột, Bạch Khanh Thành căn bản phản ứng không kịp, chỉ có chân phải ý thức được lùi lại một bước, nhìn thấy một làn khói màu xanh bay tới miệng mình. - Ngẩng đầu lên!
Giọng Tiêu Dương hét lớn.
Bạch Khanh Thành giống như phản xạ có điều kiện, liền ngẩng đầu lên.
Viul
Một đường màu xanh bất ngờ xông thẳng vào cổ áo Bạch Khanh Thành.
- Nguy rồi!
Tiêu Dương lúc này mới chạy tới trước Bạch Khanh Thành, ánh mắt như dao, chăm chú nhìn vào vị trí ngực của Bạch Khanh Thành, tình huống vô cùng nguy hiểm, lúc vị trí bên phải ngực Bạch Khanh Thành khẽ động, lập tức Tiêu Dương đưa tay ra, mạnh mẽ, nắm thẳng vào bộ ngực của Bạch Khanh Thành.
- ÁI
Bạch Khanh Thành hét lên, người chuẩn bị lùi vê phía sau.
- Đừng nhúc nhích.
Lúc Tiêu Dương hét lớn, Trân Bình sau lưng liên không dám ở lại, thừa cơ hội này nhanh chóng chạy thục mạng vào màn đêm xa xa.
- Anh...
Lúc này Bạch Khanh Thành vừa thẹn vừa giận, rất muốn đưa tay lên tát cho cái tên đàn ông chết tiệt trước mặt này mấy cái. Nhưng đúng lúc này, vị trí nhạy cảm nhất của cô đã rơi gọn vào một bàn tay, Bạch Khanh Thành cảm giác toàn thân mềm nhũn ra, suýt nữa chân cũng đứng không yên:
- Anh... anh ... mau thả tay ra.
Sắc mặt Bạch Khanh Thành đỏ lên.
Tay Tiêu Dương nắm được bộ ngực của Bạch Khanh Thành, cười khổ nói:
- Đại tỷ của tôi, đã bảo chị đừng có theo tới mà.
Sắc mặt Bạch Khanh Thành lúc trắng lúc xanh, nổi giận nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Bổn cô nương theo tới đây với chuyện anh nắm lấy ngực bổn cô nương có liên quan gì?
- Anh bỏ tay ra.
- Tôi mà buông tay là chị sẽ chết ngay.
Tiêu Dương trầm giọng quát.
- Cái gì?
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành chấn động.
- Cổ thuật Miêu tộc vô cùng quỷ dị, phàm là người trúng phải cổ thuật của Miêu tộc, nhẹ thì bị trên ói dưới đi, nặng thì bị thi cổ hoàn toàn khống chế, thậm chí tử vong.
Vẻ mặt Tiêu Dương ngưng trọng:
- Vừa rồi Trần Bình lợi dụng chị không đề phòng đã hạ độc. Làn khói màu xanh mà chị nhìn thấy, chính là lam điệp cổ mà y nói. Chỉ cần con lam điệp này tìm được bất cứ chỗ nào có thể chui vào trong người của chị, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Loại cổ thuật này... - Đừng nói nhảm nữa.
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương vừa nắm lấy ngực của mình vừa chậm rãi mon men, vừa gấp vừa giận, đồng thời càng nghỉ ngờ tiểu tử này liệu có phải đang thừa lúc lợi dụng không?
- Bây giờ phải làm gì mới có thể đuổi được con lam điệp này đi?
- Chuyện này không khó, tôi đã bắt được nó rồi, nhưng mà...
Vẻ mặt Tiêu Dương có hơi khó xử.
- Nói maul
Bạch Khanh Thành muốn bóp chết cái tên trước mặt mình. Tuy chỗ này vắng vẻ, nhưng cũng chưa chắc không có người đi qua. Nếu như có người nhìn thấy cô đang đứng ở giữa đường bị một thằng đàn ông sờ ngực, Bạch Khanh Thành hận không thể nứt đất mà chui xuống.
- Đại tỷ, cách một lớp áo... tôi... chỉ sợ không bắt được.
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành càng đỏ hơn, thở sâu một hơi, cảm nhận được cái tay ở ngực kia truyền đến một cảm giác khác. Cơ thể Bạch Khanh Thành cảm giác thân thể đã càng ngày càng mềm ra:
- Anh hãy xác định vị trí chính xác, tôi sẽ bắt nó ra.
- Chuyện này...
Tiêu Dương nhíu mày:
- Đại tỷ, thực lực của chị so với Trần Bình thế nào?
Vừa rồi Tiêu Dương đã đánh Trần Bình, Bạch Khanh Thành cũng nhìn thấy một phần, nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- Tôi đánh không lại y.
- Vậy thì... chị không bắt được con trùng dưới áo đâu.
Tiêu Dương cau mày nói:
- Nếu như chị bắt, để con lam điệp chạy mất, tôi không dám chắc nó sẽ chạy đi đâu, tốc độ của thứ này quá nhanh.
Bạch Khanh Thành khẽ nắm tay lại, toàn thân dần dần nóng lên.
- Hay là... vê cục cảnh sát, có ai có thực lực mạnh hơn chị không?
Tiêu Dương đề nghị.
Bạch Khanh Thành cắn chặt môi.
Đừng nói không có, cứ cho là có, chính cô nếu như cứ bị nắm ngực như vậy mà quay về, không cần bị lam điệp giết chết, thì chính cô cũng mắc cỡ mà chất.
Thần sắc dao động một hồi, lúc sau, cắn răng một cái:
- Làm đi!
- Làm cái gì?
Tiêu Dương ngạc nhiên.
Bạch Khanh Thành hung ác trừng mắt liếc Tiêu Dương, hét lớn:
- Chẳng lẽ anh không có thực lực để bắt nó sao?
Tiêu Dương khẽ giật mình, một hồi sau, vẻ mặt có chút xấu hổ: - Chuyện này... nam nữ có khác biệt.
Sắc mặt Bạch Khanh Thành trầm xuống.
- Nhưng mà...
Tiêu Dương lại một lần nữa mở miệng, lên giọng chính nghĩa:
- Đại trượng phu có chuyện nên làm và chuyện không nên làm, vì sự an toàn của đại tỷ, thời điểm này tôi cũng không thể tránh khỏi sự nghỉ ngờ.
Bạch Khanh Thành hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Tôi cảnh cáo anh, không được thừa cơ... một phát bắt lam điệp, lập tức rút tay ra.
- Đây là điều tất nhiên.
Tiêu Dương gật đầu lia lịa, đồng thời, ngón tay đang cầm lấy ngực Bạch Khanh Thành nhẹ nhàng miết một cái, cảm giác mềm mại khiến cho Tiêu Dương không khỏi rung động.
- Anh...
Bạch Khanh Thành gấp gáp nói:
- Anh làm gì vậy?
- Đại tỷ, để tôi xác định vị trí cụ thể của lam điệp đã.
Giọng Tiêu Dương trả lời vô cùng trong sáng.
Một lát sau, Tiêu Dương từ từ đưa tay phải ra, ánh mắt nhìn mắt Khanh Thành, dò hỏi:
- Đại tỷ, tôi... bắt đây.
Lông mi Bạch Khanh Thành khẽ run, hai mắt nhắm nghiền.
Tiêu Dương lặng lẽ nuốt nước miếng, cũng vội vàng định thần trở lại, từ từ đưa tay tiến vào cổ áo của Bạch Khanh Thành.