Chương 129: Mời Tiêu đại gia
Chương 129: Mời Tiêu đại giaChương 129: Mời Tiêu đại gia
Tiêu Dương đã nhận thấy người trước mắt chỉ e là không có gì tốt đẹp.
Tuy miệng nói "gia có lời mời", nhưng ngữ khí của y vô hình chung kèm theo khí thế ép người, ánh mắt lạnh băng như lưỡi đao lợi hại, nhìn thẳng vảo Tiêu Dương. Đồng thời, những người đàn ông còn lại cũng hướng về bên này, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể động thủ.
Ý thù địch không cần che giấu cứ vậy thể hiện rõ.
Mắt Tiêu Dương nhìn người đàn ông đầu đinh trước mặt, chắp tay chậm rãi nói:
- Vị lão gia nào?
Nghe vậy, người này không khỏi nhíu mày, một tia sáng xẹt qua:
- Đến rồi anh khắc biết rõ.
- Vậy thì xin lỗi.
Tiêu Dương khoát tay mỉm cười:
- Tôi không có thói quen đi gặp người xa lạ.
- Tiểu tử thúi, anh là rượu mời không uống lại uống rượu phạt ư?
Một người đứng sau người đàn ông đầu đinh gào lên.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo, đảo qua khoảng hai mươi người, đột ngột mỉm cười:
- Rượu phạt? Các anh có bản lĩnh mời tôi uống sao?
- Rốt cuộc các anh là ai?
Lúc này Lâm Tiểu Thảo không nhịn được lên tiếng:
- Đây là Phục Đại, không phải ai cũng có thể làm càn.
- Hừ, không biết trời cao đất rộng.
Một người cười lạnh nói:
- Anh Quân, đối phó với loại người này, chúng ta không cần phải giải thích. Hơn nữa, lão gia cũng không dặn dò là phải khách khí đối với hắn.
- Nghe thấy chưa?
Người có tên là anh Quân cười nói:
- Tiêu Dương, những anh em này của tôi không nói chuyện dễ nghe như tôi đâu. Đây là Phục Đại, tôi không muốn ở trước cổng trường động thủ. Đi với tôi đi. Tôi nói với anh lần cuối, lão gia có lời mời.
- Thảo!
Lâm Tiểu Thảo định lên tiếng, liên bị Tiêu Dương ngăn lại, khoát tay nói:
- Anh Lâm, anh đi vào trong phòng bảo vệ đi.
- Anh Tiêu.
Lâm Tiểu Thảo cả kinh, vội vàng ghé người nói:
- Chẳng lẽ anh muốn đi theo bọn họ sao? Những người này lai lịch không rõ ràng...
Tiêu Dương khoát tay chặn lại: - Anh đi vào trước đi.
Lâm Tiểu Thảo định nói nhưng lại thôi, sau đó cầm lá cờ quay người đi vào trong.
- Xin mời.
Người đàn ông đầu đinh mỉm cười nói, đôi mắt nhanh chóng xẹt qua một tia khinh miệt. Tuy rằng từ lúc bắt đầu bọn họ ra vẻ lịch sự, thực chất bên trong lại vô cùng khinh thường Tiêu Dương. Chỉ là một tên bảo vệ Phục Đại, mà phải dùng một nhóm người đông đảo như mình đến mời, quả là hoang đường.
- Xin mời à?
Lúc này Lâm Tiểu Thảo đã đi vào trong phòng bảo vệ, Tiêu Dương quay người nhìn tên đầu đinh, đột ngột khóe miệng nhếch lên cười vẻ lạnh lùng, nhẹ nhàng chậm rãi nói.
- Mời cái đầu ông mày.
Vèo.
Vừa dứt lời, chân phải Tiêu Dương đột ngột đá về phía người đàn ông đầu đỉnh kia.
Không có bất kỳ báo hiệu nào.
Uych.
Một cước chuẩn xác đá thẳng vào phần bụng của y. Một tiếng uych lớn, người gã bay ra ngoài, ngã xuống đất. Đau đớn khó tả, lại vô thức kêu thảm một tiếng.
- Anh Quân!
Mọi người đều cả kinh, hô một tiếng. Hai người tiến lên đỡ y dậy, những người còn lại đều lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Anh dám động tay?
- Mắt anh bị mù à? Đại gia vừa rồi là động chân.
Tiêu Dương mắng một tiếng, đột ngột bước dài một bước xông lên trước. Chỉ trong nháy mắt quyền ảnh mở rộng, trực tiếp đấm vào mắt tên kia. Đụng một tiếng bốp, gã hét thảm một tiếng, liên sau đó một bóng người ngã xuống đất.
- Đây mới là động tay.
Tiêu Dương cứ thế giải thích.
Ngắn ngủi vài giây, Tiêu Dương đã nhanh chóng ra tay đánh ngã hai người. Đây là chuyện mà những người mới đến không thể ngờ được. Trong dự đoán của bọn chúng, Tiêu Dương có lẽ nhìn thấy đội hình của chúng như vậy, tuyệt đối không có ý làm trái. Quả thật không biết được, bọn chúng chưa động thủ, đối phương đã ra tay trước lấy lợi thế.
- Bắt lấy hắn.
Người đầu đinh bị Tiêu Dương đá một cái lúc này đã định thần trở lại, lập tức gào lên.
Vèo vèo vèo.
Tiếng quyền chộn rộn vang lên.
Đồng tử Tiêu Dương hơi co lại.
Những người trước mặt này hiển nhiên cũng giống bọn lưu manh. Thậm chí cũng không giống mấy người bảo tiêu chuyên nghiệp. Quyền pháp bọn họ kết cấu rõ ràng, từng chiêu từng thức đều có bài bản hẳn hoi. Hơn nữa còn đem theo khí thế ác liệt, giống như khí thế trên sa trường vậy. Người trong quân đội.
Lông mày Tiêu Dương khẽ nhíu lại, liền xông tới.
Quý phi say rượu.
Thân ảnh bất thình lình sượt qua.
Bất kể là người nào, đối phương sử dụng thái độ như vậy đến mời mình, Tiêu Dương tất nhiên sẽ không thể đồng ý đi. Huống hồ bản thân hắn còn có chuyện quan trọng cần làm, phải đưa đại tiểu thư lên lớp mà.
Tốc chiến tốc thắng.
Người Tiêu Dương khẽ nghiêng, một cước đá tới, đồng thời đã ngã hai người, rồi đưa quyền đấm sang bên cạnh.
Bụp bụp bụp.
Khí thế như cầu vồng, như sói ăn thịt dê, mang theo tư thế ngạo nghễ. Một người dùng lực mà đi công kích đội hình của hai mươi người. Trong chốc lát lại áp đảo đối phương, nhao nhao lùi lại.
Tiêu Dương cũng không che giấu thực lực của mình quá nhiều, có thể mạnh đến nỗi khiến người khác kiêng dè. So với việc giả heo ăn thịt hổ thì thoải mái hơn nhiều. Ít nhất, một vài đám trộm cắp nhỏ tuyệt đối không dám đến khiêu khích hắn.
Bộp.
Một cước đá tới, một tên lại ngã xuống đất, thân hình Tiêu Dương rơi xuống, ánh mắt lãnh đạm quét qua mấy người đang lăn lộn trên đất kêu rên, khẽ nhếch mép cười.
- Cho dù là mời ông đây, lần sau cũng phải khách khí một chút.
Anh kính tôi một thước, tôi sẽ kính anh một trượng, còn ngược lại thì...
- Tiêu Dương.
Tên đầu đinh lúc này ánh mắt đã có thêm phần e dè, nhưng khuôn mặt còn có thêm vẻ giận dữ, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, giọng hung ác:
- Xem ra anh rất tự tin với chính mình.
Tiêu Dương nhìn một cái, trả lời:
- Xưa nay vốn vậy.
- Hừi
Một tên bị đánh sưng con mắt, nổi giận đùng đùng hét:
- Lão tử không sợ nói cho anh biết. Anh đã đụng phải đại họa ngập trời rồi. Hãy chuẩn bị đón nhận nỗi giận của lão gia đi.
- Thật là vô vị.
Tiêu Dương phủi phủi tay, cúi người, nhíu mày:
- Anh Lâm, anh câm món đồ chơi này tới làm gì?
Lúc này, Lâm Tiểu Thảo đang cầm trong tay một ống sắt.
Sau khi thấy Tiêu Dương và đối phương đánh nhau, Lâm Tiểu Thảo liên cầm ống sắt lao ra. Nhưng mà thấy Tiêu Dương đánh bại đối phương vô cùng gọn gàng mà nhanh nhẹn, Lâm Tiểu Thảo chỉ có thể đứng ngơ ngẩn một bên nhìn theo. - Cái này...
Lâm Tiểu Thảo cười xấu hổ, cúi đầu.
- Tiêu Dương.
Lúc này, gã đầu đinh đứng lên, hướng về Tiêu Dương lạnh giọng nói:
- Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh rốt cục có đi với chúng tôi hay không? Đừng nghĩ rằng anh đã đánh bại được mấy người chúng tôi thì không ai có thể chế phục anh.
- Thật là phiền.
Tiêu Dương nhếch miệng, ánh mắt nhìn vào Lâm Tiểu Thảo, đột ngột cười nói:
- Anh Lâm, cho tôi mượn ống sắt một lát.
Lâm Tiểu Thảo liền đưa ngay không do dự.
Thấy ống sắt trong tay Tiêu Dương, tất cả mọi người đều biến sắc.
- Yên tâm, tôi không đánh các anh.
Tiêu Dương mỉm cười nói, bước dài về phía chiếc xe sang trọng đậu một bên.
Oandg.
Tiếng loảng xoảng...
Tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Trong lòng mọi người đều chấn động, ngây người nhìn Tiêu Dương nâng cây côn lên. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút, chiếc xe phía trước kia bị đánh bể đến biến dạng, đến rách nát cũng không phải rách nát nữa.
- Anh...
Thấy cảnh này, gã đầu định cảm thấy khó thở, hốc mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Cảm thấy trong tim rỉ máu, toàn thân run rẩy chỉ vào Tiêu Dương, giọng rung rung kiềm chế tức giận:
- Dừng tay! Dừng tay!
- Đập xe, đúng là sảng khoái.
Tiêu Dương nhẹ cười, chợt bước lên vài bước, mục tiêu đã là chiếc xe thứ hai.
Với lực của Tiêu Dương, muốn đập một chiếc xe quả là chuyện dễ như trở bàn tay. Chuyện này không tốn sức chút nào. Nhìn những chiếc xe sang trọng trước mắt bị đập bể, trong lòng Tiêu Dương thật sự có chút sảng khoái không nói nên lời.
Cho anh lái xe xịn này? Cho anh đến mời gia này?
Tiêu Dương vừa đập xe vừa thầm chửi.
- Dừng tay! Mau ngăn hắn lại. Mau ngăn hắn lại.
Nhìn từng chiếc xe bị đập tới, gã đầu đinh tên Thiết Quân đã khóc ra nước mắt. Cuối cùng gần như là kêu rên, trơ mắt nhìn mười chiếc xe hào nhoáng bị đánh cho tan tành, giống như nhìn một đống nhân dân tệ bị đốt trước mặt mình vậy.
Rầm râm rầm rầm...
Xung quanh có không ít học sinh chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi. Tiêu Dương đập xe.
Không có bất cứ ai dám lên ngăn cản. Thân xe cứng rắn bị một côn nện xuống liền lõm một hố sâu. Cái này nếu như nện trên người, chẳng phải đã sớm thành thịt vụn hay sao? Bản thân nếu có tình nguyện đốt tiền, cũng không muốn dẫn lửa đốt cả người mình.
Thiết Quân sụp đổ hoàn toàn.
Những chiếc xe này đều là xe của Tôn gia, vì nhiệm vụ lần này là phô trương. Vì thể diện của Tôn gia, lão gia mới cố ý dặn dò để cho bọn họ lái. Bây giờ chỉ còn lại một đống sắt vụn. Cho dù là bán đi mười người bọn họ cũng không đủ để bồi thường cho giá tiền một chiếc xe.
- Dừng tay lại, dừng tay.
Giọng của Thiết Quân gào lên khàn cả tiếng.
- Dừng tay à?
Tiêu Dương hỏi:
- Vậy được thôi.
Nghe vậy, trong lòng Thiết Quân có chút vui mừng.
Cuối cùng cũng dừng tay rồi.
Thiết Quân ngẩng đầu nhìn, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Còn có thể không dừng lại sao? Gần mười chiếc xe đều đã bị nện thành sắt vụn, cho dù có đập nữa thì cũng không có cảm giác gì hơn.
- Anh Quân! Anh Quân!
Mọi người nhao nhao vây tới.
Tiêu Dương ném trả ống sắt cho Lâm Tiểu Thảo, Lâm Tiểu Thảo nhìn Tiêu Dương vẻ sùng bái hơn.
- Anh Tiêu không hổ danh là đệ nhất bảo vệ Phục Đại, đến đập xe mà cũng có khí chất như vậy.
Tiêu Dương không quan tâm Lâm Tiểu Thảo đang nịnh hót, chậm rãi đi vê phía đám người phía trước. Từng người kia thấy Tiêu Dương tiến tới, sắc mặt cùng biến đổi, không ngừng run rẩy, đồng thời không tự chủ được hai chân cùng run rẩy.
Bọn chúng cuối cùng cũng ý thức được, người trước mặt mình là một kẻ khó chơi cỡ nào.
Vốn còn tưởng là một nhiệm vụ đơn giản, kết quả đánh thành sắt vụn rồi.
- Tôi muốn đi cùng các anh đấy chứ.
Vẻ mặt Tiêu Dương thành khẩn nói:
- Nhưng đáng tiếc, xe của các anh không cẩn thận đều hư cả rồi. Nhớ kỹ, lần sau đi mời lão gia, phái thêm vài chiếc xe tốt một chút. Chỉ có vài chiếc này, thì đánh không đã tay lắm.
Dám mời vị lão gia này đập xe đến nghiện luôn rồi.
Sắc mặt mọi người đều biến sắc, nhưng lúc này, trong thâm tâm cho dù có oán giận mấy cũng không dám bùng phát ra, cho dù là thổ huyết cũng phải nuốt vào.
Vị ác ma trước mặt này không thể trêu chọc được.
- Cút đi.
Tiêu Dương nói mấy lời này, mọi người như được đại xá, vội vàng khiêng Thiết Quân đang bất tỉnh, rời đi. Tiêu Dương liếc nhìn đống sắt vụn, bĩu môi, tiện tay móc điện thoại ra, cúi đầu nhìn, nhất thời giật mình. - Thôi chết, bị muộn rồi. Một bóng hình lao như gió lốc vào sân trường, thẳng đến khu nhà ngủ, tòa A.