Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 124: Hài Lòng Người Dân

Chương 124: Hài lòng người dân Chương 124: Hài lòng người dânChương 124: Hài lòng người dân

- Giết người phải đền mạng.

Tiêu Dương cười nhạt nói, đi đến bên cạnh Trần Bình.

- Quân Vô Ngân phái anh đến phải không?

Khóe miệng Trần Bình chảy máu, mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, không trả lời.

Trong tay Tiêu Dương cầm dao găm, nhẹ nhàng xoay một cái, ánh sáng lóe lên trong mắt Trần Bình.

- Anh không sợ chết...

Tiêu Dương nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà... nếu tôi nhớ không nhầm, Miêu tộc có một loại cổ thuật gọi là quay về bổn mạng.

Nghe vậy, Trần Bình sắc mặt chấn động mạnh.

Ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Dương:

- Rốt cuộc anh là ai?

Đây là lần thứ hai y đặt câu hỏi như vậy. Quả thật, cho dù là Miêu tộc cũng chỉ có một nhóm người là hiểu được cổ thuật. Nhóm người này từ trước đến nay đều tồn tại bí mật khiến cho người khác sợ hãi. Thuật hạ độc cũng khiến cho người khác vừa nghe tới đã sợ mất mật. Trân Bình không ngờ được, chính mình là người trong Miêu tộc còn có người thứ hai hiểu rõ về cổ thuật của Miêu tộc như vậy, hơn nữa lại chỉ là một tên bảo vệ Phục Đại.

Tiêu Dương cười nói:

- Làm một giao dịch nhé. Chỉ cần anh nói ra chuyện mà tôi muốn biết, hơn nữa chính miệng anh thừa nhận sự thật về chuyện giết người, tôi sẽ cho anh một cơ hội quay vê bổn mạng.

Ánh mắt Trần Bình nhíu lại, mắt không tự chủ được nhìn về hướng kim tằm đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

- Chỉ cần thời gian chết chưa dài, hơn nữa còn nguyên vẹn cơ thể, thì có thể thi triển thuật quay về bổn mạng. Tuy cổ thuật này sẽ làm cho người thực hiện bị hao tổn tuổi thọ, nhưng tôi nghĩ, đây nhất định là chuyện mà anh muốn nhất, anh nên hiểu và lựa chọn.

Tiêu Dương nói tiếp:

- Thừa nhận sự thật chuyện giết người đối với anh mà nói cũng không đáng gì, ngục giam của đại đội hình cảnh chỉ sợ cũng giữ không nổi anh.

Lời nói Tiêu Dương không ngừng quanh quẩn trong đầu Trân Bình. Lúc này sắc mặt Trần Bình vô cùng run rẩy.

- Tôi cho anh chút thời gian cân nhắc.

Tiêu Dương xoay nhẹ con dao trong tay, ánh sáng chớp động:

- Nửa phút sau, làm theo ý tôi, hoặc là để tôi tiễn nó ra đi, chỉ một ý muốn của anh thôi. .......

Gió đêm gào thét thổi qua.

Bạch Khanh Thành ngồi trong xe, xe đỗ tại một con đường bên cạnh, chợt một chiếc xe vụt qua.

- Sao vẫn chưa có tin gì? Bạch Khanh Thành chau mày, hai tay không tự chủ được siết chặt tay lái, nhìn thẳng phía trước, trong đầu một hồi suy nghĩ, đến cuối cùng vẫn không lái đi.

Toàn thân dường như vẫn cảm giác được dòng điện chạy quanh người. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia khó giấu được sắc hồng, Bạch Khanh Thành có nằm mơ cũng không nghĩ được, đêm nay lại xảy ra chuyện như vậy, mình lại... đường đường chính chính bị lợi dụng rồi. Hơn nữa, đối phương còn có lý do đường hoàng.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Bạch Khanh Thành khẽ run, một tay vô tình ôm lấy trước ngực của mình, khuôn mặt lần nữa hiện lên vẻ giận dữ:

- Thật là khó xử, nếu Tiêu Dương dám đem chuyện đêm nay nói ra, lão nương tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.

Lúc này, ý định giết người diệt khẩu Bạch Khanh Thành cũng đã nghĩ đến.

- Lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Khanh Thành đưa tay cầm điện thoại, chần chừ hồi lâu, vẫn là bỏ xuống.

Trước khi Tiêu Dương chưa có tin tức gì, chính cô sẽ không quấy rây, tránh việc làm trễ nãi chuyện Tiêu Dương đi bắt người.

- HừI Sớm biết như vậy, đêm nay để cho hắn một mình hành động.

Mặt Bạch Khanh Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Ở đâu? Được, tôi đến ngay.

Bạch Khanh Thành đạp mạnh chân ga, chiếc xe như mũi tên rời cùng lao đi.

Ước chừng khoảng một phút, một chiếc xe cảnh sát đỗ tại cổng công viên vắng vẻ, đèn xe sáng rọi về phía trước.

Xa xa, một bóng người bước nhanh đến, đồng thời trên lưng hắn dường như còn có một người.

- Tiêu Dương.

Bạch Khanh Thành lập tức xuống xe, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía:

- Trần Bình đâu? Lại để y chạy rồi ư?

- Đây không phải y sao?

Tiêu Dương chỉ về phía sau lưng mình:

- Y đã hôn mê rồi, dẫn y về cục cảnh sát trước đã.

Tiêu Dương cất bước, đem Trần Bình đang hôn mê bất tỉnh đặt ở phía sau, rồi mở cửa trước, chui vào xe.

Cạch.

Bạch Khanh Thành cũng lên xe, đóng cửa xe, ánh mắt hung hăng liếc nhìn Trần Bình ở sau lưng Tiêu Dương, mắt hiện lên vẻ giận dữ. Nếu không phải vì y, thì đêm nay sao cô phải gặp chuyện khó xử như vậy.

Bạch Khanh Thành hận không thể lập tức đánh cho Trần Bình một trận để xả hận.

Tiêu Dương ngồi một bên, yên lặng không lên tiếng.

- Anh đánh y ngất xỉu à?

Bạch Khanh Thành khởi động xe, mắt nhìn phía trước, đồng thời hỏi thăm. - Cũng có thể nói như vậy.

Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương:

- Có hỏi được điều gì không?

- Có.

Tiêu Dương ngồi dựa lên ghế, cười nhạt nói:

- Y đã thừa nhận là chính y đã giết chết Trân Khải, đồng thời vụ án năm ngày ba mạng ở Phục Đại cũng là do một tay y làm.

Đôi mắt Bạch Khanh Thành xẹt qua một tia kinh ngạc:

- Sao anh có thể vui vẻ thừa nhận như vậy?

Tiêu Dương kín đáo liếc nhìn Bạch Khanh Thành:

- Đại tỷ, chẳng lẽ chị còn muốn bức cung sao?

Đúng là rất muốn.

Không hành hạ Trần Bình một trận khó mà xả được mối hận trong lòng Bạch Khanh Thành.

- Giết người thì đền mạng, y đã thừa nhận hai sự thật này rồi thì cũng có nghĩa là bản thân sẽ chịu án tử hình, sao y có thể đơn giản nhận tội như vậy?

Bạch Khanh Thành nhíu mày, thực nghĩ không ra, không có ai là không sợ chết.

- Có thể là do tôi đẹp trai, y không kìm lòng được nên khai hết sự thật. ...

Hai tay Bạch Khanh Thành siết tay lái, cố nén kích động.

Một hồi lâu mới chậm rãi hỏi thăm:

- Vậy y có nói động cơ gây án không? Tại sao y làm như vậy?

- Có.

- Là gì?

Bạch Khanh Thành trong lòng khẽ động.

Tiêu Dương gật đầu:

- Vì tiền.

- Tiên?

Tiêu Dương khoát tay:

- Y là một sát thủ. Vụ án năm ngày ba mạng là có người ra giá cao thuê y làm, còn vụ Trân Khải là để vu oan cho tôi.

Ánh mắt Tiêu Dương khẽ híp lại:

- Theo như Trân Bình giải thích, là một người bí ẩn tìm y ra giá rất cao để y làm tất cả những chuyện này. Nhưng không liên quan gì đến vụ án năm ngày ba mạng.

- Nói cách khác, cho dù bắt được Trần Bình, vụ án giết người này cũng không có đột phá gì? Kẻ chủ mưu phía sau vẫn che giấu được thân phận.

Bạch Khanh Thành nhíu mày.

- Như vậy là đủ rồi. Tiêu Dương mỉm cười:

- Ít nhất đã có thể chứng minh sự trong sạch của tôi. Còn một điểm nữa, tất cả những gì Trần Bình làm, ở cục cảnh sát đều có một người chuyên môn phụ trách việc hỗ trợ.

- Dương Nham Điền?

Bạch Khanh Thành mắt sáng lên.

Tiêu Dương gật đầu.

- Quả nhiên là ông ấy.

Bạch Khanh Thành cười lạnh:

- Không ngờ, Phó đội trưởng của đại đội hình cảnh khu Dương Phổ lại là một con sói trắng. Lần này cho dù không điều tra ra được kẻ chủ mưu, cũng câu được con cá lớn Dương Nham Điền. Tiêu Dương, công lao của anh không nhỏ.

Thần sắc Bạch Khanh Thành lúc này đã bình ổn hơn nhiều, nói:

- Tôi sẽ xin cấp trên ban thưởng cho anh.

- Bắt ngực...

Tiêu Dương vui vẻ, nói thâm.

Xe cảnh sát chạy thẳng về đồn cảnh sát. Lúc này đã gần mười một giờ đêm, bên trong đại đội hình cảnh đèn vẫn sáng trưng. Hôm nay đã xảy ra chuyện động trời làm kinh động toàn đại đội. Từ lúc ra quân bắt Tiêu Dương đến lúc phó đội trưởng Dương Nham Điền bị cách chức điều tra, dường như một màn lửa lớn đang thiêu đốt cả đại đội hình cảnh, thiêu đốt trong lòng tất cả mọi người, giống như có cảm giác bức bí đang nổi lên như gió bão.

Lúc xe của Bạch Khanh Thành chạy vào đại đội hình cảnh, ánh mắt mọi người liên nhìn qua.

- Bạch đội trưởng.

- Là Bạch đội trưởng trở về rồi.

- Còn có... đó chẳng phải là Tiêu Dương đang bị truy nã sao?

Tuy rằng không ít người nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng không ai dám nghênh đón.

Tiêu Dương mở cửa xe, ôm Trần Bình ra ngoài.

- Đi theo tôi.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh lùng cất bước vào bên trong, trước mặt xuất hiện một người, hướng về phía Bạch Khanh Thành vội vã nói:

- Bạch đội trưởng, Uông tổng đội đã trở về rồi, đang ở trong phòng họp. Anh ấy nói Bạch đội trưởng vê thì đến gặp anh ấy ngay.

- Uông tổng đội quay về rồi à?

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành hiện lên vẻ vui mừng, không chậm trễ, đi thẳng lên phía trước. Tiêu Dương cũng im lặng, trong lòng hơi bực bội, liền khiêng Trân Bình cất bước theo sau Bạch Khanh Thành về phía phòng họp trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người.

Trong phòng họp, một người đàn ông sắc mặt nghiêm nghị đang ngồi, mắt sáng như đuốc, khuôn mặt lạnh tanh, đang định nói gì đó, thấy có người đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn. - Báo cáo Uông tổng đội, Bạch Khanh Thành đến báo tin.

Khuôn mặ vốn lạnh lùng của người đàn ông trung niên hiện lên vẻ tươi cười, khoát tay, lắc đầu nói:

- Khanh Thành, chuyện hôm nay náo nhiệt không nhỏ đâu, cô giải thích thế nào với tôi đây?

Bạch Khanh Thành tự tin cười:

- Đảm bảo sẽ cho Uông tổng đội một lời giải thích trọn vẹn. Tôi đã nói, vụ án giết người bảo vệ của Phục Đại đêm nay nhất định phá được.

- À?

Uông tổng đội mỉm cười:

- Nghe nói hung thủ tên là Tiêu Dương?

- Khục...

Đứng sau lưng Bạch Khanh Thành, Tiêu đại gia không nhịn được ho khan.

- Vị này là...

Tiêu Dương đáp:

- Tiêu Dương.

Cạch cạch cạch.

Trong tức khắc, tất cả mọi người trong phòng họp đều đồng thời đứng dậy, mắt cảnh giác nhìn Tiêu Dương. Một vài người vô thức đưa hai tay về hướng hông của mình, dường như chuẩn bị Tiêu Dương có bất cứ phản ứng gì liên lập tức rút súng.

Tiêu Dương vẫn giữ vẻ tươi cười vô hại.

Bạch Khanh Thành nhếch miệng.

Bản lĩnh của Tiêu Dương cô tất nhiên đã chứng kiến. Nếu hắn muốn ra tay, những người trước mặt này ngay cả chính cô còn không đối phó được, nói gì đến Tiêu Dương.

- Đừng hiểu lầm.

Bạch Khanh Thành nhìn Uông tổng đội, trâm giọng nói:

- Đây chính là lời giải thích mà tôi muốn nói với ông. Tôi đã điều tra rõ ràng, Tiêu Dương chỉ là người bị hại, hung thủ thực sự... là y.

Bạch Khanh Thành vừa chỉ tay về hướng Trần Bình đã bị Tiêu Dương bỏ xuống, đang nằm dựa vào tường.

Tâm mắt mọi người nhìn qua.

- Bạch Khanh Thành, cho dù là cô nói đùa, cô cũng không cần cầm cái này để nói chứ.

Lúc này, một người lên tiếng, vẻ mặt trâm trọng:

- Hắn chẳng phải là Trần Bình? Là nhân chứng duy nhất trong vụ giết bảo vệ Phục Đại sao? Sao lại thành hung thủ giết người?

Không ít người ánh mắt khác thường nhìn Bạch Khanh Thành.

Vẻ mặt Bạch Khanh Thành không thay đổi, nhìn lướt qua mọi người ở đây, từ từ trả lời:

- Tôi đã dám nói ra những lời này, thì đã có chứng cớ chứng minh là đúng. Không chỉ vậy...

Khóe miệng Bạch Khanh Thành nhếch lên một ý cười lạnh, liếc nhìn mọi người, nói tiếp: - Tôi còn điều tra được, ở trong nội bộ cục cảnh sát, có nội gián của Trân Bình, người giúp đỡ bày ra vụ án giết người này. Trong phòng họp lập tức xôn xao.
Bình Luận (0)
Comment