Chương 128: Gia có lời mời
Chương 128: Gia có lời mờiChương 128: Gia có lời mời
Tiêu Dương thê, trong đầu hắn vừa rồi quả thực chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cứu Bạch Khanh Thành.
Trong một khắc hoảng loạn, Bạch Tố Tâm đụng vào một cây kim, toàn bộ kim châm dẫn khí vận trong nháy mắt bị đứt đoạn, độc tố được dẫn xuất đã được kha khá kia tùy ý đều có khả năng đảo lưu trở về.
Tiêu Dương không nghĩ được nhiều như vậy, liền ngậm luôn hột bồ đào. Bởi vì miệng vết thương và điểm cao nhất của ngực Bạch Khanh Thành thật sự quá gần.
-Á.
Bạch Tố Tâm giật mình, không thể tưởng tượng được cảnh tượng trước mắt. Miệng Tiêu Dương ngậm lấy điểm mẫn cảm của chị mình, dùng sức mút.
Trong khoảnh khắc, Bạch Khanh Thành liền cảm thấy toàn thân có một dòng điện xâm nhập, tự nhiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Hai mắt nhắm lại, vừa vội vừa giận vừa lo lắng vừa ngượng ngùng, cứ như vậy liền ngất đi.
- Chị.
Bạch Tố Tâm cũng bất chấp sự lộ liễu của bản thân, vội đỡ lấy Bạch Khanh Thành.
Tiêu Dương nhanh chóng buông ra, miệng ngậm một ngụm nước màu xanh phun ra ngoài:
- Giữ vững.
Tiêu Dương một lần nữa ngậm vào.
- Tiêu Dương, đại tỷ không sao chứ?
Bạch Tố Tâm lúc này vừa áy náy vừa lo lắng, thâm tự trách đều do mình mà ra.
Tiêu Dương không rảnh trả lời Bạch Tố Tâm, liên tục vài lần mút ra ngụm nước màu xanh. Dùng giấy chùi miệng, lúc này ánh mắt một lần nữa nhìn vào bộ ngực của Bạch Khanh Thành. Lúc này mảng da thịt kia đã dần dần khôi phục lại màu bình thường, nhưng hai hàng dấu răng lại đặc biệt rõ.
- Không còn nguy hiểm nữa.
Tiêu Dương lưu luyến đưa ánh mắt rời đi, xoay người qua chỗ khác, trâm giọng nói:
- Mọi người mặc đồ đi, ngủ một đêm. Tôi sẽ làm một ít thuốc, sáng mai uống hết thì có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt mặc quần áo.
Tiêu Dương cất bước đi ra ngoài sảnh. Một lát sau Bạch Tố Tâm cũng đẩy cửa bước ra, lại cẩn thận khép cửa phòng, lại sửa sang lại y phục của mình, nhìn Tiêu Dương cảm kích:
- Tiêu Dương, cảm ơn anh.
- Chuyện nên làm thôi.
Tiêu Dương cười, ánh mắt không nhịn được nhìn vào bờ môi đỏ mọng gợi cảm của Bạch Tố Tâm, trong đầu hiện lên một cảnh tượng...
- Đây là vận đào hoa của anh.
Cảm giác huyền diệu của nụ hôn bất ngờ trên xe sau khi kết thúc vũ hội tại Vũ Phong quán kia đồng thời hiện lên trong đầu hay người, không nhịn được cùng nhìn nhau.
Bạch Tố Tâm hơi tránh đi, giọng có chút bối rối, vội hỏi: - Không còn sớm nữa, anh cũng nghỉ ngơi đi.
Nói xong liên bước vê phía phòng mình.
- Lại phải ngủ ghế sô pha rồi.
Tiêu Dương nhìn chiếc ghế sô pha mềm mại bên cạnh, nhếch miệng.
Đêm dài, nhà trọ Thu Tâm một màu yên tĩnh.
Nhưng, trong phòng bệnh khách quý của bệnh viện trung tâm xa hoa nhất Thượng Hải, lúc này lại như đang cuồn cuộn một cơn bão.
Mấy người đàn ông cúi đầu không nói, bên cạnh có một phu nhân ăn mặc tao nhã. Lúc này, tất cả mọi người dường như không dám thở mạnh, ánh mắt cũng có vài phần phẫn nộ.
Đường đường là con gái của Tôn gia, vậy mà ở trường, trước mắt bao nhiêu người, bị đánh gãy hai chân, hung thủ còn nghênh ngang rời đi.
Chuyện đại nhục nhã.
Tin tức này khiến Tôn gia như bùng nổ.
Nổ tung rồi.
Nhất là người bị gãy hai chân lại là cháu gái yêu quý của lão Tôn, Tôn Thiến Thiến.
Lão Tôn nổi trận lôi đình, đầu tiên là mắng mấy đứa cháu trực hệ này của Tôn gia một trận.
- Giỏi! Giỏi! Giỏi! Mấy đứa đều giỏi hết rồi.
Trong phòng bệnh, một ông già mặc áo khoác màu xanh lam, giọng đã hơi run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng kìm nén sự giận dữ, tất cả mọi người trước mặt đều không dám ngẩng đầu lên.
- Đường đường là Tôn gia, từ khi nào đã rơi vào tình trạng này?
Lão già đột ngột vỗ xuống bàn, tức sùi bọt mép:
- Con cháu của Tôn gia ở trường lại bị đối xử tàn bạo như vậy. Các ngươi đến cả con mình còn không bảo vệ được, thì còn nói gì đến làm hưng thịnh Tôn gia?
- Cha...
Một gã trung niên chậm rãi nói:
- Cha đừng vội nóng giận.
- Đừng giận hả?
Ánh mắt lão càng trừng lớn lên, nổi trận lôi đình:
- Tôn Kháng, bây giờ người nằm trên giường là con gái ruột của con đó.
- Mối thù của Thiến Thiến, con nhất định sẽ khiến cho hung thủ phải trả giá gấp đôi.
Tôn Kháng trầm giọng nói:
- Nhưng, cha đừng tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Hừi
Khuôn mặt lão Tôn lạnh như băng. Lúc này, đưa mắt qua giường bệnh, lông mi Tôn Thiến Thiến khẽ rung rung.
- Tiểu bảo bối, tỉnh rồi. Khuôn mặt lão Tôn hiện lên vẻ vui mừng, bước tới:
- Thiến thiến, cháu thấy thế nào?
Tôn Thiến Thiến mở mắt ra nhìn thấy lão Tôn, nhất thời nước mắt tuôn như mưa, òa khóc:
- Ông nội, ông phải báo thù cho Thiến Thiến. Hai chân của con đã không có chút cảm giác gì... hu hu... giết Tiêu Dương. Giết Tiêu Dương, nhất định phải giết hắn.
Giọng thút thít nỉ non kèm theo đôi mắt đỏ bừng của Tôn Thiến Thiến đầy vẻ thù hận.
Bản thân cô ta từ trước đến nay chưa từng có ý muốn giết người mãnh liệt như vậy.
- Ông đảm bảo với cháu, tuyệt đối sẽ khiến cho tiểu tử kia trả giá gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.
Lão Tôn nắm chặt tay lại.
- Chal
Tôn Kháng lúc này bước lên.
- Chuyện này con sẽ phái người đi điều tra rõ ràng rồi xử lý.
- Còn điều tra cái gì?
Lão Tôn giận dữ mắng, ánh mắt nổi giận:
- Chuyện này của Thiến Thiến, các con không cần ai nhúng tay vào, tự ta sẽ xử lý.
Nghe vậy, không ít người ở đây giật mình.
Âm thầm mặc niệm cho cái người đã làm Tôn Thiến Thiến bị thương.
Tôn Thiến Thiến là cục cưng của lão Tôn, hôm nay bị người khác đụng vào như vậy, tuyệt đối là lửa giận ngút trời.
- Cha.
Dường như Tôn Kháng muốn nói điều gì đó.
- Không phải nói gì nữa.
Đôi mắt lão Tôn chớp động:
- Dám làm cháu gái của Tôn gia bị thương, đời này của hắn xem như chấm dứt rồi. .......
- Mặt trời đã lên cao, bông hoa hướng tôi chào.
Giọng nói êm tai, nhạc điệu cùng vang lên.
Tiếng đồng hồ báo thức của Tiêu đại gia.
Cửa phòng mở ra.
Vẻ mặt Bạch Tố Tâm nhìn Tiêu Dương vẻ quái dị, bĩu môi, rồi mang đôi dép đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, thay bộ quần áo của giáo sư. Bộ trang phục bó sát người hiện lên những đường cong của cơ thể, bộ ngực tròn khiến cho Tiêu đại gia phải từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, lặng lẽ ngắm thêm vài lần.
- Tôi đi về trường đây.
Bạch Tố Tâm nói:
- Còn nữa, đại tỷ nói, hôm nay chị ấy sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi, bảo anh cũng quay về trường đi.
Bạch Tố Tâm thoáng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Đương nhiên có thể hiểu Bạch Khanh Thành, tối hôm qua bị hắn ăn mất vài ngụm rồi, bây giờ bảo Bạch Khanh Thành đứng trước mặt Tiêu Dương, nhất định sẽ vô cùng xấu hổ, cho nên dứt khoát lánh mặt.
Tiêu Dương à một tiếng, đi rửa mặt, rồi cũng đẩy cửa đi ra khỏi nhà trọ Thu Tâm. Đã có một lần kinh nghiệm đi xe buýt rồi, Tiêu Dương dễ dàng tìm được chỗ đứng, đi thẳng về Phục Đại.
Hắn xem sơ qua thời khóa biểu của Quân Thiết Anh. Buổi sáng hôm nay có lớp học, hắn không thể tới trê.
- Không biết cảnh sát có phát tin hủy bỏ lệnh truy nã không?
Tiêu Dương bước vê phía cổng Phục Đại, trong lòng có chút dao động. Cảm giác bị truy nã cũng không dễ chịu, nhất là bị nguyên một đám người nhìn chằm chằm vào mình.
Điều vui mừng chính là lệnh truy nã mình dán khắp nơi ở Phục Đại đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng điều khiến Tiêu Dương khó hiểu chính là càng đến gần cổng Phục Đại, vẫn cảm nhận được ánh mắt khác thường của cả đám người xung quanh nhìn hắn như cũ:
- Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa biết là vụ án đã được phá sao?
Tiêu Dương nói thầm, vẻ mặt cố gắng duy trì sự bình tĩnh rồi đi tiếp.
Càng ngày càng nhiều ánh mắt kỳ lạ.
Tiêu Dương lặng lẽ lau trộm mồ hôi lạnh, có cảm giác muốn quay đi chạy thật nhanh.
- Anh Tiêu!
Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Tiêu Dương ngẩng đầu.
Trong phòng bảo vệ, một người dò xét đi ra, là Lâm Tiểu Thảo.
- Ha ha hai
Lâm Tiểu Thảo nhảy thẳng từ cửa sổ ra, hai mắt đầy vẻ sùng bái nhìn Tiêu Dương:
- Anh Tiêu, quả không hổ danh cho sự kiêu ngọa của bảo vệ Phục Đại chúng ta, là thần tượng trong lòng Lâm Tiểu Thảo tôi.
- Đừng vội vuốt mông ngựa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Dương vội vàng kéo Lâm Tiểu Thảo lại hỏi thăm.
- Hứ, anh Tiêu, anh thật là một người khiêm tốn.
Lâm Tiểu Thảo cười to nói:
- Sự tích vinh danh của anh sáng hôm nay đã truyền khắp Phục Đại rồi.
- Sự tích vinh danh?
Tiêu Dương nghi ngờ nói.
- Anh chờ một chút.
Lâm Tiểu Thảo bước nhanh vào trong phòng bảo vệ, rất nhanh từ trong chạy ra, tay cầm theo một lá cờ bằng lụa cẩm:
- Anh xem.
Lâm Tiểu Thảo mở lá cờ ra. Bốn chữ to, vàng chói.
- Chậc chậc, anh Tiêu, sáng nay, Uông tổng đội của đại đội hình cảnh khu Dương Phổ đã tự mình đưa lá cờ này tới, đủ trang trọng chưa?
Lâm Tiểu Thảo cười đến không ngậm được miệng, giống như đây là vinh hạnh mà chính y được nhận vậy:
- Tối hôm qua anh mạo hiểm tính mạng, xông vào kẻ thù, trí dũng song toàn, đại sát tứ phương, trực tiếp phá vụ án phạm tội đó, còn cứu được tính mạng của một hình cảnh. Lợi hại, lợi hại.
- Mấy lời này là do anh nói?
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu ái ngại:
- Là Uông tổng đội nói, tôi chỉ chuyển lời thôi.
Tiêu Dương cay đắng bĩu môi, Uông Hùng Dương chụp mũ mình như vậy, sau này muốn khiêm tốn cũng khó.
- Bây giờ toàn bộ Phục Đại đều tán dương sự vinh dự của anh, anh đã trở thành anh hùng của nhân dân rồi.
Lâm Tiểu Thảo khen.
Tiêu Dương khó chịu lắc đầu:
- Tôi không muốn làm anh hùng gì cả, đằng sau bốn chữ "anh hùng nhân dân" có khả năng có kèm theeo ba chữ "bia tưởng niệm" nữa.
Lâm Tiểu Thảo ngạc nhiên.
Lúc này bỗng.
Vèo vèo vèol
Xa xa, một hồi tiếng động cơ xe vang vọng tới.
Tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn qua.
- Thảo, là ai đến mà lại phô trương lớn như vậy?
Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:
- Tôi không biết.
Gần mười chiếc xe thể thao cùng phanh lại, hơn nữa, rất nhanh chóng, cửa xe đồng thời mở ra, từng người mặc âu phục lạnh lùng bước xuống xe.
Người đi đầu là một gã đầu đinh, khuôn mặt lạnh băng, giày da được chùi sáng bóng. Đợi sau khi tất cả mọi người xuống xe rồi, y mới chậm rãi đi thẳng về cổng Phục Đại, mắt nhìn Tiêu Dương.
- Tiêu Dương?
Giọng y lạnh như sông đóng băng.
Tiêu Dương gật đầu.
Đôi mắt người đàn ông lập tức lóe lên chút nhuệ khí, giọng lãnh đạm.
- Đi theo tôi, gia có lời mời.