Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125: Hài Lòng Dân (P.2)

Chương 125: Hài lòng dân (P.2) Chương 125: Hài lòng dân (P.2)Chương 125: Hài lòng dân (P.2)

Một viên đá làm dậy ngàn tâng sóng.

Lời Bạch Khanh Thành vừa dứt, toàn bộ phòng họp liền nổ tung, ánh mắt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ khó tin.

- Trong cục cảnh sát có nội ứng à? Là ai?

- Không thể nào? Bạch Khanh Thành, chuyện này liên quan đến danh dự cá nhân còn có sự tín nhiệm giữa cục cảnh sát chúng ta, không thể nói bừa.

- Chuyện này đúng là không tưởng tượng được.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khanh Thành nhìn qua mọi người, cũng không lên tiếng, ánh mắt như lưỡi dao, dường như muốn nhìn ra điểm gì đó trong mắt mọi người.

Bạch Khanh Thành cho rằng, trong cục cảnh sát đã có Dương Nham Điền là nội gian, vậy thì chắc chắn có khả năng còn có người khác giúp đỡ hành động của Dương Nham Điền, cho nên ngay từ đầu Bạch Khanh Thành mới không nói thẳng ra Dương Nham Điền là nội gian, mà để dò xét những người trước mặt đây.

Nhưng không nhìn ra được điều gì.

- Khanh Thành...

Lúc này, Uông tổng đội quay qua nhìn Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành gật đầu, xoay người nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương hiểu ý quay người đi sang chỗ khác, ngồi xổm bên cạnh Trần Bình, đưa tay sờ vào mạch của y, nhẹ gật đầu, ngẩng lên nói:

- Nếu không có gì trở ngại, trong vòng nửa giờ nữa, y có thể tỉnh rồi.

- Nửa giờ?

Tất cả mọi người khẽ giật mình.

- Vừa hay, chúng ta cũng không phải lãng phí nửa giờ đồng hồ này.

Bạch Khanh Thành hướng về Uông tổng đội dò hỏi:

- Hiện tại Dương Nham Điền đang ở đâu?

Nhắc tới Dương Nham Điền, vẻ mặt Uông tổng đội không khỏi hiện lên nụ cười khổ:

- Khanh Thành, sao cô lại nghi ngờ lão Dương, con người ông ấy tôi hiểu rất rõ...

- Biết người biết mặt không biết lòng, cũng chính vì bình thường ông ấy che giấu quá kỹ, mới có thể gây ra hậu quả ngày hôm nay.

Bạch Khanh Thành lạnh lùng nói:

- Bạch Khanh Thành tôi tuyệt đối sẽ không hàm oan cho bất cứ người tốt nào đâu.

Uông tổng đội bất đắc dĩ khoát tay, ý bảo các tiểu đội trưởng hình cảnh đem Dương Nham Điền tới.

Uông tổng đội tên là Uông Hùng Dương.

Bấy giờ, ánh mắt Uông Hùng Dương đã rơi vào Tiêu Dương, đột ngột mỉm cười nói:

- Tiêu Dương, nghe nói thân thủ của cậu rất tốt. - Uông tổng đội, lần này có thể bắt được Trần Bình đều là công lao của Tiêu Dương.

Tuy trong quá trình bắt đã xảy ra nhiều chuyện không vui, nhưng Bạch Khanh Thành vẫn không nói quá chỉ tiết.

- Ồ?

Uông Hùng Dương ngược lại khẽ giật mình. Ông hiểu rõ tính cách Bạch Khanh Thành, đồng thời từ trước tới nay cũng chưa từng nghe Bạch Khanh Thành khẳng định bất kỳ ai, nhất là hai người cùng bắt người, vậy mà công lao lại nói hết cho Tiêu Dương.

Ánh mắt mang đầy ý tứ nhìn Tiêu Dương:

- Xem ra, quả thực không đơn giản.

Tiêu Dương khiêm tốn cười, vừa nói:

- Giúp cảnh sát bắt trộm, là điêu mà người dân chúng tôi nên làm.

Bạch Khanh Thành bĩu môi khó chịu.

- Ha ha ha, quả nhiên là công dân tốt.

Uông Hùng Dương cười nói:

- Chuyện hôm nay nếu xác nhận cậu trong sạch, hơn nữa không bắt lầm người, vậy thì tôi đại diện cho cảnh sát tặng cho cậu một danh hiệu vinh dự là công dân tiêu biểu.

Tiêu Dương vui vẻ nói

- Cảm ơn quan gia.

- Cái gì?

Uông Hùng Dương ngạc nhiên.

- Cảm ơn Uông tổng đội.

Tiêu Dương vội vàng đổi giọng, âm thầm lau một giọt mồ hôi.

Cộc cộc.

Hai tiếng gõ cửa vang lên.

- Dương Nham Điền đã được đưa đến.

Mọi người cùng nhao nhao nhìn ra.

Lúc này Dương Nham Điền vẫn mặc đồng phục cảnh sát như cũ, chỉ là giấy chứng nhận và súng đã bị lấy đi, đôi mắt lợi hại như chim ưng bao lấy một màn sương đục ngầu, dường như thoáng hiện vẻ chán chường thất vọng. Lúc đi vào phòng họp, vừa nhìn thấy Tiêu Dương, đôi mắt ông ta liền sáng lóe lên rồi biến mất, hướng về phía Tiêu Dương quát lớn:

- To gan! Còn dám xuất hiện ở cục cảnh sát.

Tiêu Dương cười nhạt nhìn Dương Nham Điền:

- Tại sao tôi lại không dám?

- Hừ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Cho dù sau lưng cậu có người, cũng chưa chắc có thể thoát được chế tài pháp luật.

Dương Nham Điền đương nhiên là ám chỉ Bạch Khanh Thành, Bạch gia.

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng bước lên trước, cười nói: - Dương Nham Điền vở kịch này nên hạ màn rồi.

Dương Nham Điền cau mày:

- Cô có ý gì?

- Ông xem là ai kìa?

Bạch Khanh Thành chỉ qua một bên.

Theo hướng Bạch Khanh Thành chỉ sang.

- Trần Bình?

Đồng tử Dương Nham Điền hơi co lại, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc:

- Sao hắn lại ở đây? Vậy càng tốt.

Dương Nham Điền giọng vui vẻ:

- Trần Bình chính là nhân chứng cho vụ án giết người của Tiêu Dương. Hừ, Tiêu Dương, cậu tuyệt đối không thể chống chế được.

Tiêu Dương liếc nhìn Dương Nham Điền, lười biếng nói:

- Người muốn chống chế, tôi nghĩ chắc là ông chứ.

- Dương Nham Điền, tôi khuyên ông đừng nên giả vờ gì nữa.

Bạch Khanh Thành cười nói:

- Trân Bình đã khai toàn bộ sự thật với chúng tôi rồi. Đợi Trần Bình tỉnh lại, tất cả đều sẽ lộ rõ thôi.

Vừa nói xong, thân sắc Dương Nham Điền nhanh chóng biến đổi trong tích tắc, sau đó khôi phục bình thường, cau mày:

- Tôi không rõ cô đang nói gì.

- Không, anh rõ đấy.

Một giọng nói lúc này đột ngột vang lên bên cạnh.

Hự.

Ánh mắt xuyên qua.

Lúc này, Trân Bình đang ngồi dựa vào vách tường bỗng ngẩng đầu dậy, hai mắt mở ra, tuy vẫn có chút yếu, nhưng cũng dần dần khôi phục, ánh mắt có chút phức tạp nhìn qua Tiêu Dương.

Sau khi đem toàn bộ những gì y biết nói cho Tiêu Dương nghe, lúc nấy hắn đã để cho y thi triển cổ thuật quay về bổn mạng. Nhưng mà, tuy là thành công nuốt lấy bổn mạng nhưng lại hao tôn nhiều tuổi thọ. Hơn nữa, sau đó liền hôn mê, bây giờ đã tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu.

Ánh mắt Dương Nham Điền lúc này cũng nhìn chằm chằm vào Trần Bình, đột ngột trầm giọn nói:

- Trần Bình, cậu nói đi. Tối hôm qua ở phòng bảo vệ Trần Khải bị giết, làm sao cậu thấy được Tiêu Dương giết người?

Vẻ mặt Trần Bình bình tĩnh, nói:

- Tiêu Dương không giết người.

Một câu nói ra khiến không ít người ở đây xôn xao. Bọn họ cũng biết Trần Bình vẫn một mực khẳng định tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương giết người, là nhân nhứng duy nhất của vụ án. Không ngờ đến lúc này lại lật lọng nói Tiêu Dương không giết người. - Trân Bình, cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.

Dương Nham Điền nhấn mạnh.

- Dương Nham Điền, ông đang uy hiếp tôi à?

Ánh mắt Trần Bình xẹt qua một tia lạnh lẽo, một lúc sau chậm rãi nói:

- Sự thật là... hung thủ giết chết Trân Khải, là tôi.

Chính miệng thừa nhận rồi.

Mọi người càng kinh ngạc hơn, vô cùng khó hiểu.

- Tôi là một sát thủ chuyên nghiệp.

Trân Bình dường như cũng không ngại ngần, nhẹ giọng nói:

- Tôi giết Trân Khải là vì nhận tiên của một người bí mật, hơn nữa còn bảo tôi phối hợp với nội gian, giết Trần Khải rồi đổ tội cho Tiêu Dương.

- Nội gian?

Lúc này dường như Uông Hùng Dương đã hiểu được điều gì đó, thân sắc trâm xuống:

- Nội gian cái gì?

Vẻ mặt Dương Nham Điền có chút mất tự nhiên, lạnh lùng nói:

- Trân Bình, có phải là Tiêu Dương áp chế cậu không? Hay là cậu được lợi gì từ hắn?

- Tôi thèm vào.

Trân Bình khinh thường nói:

- Dương Nham Điền, chuyện tới nước này, ông còn giả vờ làm gì nữa? Tôi đổ tội cho Tiêu Dương, nội gian ở cục cảnh sát chẳng phải là ông sao?

Mọi người lại xôn xao một hồi nữa.

- Cậu... ngậm máu phun người.

Cảm nhận được ánh mắt của đám đông, Dương Nham Điền mở to mắt, sắc mặt giận dữ nói lớn.

Trân Bình cười lạnh:

- Nếu như không phải là chúng ta đã hẹn trước, sao ông lại đúng lúc Trân Khải vừa chết, ngay cả báo cảnh sát cũng không cần, đã dẫn người xông thẳng vào Phục Đại?

- Cậu điên rồi.

Dương Nham Điền tức giận nói, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, nói lớn:

- Cuối cùng cậu đã cho Trần Bình bao nhiêu lợi lộc, lại khiến y cam tâm chịu tội giết người như vậy, lại còn đổ tội cho Dương mỗ.

- Hừ, lão hồ ly cuối cùng cũng là hồ ly, đến giờ này vẫn còn nói dõi.

Bạch Khanh Thành nhịn không được nói xen vào, cười lạnh:

- Ông và Trần Bình tiếp xúc nhiều lần như vậy, chẳng lẽ ông cho rằng Trần Bình không lưu lại chút chứng cớ nào sao?

Nghe vậy, sắc mặt Dương Nham Điền lập tức biến đổi.

- Lão già Dương kia. Trần Bình cười cười:

- Trần Bình tôi từ trước đến nay làm việc cẩn thận. Một vài kế hoạch hành động ông gửi cho tôi, cùng với đoạn hội thoại của chúng ta, tôi đều lưu lại. Những thứ này đủ để chứng minh tội danh của ông rồi.

- Cậu...

Tức khắc, mặt Dương Nham Điền biến sắc, toàn thân chấn động mạnh.

- Dương Nham Điền, quả nhiên là cậu.

Uông Hùng Dương trừng mắt, giận dữ quát lớn:

- Người đâu, bắt lại.

- Không!

Cuối cùng Dương Nham Điền bộc phát, đôi mắt hiện lên vẻ hung ác. Trong nháy mắt như mũi tên rời khỏi cung, lao về phía một hình cảnh.

Không có ai ngờ Dương Nham Điền lại chó cùng rứt giậu, không kịp đề phòng, khẩu súng bên hông vị hình cảnh kia bị Dương Nham Điền cướp lấy:

- Tất cả không được nhúc nhích.

Dương Nham Điền một tay túm lấy cổ của người đó, đồng thời khẩu súng chĩa vào đầu của anh ta.

- Đừng làm bậy.

- Bình tính một chút.

Uông Hùng Dương hướng về phía Dương Nham Điền trầm giọng nói:

- Dương Nham Điền, tội mà cậu phạm phải tuy đã cấu thành tội hình sự, nhưng không đáng chất. Tôi muốn cậu hiểu rõ, phát súng này nếu như nổ rồi, thì cuộc đời này của cậu coi như sẽ chấm dứt.

- Hừ, lão Uông, chuyện tôi làm không cần anh dạy.

Ánh mắ Dương Nham Điền hiện lên vài phần hung ác, sẳng giọng nói:

- Tôi chỉ biết, chỉ cần bây giờ vào tù rồi, thì có nghĩa là cho đến già cũng không có đường ra. Tôi không muốn vào tù.

- Hừ, đã phạm tội thì nên chuẩn bị tâm lý ngồi tù chứ.

Bạch Khanh Thành lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Nham Điền.

- Câm miệng!

Dương Nham Điền nhìn Bạch Khanh Thành:

- Rốt cục cô đã dùng cách gì khiến cho Trân Bình thừa nhận sự thật về chuyện giết người?

- Muốn người không biết, trừ phi mình không làm.

- Nói láo!

Dương Nham Điền toàn thân run rẩy, trợn mắt nhìn mọi người xung quanh:

- Tất cả các người lui ra sau. Lui về phía sau có nghe thấy không?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Uông Hùng Dương khoát tay, từ từ lui về phía sau.

- Dương tiên sinh.

Lúc này, Trân Bình đột ngột mở miệng, khuôn mặt vui vẻ: - Quên nói cho ông biết, tôi quả thực từ trước đến nay luôn cẩn thận. Cho nên, đối thoại giao dịch giữa chúng ta, đừng nói là tờ giấy, ngay cả nửa chữ tôi cũng không để lại dấu vết gì.

Nghe vậy, gáy Dương Nham Điền khẽ giật mạnh, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt giận dữ:

- Cậu lừa tôi?

Vàèo.

Khẩu súng trong tay Dương Nham Điền lúc này bất ngờ rời khỏi đầu của vị hình cảnh kia, lại hướng về phía Trần Bình.

Ông ta chỉ có một ý niệm trong đầu là giết Trần Bình.

Giết cái tên khiến cho mình thân bại danh liệt này đi.

Viu.

Ngàn cân treo sợi tóc.

Một đường sáng hiện lên.

-Á.

Chỉ nghe tiếng Dương Nham Điền hét thảm, rồi tiếng khẩu súng rơi xuống đất, cổ tay Dương Nham Điền bất ngờ bị một kim châm cắm vào.

Lúc này, vị hình cảnh bị Dương Nham Điền khống chế kia liền phản ứng, trở tay nắm lấy cánh tay Dương Nham Điền kéo một phát.

Mọi người đồng loạt xông lên.

- Đè hắn xuống.

Khuôn mặt Uông Hùng Dương lạnh lùng khoát tay nói.

Sau khi tất cả mọi người rời đi rồi, ánh mắt Uông Hùng Dương nhìn về phía Tiêu Dương, mỉm cười, tán dương:

- Không hổ danh là công dân ưu tú. ...
Bình Luận (0)
Comment