Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126: Không Nhìn Lung Tung, Chỉ Nhìn Ngực Thôi

Chương 126: Không nhìn lung tung, chỉ nhìn ngực thôi Chương 126: Không nhìn lung tung, chỉ nhìn ngực thôiChương 126: Không nhìn lung tung, chỉ nhìn ngực thôi

Tiêu Dương vẫn khiêm tốn mỉm cười, không nói tiếp.

- Hừ, không biết Dương Nham Điền làm sao có thể ngồi được trên cái ghế phó tổng đội này.

Bạch Khanh Thành khinh bỉ nhếch miệng. Vừa rồi hành động Dương Nham Điền khống chế vị hình cảnh chỉ là thân thủ bình thường. Nếu không vì tình huống đột biến thì căn bản ông ta không thể khống chế được vị hình cảnh đó.

- Năm xưa Dương Nham Điền cũng là một đại tướng của đại đội hình cảnh chúng ta, chỉ tiếc là...

Uông Hùng Dương xúc động thở dài:

- Thời gian thoải mái sẽ làm nhụt đi ý chí của con người, đồng thời cũng làm suy yếu năng lực của họ, Dương Nham Điền e là cũng bị tha hóa như vậy.

Bạch Khanh Thành lắc đầu:

- Đây cũng là tùy người thôi.

Ánh mắt liếc Dương Nham Điền, mỉm cười nói:

- Dượng chẳng phải vẫn chính khí nghiêm nghị như vậy sao?

- Nha đầu này.

Uông Hùng Dương không nhịn được cười.

- Dượng?

Lúc này ánh mắt Tiêu Dương xẹt qua tia kinh ngạc.

- Vẫn chưa giới thiệu.

Bạch Khanh Thành nói:

- Vị này chính là Uông tổng đội, cũng là dượng của tôi. Nhưng mà trong cục cảnh sát, số người biết mối quan hệ của chúng tôi không nhiều, anh cũng đừng nói lung tung ra ngoài.

Chị em Bạch Khanh Thành từ lâu đã quen dựa vào thực lực của bản thân mình để giải quyết sự việc. Lần này nếu không phải là tình huống đặc biệt của Tiêu Dương, Bạch Khanh Thành tuyệt đối sẽ không sử dụng thế lực của Bạch gia, cũng may là kết quả tốt.

- Yên tâm.

Tiêu Dương gật đầu, chuyện hắn quan tâm hơn chính là cái danh hiệu công dân ưu tú kia lúc nào mới ban xuống, và có tiên thưởng hay không. Cuộc sống hiện thực tàn khốc khiến cho Tiêu đại gia phải xấu hổ vì thiếu thốn rồi, chỉ thiếu chút nữa là mặt dày đi tìm Bạch Tố Tâm xin ứng lương.

- Tiêu Dương, thân thủ của cậu giỏi như vậy, hơn nữa cũng có tinh thân trọng nghĩa, có hứng thú đến cục cảnh sát làm công không?

Lúc này Uông Hùng Cương đột ngột lên tiếng hỏi.

Hai người đều khẽ giật mình.

- Ý của dượng là...

Bạch Khanh Thành lúc này liếc Tiêu Dương một cái. Nếu như hắn gia nhập đại đội hình cảnh, quả thực là một đại tướng. Đối với thực lực của Tiêu Dương, Bạch Khanh Thành hiểu rất rõ. - Làm cảnh sát à?

Tiêu Dương nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ý tốt của Uông tổng đội, tôi xin nhận. Tôi vẫn thích việc làm một viên bảo vệ nhỏ hơn, tự do tự tại. Hơn nữa, bây giờ tôi còn là thư đồng của đại tiểu thư, thật sự khó có thể đảm nhiệm chức vị cảnh sát được.

- Không có ý cầu tiến.

Bạch Khanh Thành khẽ nói thầm, ánh mắt dường như có oán khí liếc nhìn Tiêu Dương. Không biết bao nhiêu người có chết cũng muốn có được lời đề nghị này của Uông Hùng Dương. Còn cái người trước mặt này lại không có chút nào giác ngộ được.

Làm hình cảnh chẳng phải tốt hơn làm một tên bảo vệ nhỏ nhoi sao?

- Tôi thấy là anh không nỡ xa rời mỹ nữ của Phục Đại ấy.

Bạch Khanh Thành hừ một tiếng, tức giận bĩu môi.

Lúc này, Uông Hùng Dương kinh ngạc trợn mắt nhìn Khanh Thành. Tuy ông là dượng của cô, nhưng cho tới lúc này chưa từng thấy cô có bộ mặt giận dữ như vậy.

- Khục...

Ánh mắt Uông Hùng Dương đầy ẩn ý liếc nhìn Bạch Khanh Thành một lúc, rồi chuyển về phía Tiêu Dương, lại cười nói:

- Cậu không cần vội từ chối tôi, đại đội hình cảnh sẽ luôn mở cửa chào đón cậu. Tôi rất ít khi nhìn lâm người. Nếu cậu đồng ý làm công vụ, đối với người dân khu phố Dương Phổ mà nói, tuyệt đối là một chuyện may mắn.

Tiêu Dương khiêm tốn lắc đầu cười:

- Uông tổng đội quá khen rồi.

Bạch Khanh Thành đứng bên cạnh lại hừ một tiếng.

- Đúng rồi, Khanh Thành. Người con vẫn đang bị thương, mấy ngày tới ngoan ngoãn dưỡng thương cho khỏe đi, dượng cho con nghỉ vài ngày đấy.

Uông Hùng Dương nhìn Bạch Khanh Thành.

- Nghỉ phép ư?

Bạch Khanh Thành giật mình, vội nói:

- Không cần đâu dượng, bây giờ con đã khỏe hoàn toàn rồi.

- Nha đầu con, làm việc thật quá liều mạng.

Uông Hùng Dương lắc đầu:

- Ngày mười tháng sau là vòng đấu thi tuyển tinh anh mới rồi, khu Dương Phổ chúng ta có hy vọng lớn nhất chính là con, con chẳng phải muốn có được một tấm đặc cách sao? Đây là cơ hội, đừng để đến lúc mấu chết lại bị thương.

- Thi đấu tuyển tinh anh à?

Tiêu Dương lúc này không nhịn được hỏi:

- Là tổ chức tại Vũ Phong quán ư?

- Sao anh biết? Bạch Khanh Thành nghi ngờ, chuyện này từ trước đến nay là chuyện nội bộ trong cục cảnh sát.

Tiêu Dương cười nói:

- Tôi vừa hay là bác sĩ đặc biệt cho cuộc thi tuyển tinh anh lần này, phụ trách sự an toàn cho các cô.

- Cậu còn là bác sĩ sao?

Uông Hùng Dương cảm giác người thanh niên trước mặt này là người tiếp xúc càng lâu, càng có thể thấy được trong con người hắn có không ít ưu điểm, còn có chút thần bí.

- Y thuật của hắn so với thân thủ của hắn thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Bạch Khanh Thành giận dỗi nói.

Uông Hùng Dương càng kinh ngạc, nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Dương, thở dài, lắc đầu:

- Đáng tiếc. Tôi không có con gái, nếu không, người con rể thế này tôi tuyệt đối cướp về rồi.

- Dượng, dượng nói bậy gì vậy?

Bạch Khanh Thành trừng mắt nhìn Uông Hùng Dương.

Uông Hùng Dương cười ha ha, khoát tay nói:

- Nhưng mà, tuy không phải là con rể nhưng cũng có khả năng là thân thích. Ha ha ha...

- Tiêu Dương, nếu cậu đã là bác sĩ đặc biệt cho cuộc thi tuyển tinh anh lần này, y thuật của cậu đương nhiên là cao minh. Cô gái bé nhỏ Khanh Thành này mạnh mẽ nhưng vô cùng liều mạng, phiên cậu đến lúc đó chăm sóc cho nó.

Uông Hùng Dương thành khẩn mở lời.

- Tôi biết rồi.

Tiêu Dương gật đầu.

- Dượng, sao dượng không nói Tiêu Dương chăm sóc cho Tiểu Thắng, cậu ấy cũng tham gia đợt thi tuyển tinh anh lần này.

Bạch Khanh Thành bĩu môi nói, Uông Thường Thắng, con trai của Uông Hùng Dương.

- Nó...

Khóe miệng Uông Hùng Dương có vẻ tự hào lại vừa cay đắng:

- Lúc nó phát điên lên cũng giống như một con hổ vậy, còn cần chăm sóc cái gì nữa? Đáng tiếc là, đều là hình cảnh nhưng thằng nhóc này lại không chịu làm việc dưới trướng của cha nó, chỉ muốn chạy đến Giang Tô. Con nói như vậy có tức hay không?

Bạch Khanh Thành mỉm cười:

- Còn không phải là dượng ép cậu ấy sao?

Lúc hai người nói đến chuyện gia đình, Tiêu Dương buồn chán đưa mắt nhìn loanh quanh, đột ngột, ánh mắt rơi vào cổ tay Bạch Khanh Thành. Đồng tử bỗng nhiên co rút nhanh chóng, vẻ mặt cả kinh, bất ngờ bước lên mấy bước, cầm cánh tay Bạch Khanh Thành.

- Anh làm gì thế?

Bạch Khanh Thành bị hành động đột ngột này của Tiêu Dương làm cho hoảng sợ.

Pặc.

Tiêu Dương cầm cổ tay Bạch Khanh Thành lật qua lật lại, chăm chú xem xét. Trên cổ tay Bạch Khanh Thành bất ngờ xuất hiện một đường cong màu xanh da trời.

- Đây là chuyện gì vậy?

Uông Hùng Dương cả kinh.

- Trúng độc.

Vẻ mặt Tiêu Dương ngưng trọng.

Cộp cộp cộp.

Lúc này, cửa phòng họp vang lên một hồi tiếng đập cửa.

- Vào điI

- Báo cáo Uông tổng đội.

Một vị hình cảnh vội vã đi tới, trong tay cầm một tờ giấy:

- Đây là của phạm nhân Trần Bình muốn giao cho Tiêu Dương, nói là chuyện quan trọng.

Vèo.

Tiêu Dương vươn người giựt lấy tờ giấy, ánh mắt quét qua lại, lập tức cay đắng nói:

- Quả nhiên là vậy.

- Trúng độc à?

Uông Hùng Dương khẩn trương:

- Tại sao lại trúng độc? Khanh Thành trúng độc gì?

- Còn nhớ lam điệp cổ chứ.

Tiêu Dương nghiêng nhìn Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành mặt đỏ lên, chậm rãi gật đầu.

- Trên tờ giấy này Trân Bình viết, thủ đoạn công kích chí mạng nhất của lam điệp cổ chính là độc của nó.

Tiêu Dương chần chừ nhìn Bạch Khanh Thành:

- Cô đã tiếp xúc với lam điệp cổ, cũng đã bị nó tấn công rồi.

- Mau gọi xe cứu thương.

Uông Hùng Dương dường như ý thức được tính nghiêm trọng, vội khoát tay.

- Không cần.

Tiêu Dương ngăn Uông Hùng Dương lại, miễn cưỡng cười:

- Độc tính của lam điệp cổ tuy mạnh, nhưng trên này Trần Bình cũng viết rõ cách giải độc. Cổ độc của Miêu tộc, đi bệnh viện cũng vô ích. Chất độc này tôi có thể giải được.

- Vậy thì đừng chậm trễ nữa.

- Nhưng mà...

Tiêu Dương chân chừ nhìn Bạch Khanh Thành, một hồi sau, hướng vê Uông Hùng Dương cười nói:

- Uông tổng đội, độc tố trên người đại tỷ cứ giao cho tôi, ông đừng lo lắng.

Dường như Bạch Khanh Thành có dự cảm bất thường, nhẹ gật đầu:

- Dượng, chúng con đi trước. - Ừ, trúng độc không phải chuyện đùa, không nên kéo dài lâu.

Sắc mặt Uông Hùng Dương ngưng trọng:

- Hai người mau đi đi, còn nữa, Khanh Thành, ngày mai con không cần phải đi làm.

Tiêu Dương đưa Bạch Khanh Thành đi nhanh ra ngoài, lên xe.

- Nói đi, chất độc này giải như thế nào?

Bạch Khanh Thành nói trước.

- Quay về nhà trọ Thu Tâm.

Nói rồi, Bạch Khanh Thành liền khởi động xe đi vê nhà trọ Thu Tâm, đồng thời Tiêu Dương thở sâu một hơi, từ từ nói:

- Cách giải độc thực ra rất đơn giản, chỉ cần dùng thuốc giải bôi vào vị trí bị lam điệp cổ cắn.

Két!

Xe đột ngột dừng lại, Tiêu Dương suýt nữa ngồi không vững lao người về phía trước.

Mặt Bạch Khanh Thành đã đỏ đến tận bên tai.

Chỗ lam điệp cổ cắn... chẳng phải là... ngực của mình sao?

Chẳng lẽ lại để tên này lợi dụng ư?

Trong lòng Bạch Khanh Thành nảy sinh cảm giác buộc phải chấp nhận, tiểu thỏ ngọc mà mình cẩn thận gìn giữ hai mươi mấy năm, đêm nay lại bị người khác hết lân này đến lần khác vuốt ve... Chuyện này... hai tay siết chặt tay lái thể hiện trong lòng Bạch Khanh Thành đang mất bình tĩnh.

- Quá trình băng bó có thể để Tố Tâm làm.

Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm nghị nói.

Bạch Khanh Thành lúc này mới thả lỏng, tức giận nói:

- Sao anh không nói sớm?

- Nhưng mà...

Tiêu Dương nấc một cái.

- Tôi phải ở bên giám sát.

Két.

Lần này chiếc xe dừng lại thật.

Mắt Bạch Khanh Thành trợn lớn hết mức có thể, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Dương:

- Anh... giám sát?

- Đúng vậy.

Tiêu Dương nghiêm mặt nói:

- Băng thuốc giải độc không thể làm bừa được, tôi ở bên cạnh hướng dẫn, sẽ do Tố Tâm làm. Đây là cách giải độc tốt nhất rồi. Bên kia có tiệm thuốc, chị ở đây chờ tôi.

Tiêu Dương đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.

Bạch Khanh Thành nhìn bóng lưng Tiêu Dương đi vào tiệm thuốc. Mặt đã đỏ bừng lên, cảm giác nóng ran, khẽ cắn môi. Một hồi sau, mắt từ từ nhắm lại, dường như đã chấp nhận rồi. Rất lâu.

Cạch.

Cửa xe đóng lại, Tiêu Dương cầm theo một bao thuốc, ngồi vào xe:

- Xong rồi, đi thôi.

- Tiêu Dương.

Bạch Khanh Thành do dự hồi lâu, không nhịn được nhìn Tiêu Dương.

- Sao vậy?

Bạch Khanh Thành thở sâu, mặt đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Dương:

- Tôi cảnh cáo anh, một lát nữa không được tùy tiện nhìn lung tung, bằng không... tôi móc mắt anh.

- Đương nhiên rồi.

Tiêu Dương hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực, lập tức nhận lời, nghiêm mặt nói:

- Đại tỷ, chuyện này liên quan đến tính mạng của chị, tôi đương nhiên không dám phân tâm. Toàn bộ quá trình giải độc nếu có chút sai lâm đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.

- Anh hiểu là tốt.

Bạch Khanh Thành trừng mắt nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương khoát tay, cười:

- Yên tâm, không nhìn lung tung đâu, chỉ nhìn ngực thôi.
Bình Luận (0)
Comment