Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127: "Hút"

Chương 127: "Hút" Chương 127: "Hút"Chương 127: "Hút"

Hiu.

Chiếc xe đi thẳng về nhà trọ Thu Tâm.

Mặt Bạch Khanh Thành đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận, môi đã bị cắn thành dấu, mắt như lưng tròng nước không ngừng lóng lánh, siết chặt tay lái, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng hình đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy chính khí, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói của Tiêu Dương.

- Không nhìn lung tung, chỉ nhìn ngực thôi.

Bạch Khanh Thành hận không thể trực tiếp rút súng ra giết chết hắn.

Chính cô nói hắn không được nhìn lung tung, không phải vì ngực của cô sao...

Đây gọi gì là không nhìn lung tung.

Thế nhưng, Tiêu đại gia có lý do rất đường hoàng.

- Đại tỷ, vết thương lam điệp cổ cắn trên người chị rất có khả năng là ở ngực, tôi không phải cố tình lợi dụng, chỉ là nhìn ngực thôi, là nhìn vết thương.

Trong giọng nói còn có chút bất đắc dĩ.

Chính bản thân hắn nửa đêm rồi còn chưa đi ngủ được, dễ lắm sao?

Tiêu đại gia cũng bị lòng từ bi, hy sinh vì người khác của chính mình làm cho cảm động.

- Đi lên đi.

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, dường như hướng về Tiêu Dương gào lên một câu giận dõi.

Hai người đi lên lầu ba.

- Tố Tâm vẫn chưa ngủ sao?

Bạch Khanh Thành thấy khe cửa có một tia sáng, ánh mắt không khỏi kinh ngạc, bây giờ đã gần sáng rồi.

- Lúc nãy tôi mua thuốc đã gọi điện cho Tố Tâm.

Tiêu Dương cười cười nói:

- Để cô ấy chuẩn bị tâm lý một chút, tránh khỏi lát nữa mắt còn buồn ngủ, sẽ chậm trễ việc giải độc.

Tiêu Dương tiện tay nhấn chuông cửa.

Cạch.

Cửa nhanh chóng mở ra, vẻ mặt Bạch Tố Tâm lo lắng nhìn Bạch Khanh Thành trước:

- Chị, xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại trúng độc? Có nặng lắm không?

- Đi vào rồi nói.

Bạch Khanh Thành cất bước đi vào.

Tiêu Dương thì trợn mắt há mồm nhìn Bạch Tố Tâm.

Tuy Tiêu Dương đã gọi điện thoại trước, nhưng Bạch Tố Tâm rõ ràng là tỉnh dậy từ giấc mộng, mái tóc đen bù xù, váy ngủ màu hồng phấn, phía dưới lộ ra cặp chân dài trắng nõn, mang đôi dép lê mềm với móng chân sơn màu đỏ, tràn đầy vẻ mê hoặc. Váy ngủ hơi nhàu, một bên vai khẽ lệch xuống, trượt trên bả vai, hiện ra một vùng da trước ngực, xuân quang vô hạn, rõ ràng là một mỹ nhân hấp dẫn. Chẳng trách Tiêu đại gia không kìm được ngây dại một hồi lâu, mãi đến lúc hai người con gái kia quay người đi vào, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn vào cặp mông căng tròn kia, khẽ nuốt nước miếng rồi cất bước đi theo.

- Tiêu Dương, rốt cục là chị ấy bị sao?

Bạch Tố Tâm không hề để ý đến điểm gợi cảm của mình, không chần chừ hỏi thăm.

- Không cần lo lắng.

Tiêu Dương mỉm cười, không kể lại quá trình Bạch Khanh Thành trúng độc, chỉ nói đơn giản chỗ Bạch Khanh Thành trúng độc và cách giải độc.

- Tôi đi pha thuốc trước, hai cô chờ một lát.

Tiêu Dương cầm túi thuốc đi nhanh vào bếp.

Bạch Tố Tâm trợn mắt há mồm. Một hồi sau, quay nhìn Bạch Khanh Thành, chần chừ một lúc liền hỏi:

- Chị, chị đúng là bị anh ta...

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, giờ này lại đỏ bừng lên. Trước mặt em gái của mình có cảm giác khốn đốn không biết làm sao, giọng bối rối, bất lực nói:

- Còn... còn biết làm sao được? Đêm nay chỉ có thể theo ý tên lưu manh này thôi.

Ánh mắt Bạch Tố Tâm ngạc nhiên giống như phát hiện ra đại lục mới vậy, nhìn Bạch Khanh Thành:

- Chị, đêm nay chị có hơi...

- Chị không sao.

Bạch Khanh Thành cảm thấy nội tâm giống như có vài con hươu nhảy loạn lên.

Không sao, không sao mới là chuyện lạ.

Bạch Tố Tâm bĩu môi, nhìn vê hướng phòng bếp, lại ngắm Bạch Khanh Thành, nhịn không được liền hỏi:

- Chị, sao trễ như vậy mà chị vẫn ở cùng với Tiêu Dương, hơn nữa còn trúng độc?

- Án giết người bảo vệ của Phục Đại em cũng biết chứ?

Vẻ mặt Bạch Khanh Thành cố gắng duy trì bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Đêm nay, chị với Tiêu Dương đi bắt hung thủ. Độc trên người chị cũng là do hung thủ kia mà có.

Tuy Bạch Khanh Thành chỉ nói đơn giản, nhưng Bạch Tố Tâm có thể tưởng tượng sự nguy hiểm trong đó.

Trên thực tế, đúng là rất nguy hiểm.

Bạch Tố Tâm hoảng sợ:

- May mắn đêm nay còn có Tiêu Dương đi cùng chị, sau này chị không nên liêu mạng như vậy nữa.

- Yên tâm đi, chị không sao.

Bạch Khanh Thành cười nói.

- Thuốc xong rồi.

Tốc độ của Tiêu Dương vô cùng nhanh, lúc này đã bưng một bát sứ từ bếp đi ra, một mùi thơm nhè nhẹ truyền đến.

- Tiêu Dương, đây là... thuốc giải ư? Bạch Tố Tâm nhìn cái bát trong tay Tiêu Dương, không khỏi giật mình.

Cô từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy một làn nước màu xanh biếc như vậy, óng ánh, đồng thời còn có mùi thơm, khiến cho người ta có cảm giác muốn ăn.

- Tất nhiên rồi.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Đây là thuốc giải đặc hiệu dùng cho cổ trùng. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian, bắt đầu thôi.

Lúc này, Bạch Khanh Thành bất chợt nắm chặt gấu áo, trong lòng càng căng thẳng hơn.

Mặc dù trước đó đã bị hắn vừa sờ vừa bóp, nhưng bây giờ đến tình huống trước mắt như vật, bản thân sắp phải tước bỏ hết tất cả sự phòng bị vốn có trước người đàn ông này, cho dù Bạch Khanh Thành đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc này trong nội tâm cũng không nhịn được mà có động tác muốn rút lui:

- Tiêu Dương, có các nào khác không?

- Đây là cách giải độc duy nhất.

Tiêu Dương khoát tay, hiên ngang nói:

- Yên tâm đi đại tỷ, tôi đã nói sẽ không nhìn lung tung đâu.

Chỉ nhìn ngực thôi.

Bạch Khanh Thành cắn môi, một lúc sau, nhỏ giọng nói:

- Vào phòng đi.

Ba người đi vê hướng phòng Bạch Khanh Thành.

- Anh chờ một lát.

Bạch Khanh Thành hướng về phía Tiêu Dương nói:

- Đợi lúc nào cho anh vào thì mới được vào.

Dứt lời, Bạch Khanh Thành kéo Bạch Tố Tâm đi vào phòng, đóng cửa phòng kêu cạch.

Lông mày Tiêu Dương nhẹ nhướng lên, nói thầm:

- Đợi một lát nữa đi vào chẳng phải cũng phải nhìn sao?

Đứng đợi ngoài cửa khoảng năm phút, đột ngột cửa phòng khẽ mở, Bạch Tố Tâm liếc nhìn Tiêu Dương:

- Tiểu tử nhà anh vào được rồi.

Tiêu Dương mặt tỉnh như ruồi, liếc nhìn một chút xuân quang hiện dưới váy ngủ của Bạch Tố Tâm, nghiêm mặt cất bước đi vào. Bỗng nhiên, cơ thể chấn động mạnh, đồng tử trong nháy mắt trợn tròn vo, toàn thân giống như bị giật điện nên hóa đá rồi, trợn mắt nhìn chằm chằm trước mặt.

Trên giường, một bóng người dịu dàng đang ngồi, tóc xõa ra. Nửa người trên trần trụi, hai ngọn núi trước ngực kia đã không có bất cứ vật gì ngăn cản nữa. Mặc dù ngồi nghiêng cũng không giấu được bộ ngực căn tròn tuyệt đẹp.

Da thịt trắng nõn, đường cong căng đầy khiến cho người ta thèm chảy nước miếng. Hai tay đặt lên đùi, khẽ run rẩy, thể hiện rõ trong lòng Bạch Khanh Thành lúc này rất lo lắng.

- Khục...

Tiêu Dương khó khăn lắm mới rời mắt khỏi cơ thể đây mê hoặc của Bạch Khanh Thành. Thở, quay ra nhìn Bạch Tố Tâm, nhẹ mở lời:

- Phiền cô cho tôi một tờ giấy.

Sau khi Bạch Tố Tâm nghi ngờ đưa tờ giấy cho Tiêu Dương, hắn lập tức nhét vào mũi, rồi chậm rãi tiến lên.

Cơ thể tuyệt đẹp.

Trong lòng Tiêu Dương không khỏi thâm khen, đồng thời toàn thân dường như cảm giác được thân nhiệt đang cuồn cuộn, liền vội vận khí để đè nén ý nghĩ lệch lạc ấy lại.

- Đại tỷ, chuyện này...

Tiêu Dương khẽ nói, sợ sẽ phá vỡ hình ảnh tuyệt đẹp trước mắt. Nếu trong tay có một cây bút chì, hắn chắc chắn sẽ vẽ lại.

-À...

Tiêu Dương nuốt nước bọt, chợt nói:

- Đại tỷ, chị quay người lại đi.

Nghe vậy, toàn thân Bạch Khanh Thành run rẩy, một lúc sau, cơ thể từ từ chuyển động.

Đồng tử Tiêu Dương vốn đã là đến cực hạn, lúc này lại không khỏi trợn lên thêm vài phần.

Một trong những vị trí thần thánh, lúc này không có gì che đậy xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.

Giờ phút này, bất kỳ một người đàn ông nào nhìn thấy đều muốn gào lên một tiếng như sói tru.

Tiêu Dương nhịn được.

Cũng đúng như lời hứa, không nhìn lung tung, ánh mắt chỉ dán vào vị trí ngực Bạch Khanh Thành.

Đồng tử khẽ co lại.

Chà, da thịt trắng như tuyết non. Bên trên đỉnh núi, một điểm vết thương rất nhỏ dường như mắt thường khó mà thấy rõ được. Nhưng sau một thời gian đã đỏ ửng lên.

- Có phải là không có bất cứ cảm giác đau đớn gì không?

Tiêu Dương hỏi.

- Hả?

Bạch Khanh Thành giật mình, dường như vừa mới tỉnh dậy từ giấc mộng, rung lên, bối rối gật đầu, đồng thời mắt nhìn Tiêu Dương, lập tức nhắm mắt lại.

Lúc này Tiêu Dương cũng thở sâu vài hơi, ánh mắt nhìn vê Bạch Tố Tâm, cố gắng bình tĩnh nội tâm đang dậy sóng:

- Nghe lời tôi chỉ, mỗi một bước đều rất quan trọng, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào, hiểu không?

Bạch Tố Tâm vội gật đầu, bưng chén nước óng ánh kia tiến lên vài bước.

Tiêu Dương khom người nhìn vị trí vết thương của Bạch Khanh Thành, dường như gần sát điểm cao nhất của bộ ngực.

Hô hấp bỗng nhiên dồn dập, lại một nữa kiềm chế xuống.

Cánh tay nhẹ rung, một vòng kim châm sáng lóe lên.

Viu. Kim châm đã rơi vào vị trí huyệt vị ở ngực.

- Dọc theo đầu dây này, bôi thuốc đi.

Tiêu Dương trâm giọng nói.

- Ừ,

Bạch Tố Tâm bước lên, cẩn thận khom người, nhẹ nhàng bôi thứ thuốc thơm kia lên.

- Loại mùi thơm đặc biệt này có thể dẫn dụ được cổ độc do lam điệp cổ bắn vào người đại tỷ ra, cho nên toàn bộ quá trình không được xảy ra một sai sót nào, nếu không cổ độc có thể một lần nữa xâm chiếm cơ thể, có thể nguy hiểm tính mạng.

Hai tay Bạch Tố Tâm run lên, lập tức càng thêm khẩn trương.

- Đừng sợ, chỉ cần cô nghe theo lời tôi, sẽ không có vấn đề.

Tiêu Dương khẽ mỉm cười. Thêm một tiếng viu nữa, kim châm lại cắm vào.

Toàn bộ quá trình giải độc được tiến hành tuần tự.

- Đừng động vào kim châm, bôi toàn bộ lên chỗ đỏ ửng thôi.

Tiêu Dương dặn.

Tay Bạch Tố Tâm đã dần ổn định, cúi người từ từ bôi, vô cùng chăm chú, không dám phân tâm.

- Chính là như thế này à...

Bạch Tố Tâm đột ngột ngẩng đầu, lúc này ánh mắt Tiêu Dương vừa đúng lúc nhìn qua Bạch Tố Tâm.

Lúc này, cơ thể Bạch Tố Tâm cúi xuống, một bên dây trên vai không biết từ khi nào đã rớt xuống cánh tay, một bên bộ ngực cũng lộ ra.

- AI

Bạch Tố Tâm phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, đồng thời, tay run lên.

-Á.

Bạch Khanh Thành lúc này cũng kêu đau đớn.

- Nguy rồi.

Tiêu Dương biến sắc, lập tức xoay mặt về phía Bạch Khanh Thành.

Bạch Tố Tâm cũng chấn động, lập tức bản thân không cẩn thận đã đụng vào một cây kim.

- Tiêu Dương.

Sắc mặt Bạch Tố Tâm đại biến.

- Làm sao bây giờ?

Nhưng sau đó, ánh mắt Bạch Tố Tâm lập tức tròn vo...

Lúc này Tiêu Dương rất nhanh chóng phát ra một tiếng "hút".

Tức khắc, miệng Tiêu Dương liên hướng về ngực Bạch Khanh Thành, mở lớn, ngậm trọn hạt bồ đào màu hồng kia.
Bình Luận (0)
Comment