Chương 123: Phá cổ trùng
Chương 123: Phá cổ trùngChương 123: Phá cổ trùng
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trên đường phố vắng vẻ, hai bóng người đứng đối diện nhau. Bạch Khanh Thành mặc đồng phục cảnh sát bó sát, tay Tiêu Dương lúc đang từ từ đưa vào thì gặp trở ngại, do dự một hồi, đành mở lời:
- Đại tỷ, giờ... phải cởi hai cái cúc này.
Hai mắt Bạch Khanh Thành đang nhắm chặt lại càng nhíu chặt hơn, hai tay vẫn nắm lấy gấu áo mình, tim đập nhanh như hươu chạy, khuôn mặt lạnh lùng như điểm thêm chút sắc hồng, toàn thân không nhịn được khẽ run lên.
Khẽ cắn lấy bờ môi đỏ, không hề lên tiếng.
Tiêu Dương tự hiểu là cô đã đồng ý.
Cẩn thận mở hai cúc áo ở cổ Bạch Khanh Thành, đồng tử không khỏi co rút một cái. Tuy ánh sáng lờ mờ, nhưng với nhãn lực của Tiêu Dương, lần đầu tiên nhìn thấy làn da trắng nõn mềm mại bao quanh một điểm hồng bên trong...
Vội vàng ngửa mặt lên.
Một là thể hiện mình là chính nhân quân tử, hai là Tiêu Dương lo lắng bản thân hắn không cẩn thận mà bắn ra.
Chậm rãi thò cánh tay vào, ngón tay chạm vào vùng da thịt mềm mại kia, hai người đồng thời như bị điện giật, cùng run lên.
- Đây là đang cứu người, đây là cứu người.
Trong lòng Tiêu Dương không ngừng niệm chú, cố gắng duy trì cho bản thân được tỉnh táo.
Ngón tay Tiêu Dương sượt trên làn da trắng nõn như sữa, hướng về vị trí nhô lên cao kia...
- HừI
Bạch Khanh Thành không kìm được hừ một tiếng, cắn chặt môi, mặt đỏ rực lên, vừa thẹn vừa giận:
- Anh... nhanh lên.
-Ừ.
Tiêu Dương vừa nói, tay phải vừa trượt một cái.
Điểm nhọn cao cao đã bị Tiêu Dương chinh phục, chạm vào bàn tay vô cùng mềm mại. Cảm giác mềm mại khiến cho Tiêu trạng nguyên không khỏi rung động. Đây là món đồ chơi mà người ta luôn yêu thích. Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng Tiêu Dương thực sự muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Đây cũng là một người đàn ông bình thường, cũng là một cách nghĩ bình thường mà thôi.
Năm ngón tay Tiêu Dương nhẹ nhàng động đậy, da thịt căng tròn truyên đến cảm giác thoải mái dễ chịu khiến cho Tiêu Dương không kìm được mà tăng thân nhiệt.
- Anh...
Khuôn mặt Bạch Khanh Thành đỏ bừng, trợn mắt nhìn Tiêu Dương.
- Sắp được rồi. Sắp bắt được rồi.
- Anh nhanh lên.
- Ừ, Tiêu đại gia quả thực không cố tình lợi dụng, nhanh chóng bắt được lam điệp cổ.
- Được rồi.
- Sắp ra rồi.
- Nhanh lên.
-Á.
Kèm theo tiếng hét, tay Tiêu Dương lưu luyến không rời đã phải rút ra khỏi cổ áo Bạch Khanh Thành, đồng thời tay nắm chặt lại. Sau khi hét lên một tiếng, Bạch Khanh Thành vội vàng quay người, luống cuống sửa sang quần áo, lại không ngừng hít thở để lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau.
Bạch Khanh Thành vừa chậm rãi xoay người lại, vừa nghiến răng nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Tiêu Dương thình lình rùng mình, cẩn thận hỏi:
- Đại tỷ, chị không sao chứ?
Bạch Khanh Thành không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Dương.
Cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Bạch Khanh Thành, Tiêu Dương khóc không ra nước mắt, mặt u ám nói:
- Đại tỷ, tôi... tôi quả thật không cố ý bắt lấy...
- Còn nhắc nữa!
Bạch Khanh Thành vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm Tiêu Dương, gió lạnh thổi vù vù qua:
- Từ giờ phút này, anh phải quên chuyện lúc nãy đi.
Bạch Khanh Thành đã chạm mức như núi lửa phun trào.
Thời điểm này Tiêu Dương không dám lần lựa, vội vàng gật đầu, thân sắc nghiêm lại:
- Tôi không nhớ gì hết.
- Hừi
Hai người yên lặng một hồi lâu, Bạch Khanh Thành mới chậm rãi nói, có chút không cam lòng:
- Không ngờ để Trần Bình trốn thoát rồi, bây giờ muốn bắt y, chỉ e là khó càng thêm khó.
Đêm nay gặp được Trần Bình chính là cơ hội trời cho, lúc này Bạch Khanh Thành chỉ hận không thể đem y mà chém ra thành mười tám mảnh, rồi bỏ vào nồi, nấu thành thịt vụn, sau đó ép lấy nước.
Phụ nữ khi hung dữ tuyệt không thể xem thường, Tiêu đại gia yên lặng đứng bên cạnh cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí kia của Bạch Khanh Thành.
- Chạy như thế thì cũng chưa chắc.
Đợi cho Bạch Khanh Thành hơi tỉnh táo, Tiêu Dương mới mỉm cười nói:
- Trân Bình, y chạy không nthoát đâu.
- Anh biết y ở đâu?
Đôi mắt Bạch Khanh Thành xeẹt qua tia sát khí.
Toàn thân Tiêu Dương run lên.
Lắc đầu. - Không biết, nhưng mà...
Thấy Bạch Khanh Thành nổi giận, Tiêu Dương vội vàng nói:
- Nó biết.
Tiêu Dương đưa nắm tay lên.
- Lam điệp cổ?
Bạch Khanh Thành nhíu mày.
- Nó là con trùng do Trần Bình thả ra, tự nhiên sẽ biết vị trí của Trần Bình.
Tiêu Dương cười nói.
- Nhưng mà, nó đã là con trùng do Trần Bình thả, sao có thể đưa chúng ta đi tìm Trần Bình?
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Cổ thuật của Miêu tộc, lúc cổ trùng độc rời khỏi cơ thể mục tiêu sẽ nghe tiếng gọi từ nơi nó vốn dĩ thuộc về, để quay về bên chủ nhân của nó.
- Ý của anh là... thả nó đi?
- Đầu tiên phải cho nó một chút máu.
Tay Tiêu Dương khẽ động, một con dao găm sắc bén xuất hiện trong lòng bàn tay. Dường như không hề do dự, vẽ một đường, máu từ ngón tay cái chảy vào bên trong nắm đấm.
Cảnh tượng này Bạch Khanh Thành khẽ nhíu chặt mày, nhìn chăm chú không rời mắt.
Một hồi sau.
- Tạm được rồi.
Tiêu Dương mỉm cười nói, không để ý đến vết thương ở ngón tay:
- Từ lúc nãy có thể thấy, Trân Bình là một người cực kỳ tự phụ, nhất là đối với cổ thuật của mình. Bây giờ lam điệp cổ dính máu quay về, Trần Bình tuyệt đối sẽ không nghỉ ngờ là chúng ta cố ý thả đi.
Tiêu Dương từ từ buông tay.
Viu.
Một đường màu xanh bắn ra, bất ngờ hướng vê phía ngược lại theo hướng Trần Bình đã bỏ chạy mà lướt đi.
- Cái này...
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành trầm xuống.
- Thỏ khôn có ba hang. Tôi đảm bảo, đi theo lam điệp cổ nhất định có thể tìm được Trần Bình.
Tiêu Dương tiến một bước nhìn xem phía trước mà lam điệp cổ bay đi, chợt quay người lại nói với Bạch Khanh Thành:
- Đại tỷ, chị quay về xe đợi tôi. Một khi bắt được Trần Bình, tôi sẽ lập tức thông báo cho chị.
Vèo.
Tiêu Dương vừa dứt lời, thân ảnh liền nhanh như chớp lướt đi, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
- HaizZz.
Bạch Khanh Thành đưa một tay lên, Tiêu Dương đã biến mất khỏi tâm mắt. - Cẩn thận một chút.
Ba chữ này vô cùng nhỏ, chỉ mình cô nghe thấy. .......
Đêm đen vô tận, tại bồn hoa của một công viên yên tĩnh.
Nơi đây vắng vẻ, lúc này cũng không có người qua lại.
Một bóng đen chợt xuất hiện, đứng bên cạnh bồn hoa, miệng thở hổn hển.
- Nguy hiểm thật.
Là giọng Trần Bình.
Trong bóng tối, bóng người ngồi bên cạnh bồn hoa thở sâu, đôi mắt lập lòe vài phần oán hận, nghiến răng:
- Tiêu Dương, lão tử không đuổi cùng giết tận anh, ngược lại anh lại đến tìm tôi.
- Hừ, thù này tôi nhất định phải trả.
- Lam điệp cổ chắc có thể giày vò hắn một trận rồi.
Trân Bình tất nhiên là chắc chắn mình sẽ an toàn rồi mới dám dừng bước. Nói về thân thủ, tuyệt đối y không bằng Tiêu Dương.
- Khoản thu nhập này kiếm được quả không dễ, thiếu chút nữa là bỏ mạng.
Giọng Trần Bình mang theo vẻ không cam lòng:
- Sớm biết như vậy...
Tiếng nói im bặt.
Trân Bình vội ngẩng đầu lên.
Viu.
Một đường sáng màu xanh hướng về mình mà bay lại.
- Quay về rồi à?
Trân Bình khẽ giật mình, đồng thời mũi ngửi một cái, khuôn mặt lộ ra vè vui sướng.
- Dính máu quay về ư? Ha ha ha, Tiêu Dương, anh đấu với tôi, bây giờ chỉ e là đang ôm cơ thể của người phụ nữ kia mà khóc lóc. Khặc khặc... đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy...
- Anh cũng đáng tiếc lắm.
Trong đêm tối, tiếng nói đột ngột vang lên.
Nghe vậy, Trân Bình dường như cảm giác được một làn gió lạnh thổi qua cơ thể, răng va chạm vào nhau, kêu lập cập, chân không tự chủ được lùi vê sau mấy bước:
- Là ai?
Trong đêm tối, một bóng hình từ từ dạo bước tới, khuôn mặt mỉm cười:
- Anh Trân, không cần phải đi gấp như vậy chứ.
- Tiêu Dương?
Lúc này Trần Bình mới nhìn rõ Tiêu Dương, biến sắc:
- Anh... sao anh lại... 2
- Chuyện này may mắn nhờ có lam điệp cổ của anh. Vẻ mặt Trần Bình trâm xuống, chớp mắt vài cái, bất ngờ lam điệp cổ trong tay vung mạnh về hướng Tiêu Dương. Trong nháy mắt, đường sáng màu xanh tạo thành một đường trực thẳng Tiêu Dương, cùng lúc đó Trân Bình quay người chạy mất.
Phải trốn.
Trân Bình vô cùng quyết đoán.
Nhưng chẳng lẽ Tiêu Dương lại để Trần Bình dễ dàng chạy trốn sao? Khóe miệng nhếch lên, bước chân dịch chuyển như bị say rượu, thân ảnh giống như được gắn thêm động cơ, nghiêng người tránh được lam điệp cổ, nắm đấm cũng đến sau lưng Trần Bình.
Hựt
Thần sắc Trần Bình đại biến, hai tay đột nhiên xoay chuyển, vung hướng về phía sau, ánh sáng vàng lại xuất hiện.
Kim tằm!
- Trói!
Viu.
Lòng bàn tay Tiêu Dương khẽ xoay, bàn tay khẽ động, một ánh sáng như băng ngọc xuất hiện giữa màn đêm.
Tốc chiến tốc thắng.
Dao găm vung lên.
Pặc pặc pặc.
Tất cả tơ Kim tằm đều đứt.
Thân ảnh Tiêu Dương lập tức xông tới, đôi mắt sáng quắc, trong chốc lát đã tập trung vào vị trí bụng của Trân Bình.
- Ba tấc cách đan điền, cổ trùng chính thân.
Giọng nói u lãnh vang lên, thần sắc Trân Bình thực sự lo sợ không yên, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, thân ảnh liên tiếp lui vê phía sau. Nhìn thấy nắm đấm kia đã tới gần vị trí bụng, đồng tử mở lớn, nhưng động tác lại không theo kịp ý thức, giương mắt nhìn nắm đấm lao thẳng vào bụng mình.
Uỳnh!
Tiếng vang như long trời lở đất.
Khuôn mặt Trần Bình nhất thời tím ngắt, một lúc lại đỏ lên, miệng mím chặt lại, khuôn mặt dần dần biến thành sắc vàng. Yết hầu đột ngột nhô lên, dường như có một vật từ dưới yết hầu dịch chuyển lên miệng y.
Phụt!
Nước phun ra thành đường cong màu vàng phá tan đêm đen.
Tiêu Dương lập tức nghiêng người, tránh vật bay ra theo nước kia. Đồng thời thân ảnh lại giống như ảo ảnh bay lên cao, rồi rơi xuống ngay vị trí vật kia bay ra.
Hịch.
Dao găm sắc bén một lần nữa vung lên.
- Không...
Sau lưng truyền đến giọng vô cùng hoảng sợ của Trần Bình. Đôi mắt Tiêu Dương như dao, rất tỉnh táo cầm dao găm đâm thẳng xuống cực kỳ nhanh.
Trên một vũng nước màu vàng, một con tằm vàng to khoảng ba ngón tay đang nhúc nhích, ngay lúc nó chuẩn bị chạy đi, phía sau lưỡi dao lại vung lên, một nhát trực tiếp xuyên qua đầu của kim tằm, dính chặt nó trên mặt đất.
Trong nháy mắt, Trần Bình ở phía sau cũng nôn ra một ngụm máu, mặt trắng bệch.
- Anh... làm sao anh biết được vị trí của cổ trùng chính thân của Miêu tộc tôi?
Ánh mắt Trần Bình hoảng sợ, không cam tâm lại thêm ý căm phẫn.
Cổ trùng chính thân bị phá, như vậy, cổ thuật của chính y cũng theo đó mà mất hoàn toàn. Trần Bình bây giờ thậm chí còn không bằng một người bình thường.
Tiêu Dương nhẹ giọng đáp:
- Trùng hợp nên biết vậy thôi.
Đôi mắt Trần Bình tràn đầy tuyệt vọng, cảm nhận được cơ thể đã không còn chút khí lực nào. Lại phun ra một ngụm máu, đưa mắt nhìn Tiêu Dương, tuyệt vọng nói:
- Anh giết tôi đi.