Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130: Tôi Sợ Trúng Mỹ Nhân Kế

Chương 130: Tôi sợ trúng mỹ nhân kế Chương 130: Tôi sợ trúng mỹ nhân kếChương 130: Tôi sợ trúng mỹ nhân kế

Tiêu Dương bước như bay thẳng tới phòng ngủ ở tòa A nữ sinh, lúc này đã gần đến giờ lên lớp. Không ít học sinh cũng vội vã đi vê phía dãy lầu dạy học, phần lớn đều đưa mắt nhao nhao nhìn Tiêu Dương, có chút kinh dị.

Chuyện tối hôm qua ở Phục Đại truyền ra, người bảo vệ bình thường này hiện nay đã nổi tiếng xa hơn cả một học sinh rồi. Trên sân khấu buổi tiệc tối kia đã làm một hành động điên cuồng khiến người khác khó mà tin được, cuối cùng vẫn bình yên vô sự xuất hiện tại khuôn viên Phục Đại như không có chuyện gì. Điều này càng khiến cho người khác đối với lai lịch của Tiêu Dương như được phủ thêm một màn thần bí.

- Tiêu lục lang, anh chịu quay vê rồi.

Trước mặt vang lên một giọng nói trong trẻo, Tiếu Tiêu và Hà Tú, hai người đang giúp Quân Thiết Anh đi về phía lớp học, đúng lúc gặp Tiêu Dương vội vã đi tới.

Tiêu Dương không để ý chuyện xưng hô của Tiếu Tiêu, mặt mỉm cười đi tới trước Quân Thiết Anh.

- Không sao rồi chứ?

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng hỏi.

Tiêu Dương cười:

- Không sao.

Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười bình yên.

- Tiêu Dương đến rồi, Thiết Anh, chúng tôi không phiền hai người nữa.

Tiếu Tiêu cười hì hì, kéo Hà Tú bước nhanh về phía trước.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Tiêu Dương đi ra phía sau Quân Thiết Anh, đẩy xe lăn đi về hướng lớp học.

Cuối cùng vẫn tới lớp học kịp vào phút chót.

Không ít ánh mắt nhìn ngó, Tiêu Dương thản nhiên đẩy Quân Thiết Anh đi vào, rồi quay người định rời đi.

- Đợi đã.

Một bóng người đứng sau lưng hắn gọi.

Tiêu Dương quay người, vẻ mặt nghi ngờ nhìn người gọi mình. Hắn nhận ra được, người này là lớp trưởng của khoa lịch sử Dương Hoàn Nghị.

- Có chuyện gì?

Khuôn mặt Dương Hoàn Nghĩ vẫn giữ vẻ cương nghị lịch thiệp:

- Xét thấy kỳ nghỉ mười ngày sẽ đông người, nên hoạt động lên núi của tập thể lớp chúng tôi sẽ tổ chức sớm hơn một tuần, từ tuần sau dời qua cuối tuân này. Lần trước bạn Quân Thiết Anh đã đồng ý cùng tham gia. Nhân đây tôi cũng muốn mời anh cùng tham gia, chăm sóc cho bạn Quân Thiết Anh, anh thấy sao?

Tiêu Dương nhìn Dương Hoàn Nghị, một lúc sau mỉm cười nói:

- Nơi đại tiểu thư muốn đi, tôi đương nhiên cũng sẽ đi.

- Cuối tuần tám giờ, ở cổng trường.

Dương Hoàn Nghị lúc này cũng nở nụ cười, đồng thời đưa tay phải vê phía Tiêu Dương: - Hẹn lúc đó gặp.

Tiêu Dương đưa tay ra bắt lấy tay Dương Hoàn Nghị, ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc. Sau khi nhìn Dương Hoàn Nghị một hồi, miệng vẫn tươi cười quay người đi vê phía cổng trường.

- Quái thú?

Lúc này, một người trung niên đeo kính màu vàng vừa xuất hiện ở cửa phòng học, suýt nữa thì đụng phải Tiêu Dương.

- Là cậu à?

Giáo sư Phó Dịch Phong nhìn Tiêu Dương, mặt hiện lên vài phần kinh dị. Rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, mắt chớp động vẻ căng thẳng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Vấn đề lần trước cậu đưa ra...

Sau khi trở về, Phó Dịch Phong đã tìm đọc vô số tài liệu, vẫn không tìm được câu trả lời thỏa đáng. Hôm nay gặp được Tiêu Dương, tự nhiên muốn hỏi cho rõ, thậm chí không để ý đến chuyện ánh mắt cả lớp đang dồn về hướng này.

Vấn đề?

Phó giáo sư muốn cùng với tiểu tử trước mắt này giải đáp vấn đề gì sao?

Ánh mắt không ít người hiện lên sự nghi hoặc.

-Ồ...

Tiêu Dương khẽ giật mình rồi mới phản ứng, khẽ mỉm cười nói:

- Nếu đã không trả lời được, thì thôi vậy.

- Không được.

Phó Dịch Phong cuống lên, vươn tay vội kéo Tiêu Dương lại.

Người trong phòng học càng mở rộng tâm mắt.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Chỉ có Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương một cái, khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Đường đường mà một vị giáo sư uy tín khoa lịch sử của Phục Đại, lại bị một bảo vệ làm khó. Hơn nữa đã lâu như vậy vẫn không tìm ra đáp án của vấn đề, đây đúng là chuyện lạ. Đồng thời vẻ mặt Quân Thiết Anh cũng trộn lẫn chút nghi hoặc. Tuy Tiêu Dương trả lời cô rằng vấn đề này chỉ là chuyện lung tung, nhưng mà đã dồn Phó Dịch Phong tới hoàn cảnh như vậy...

Quân Thiết Anh nhìn thật kỹ Tiêu Dương.

- Còn có chuyện gì không?

Tiêu Dương hỏi Phó Dịch Phong.

- Chuyện này...

Phó Dịch Phong chần chừ một chút, dứt khoát nói, nhìn Tiêu Dương:

- Vấn đề này tôi không giải được, cậu... có thể cho tôi biết đáp án không?

Lời vừa dứt, trong phòng học xôn xao hẳn lên.

Vấn đề Tiêu Dương đưa ra lại làm khó giáo sư Phó Dịch Phong à?

Giáo sư Phó Dịch Phong lại đi thỉnh giáo Tiêu Dương ư? Cái gì là quyền uy. Với địa vị của Phó Dịch Phong trong giới lịch sử, tuyệt đối mà nhân vật có tính quyên uy. Hôm nay lại thỉnh giáo một người trẻ tuổi trước mắt bao nhiêu người. Đây quả thật khiến cho những học sinh này cảm thấy rung động.

Tách tách tách.

Ánh mắt mọi người đều dồn về Tiêu Dương.

Tiêu Dương kinh ngạc nhìn Phó Dịch Phong hồi lâu, cười rất khẽ, đột nhiên nói:

- Suy nghĩ thêm đi.

Dứt lời, liền cất bước đi ra khỏi phòng học, nhanh chóng biến mất ở chỗ quẹo của hành lang.

Không một chút do dự.

Lúc này, trong phòng học một bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.

- Như vậy là hắn lại bỏ qua một cơ hội thể hiện lớn như thế.

- Bỏ đi thật khí phách quá.

- Chẳng lẽ hắn thật sự tin là giáo sư không trả lời được vấn đề kia sao?

- Rốt cục là vấn đề gì?.......

Tiêu Dương cũng không nghĩ quá nhiều. Đáp án của vấn đề này hắn đã quyết định chôn sâu trong lòng. Sau khi đi ra khỏi dãy nhà dạy học, bước nhanh về thẳng thư viện.

Hôm nay ở Phục Đại, Tiêu Dương cứ như là một nhân vật nổi tiếng, vừa lúc đi vào thư viện, liền không ít người đưa mắt nhìn.

Trong tâm mắt, trong đó có một người ôn hòa, bình lặng như nước, Lăng Ngư Nhạn. Cô nhìn thấy Tiêu Dương, mắt liền lóe lên vẻ vui mừng, khẽ mỉm cười, nhịn không được hô lên:

- Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhìn qua, mỉm cười trả lời:

- Cô Lăng, buổi sáng không có lớp à?

Lăng Ngư Nhạn gật đầu.

Hai người nói chuyện đơn giản, Tiêu Dương cũng không nói gì nhiều, rồi quay người đi thẳng vào bên trong. Tiệm sách một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Thư viện chính là nơi giết thời gian mà Tiêu Dương thích nhất. Đến thời hiện đại chưa tới một tháng, đối với quy tắc cơ bản của thế giới này đã hiểu được không ít, thông tin do sách vở trong thư viện cung cấp có công lao rất lớn.

Vụ án năm ngày ba mạng đã giải quyết xong, Trần Bình cũng không biết là ai đã bỏ tiền ra để mua hắn. Người đứng phía sau chuyện này chỉ e là nhất thời sẽ không trồi lên mặt nước. Về chuyện tại sao muốn làm như vậy, đây càng không phải chuyện Tiêu đại gia lo nghĩ, là mà chuyện của cảnh sát.

Đối với chuyện hắn bị hãm hại, trong lòng Tiêu Dương hiểu rõ, lúc nên động thì phải động.

Tiện tay cầm lên một quyển sách lướt qua.

Thời gian chậm chạp trôi qua.

Trong thư viện hoàn toàn yên tĩnh, nhưng điều Tiêu Dương không chú ý đến, lúc này người tiến vào thư viện đột nhiên tăng gấp đôi.

Ánh mắt mọi người đều di chuyển theo một người thần thái uyển chuyển đang mặc một bộ đồ màu xanh nhạt.

Một mùi hương nhàn nhạt xông vào hơi thở, mùi hương không đậm, vừa đủ khiến người khác thoải mái, lại vừa khiến cho họ không tự chủ được mà cảm thấy thư giãn.

- Tốc độ đọc sách của anh thật sự là nhanh như vậy à?

Lúc Tiêu Dương vừa lật thêm một trang giấy, một giọng nói nhẹ nhàng như tiếng thiên nhiên vang lên bên tai hắn.

Theo tiếng nói mà ngẩng đầu nhìn lên.

Đôi mắt Tiêu Dương sáng lên một vầng sáng.

Làn tóc như nước chảy nhẹ, chiếc trâm gài tóc tô điểm thêm vẻ cao quý ở phía trên. Lông mày mảnh, đôi mắt linh động khẽ giấu vẻ kinh ngạc, đồng thời mang theo vẻ thưởng thức. Khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng dường như khiến người khác không dám nhìn thẳng, khí chất xuất chúng.

Bộ quân áo màu xanh nhạt phủ lên bờ vai, vừa với dáng người khiến toàn thân toát lên vẻ xinh đẹp khó có thể kháng cự được.

Cổ điển, cao quý, tuyệt đẹp.

- Đạm Thai Diệc Dao?

Tiêu Dương định thần trở lại, rùng mình một cái.

Hắn thật không ngờ đệ nhất nữa thân được công nhận ở Phục Đại lại đột nhiên đến tìm mình. Chuyện này có hơi vượt ngoài dự kiến của Tiêu Dương.

Chẳng lẽ mình đã kinh động đến nữ thần sao? Tiêu đại gia nhìn không được thoáng nghĩ bậy.

- Anh biết tôi?

Bờ môi mỏng đỏ mọng của Đạm Thai Diệc Dao khẽ vẽ nên một nụ cười cong cong.

Tiêu Dương khép quyển sách trong tay lại, khẽ cười nói:

- Ai mà không biết Đạm Thai của Phục Đại chứ?

Mắt Đạm Thai Diệc Dao nhìn xuống bìa quyển sách mà Tiêu Dương đang đọc, khẽ giật mình, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Anh đúng là một quái nhân chính cống. Đọc sách cũng khác người. Bìa quyển sách đầy bụi thế kia, chỉ sợ là đã không ít năm không có người đọc tới.

- Quái nhân?

Một lần nữa Tiêu Dương thu thập được một tên gọi, lơ đễnh nói:

- Chỗ càng không có người để ý tới, càng có khả năng cất giấu bảo tàng, không phải sao?

Đôi mắt Đạm Đạm Thai Diệc Dao lóe lên, đồng ý gật đầu, mỉm cười nói:

- Xem ra tôi đến tìm anh, quả là lựa chọn chính xác.

- Vì chuyện gì?

- Bởi vì, anh chắc chắn là một người không bình thường.

Tiêu Dương bật cười, đem cuốn sách trong tay trả về giá sách rồi. Ánh mắt liền lướt qua phần lớn sách trong thư viện, tìm kiếm quyển tiếp theo mà hắn muốn đọc. Đạm Thai Diệc Dao đứng bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng đứng bên cạnh hắn, dường như đang thưởng thức động tác của Tiêu Dương. - Bà mẹ nó, thật là biết giả vờ.

- Mẹ nó, nữ thần chủ động đến gần mà tiểu tử này dường như hờ hững, lại đem nữ thần bỏ qua một bên.

- Nữ thần vậy là bị lạnh nhạt rồi.

Khắp nơi trong thư viện đưa mắt nhìn về hướng bên này, nhìn Tiêu Dương, hận đến nghiến chặt răng.

Bọn họ chưa từng thấy nữ thần chủ động đến gần ai. Lần đầu tiên tiếp cận, lại là cảnh tượng này, khiến mấy tùy tùng của nữ thần này làm sao chịu nổi.

- Cô sai rồi. Tôi chỉ là một bảo vệ bình thường, nhiều lắm còn có thể tạm thời tiếp tục gọi là thư đồng của đại tiểu thư tôi mà thôi.

Tiêu Dương lấy xuống một quyển sách, từ từ nói.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Đạm Thai Diệc Dao toát ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:

- Trong thời gian ngắn trở thành người nổi tiếng ở Phục Đại, lại vẫn có tâm tính giữ mình như vậy. Bác sĩ đặc biệt cho cuộc thi tuyển tinh anh của cục cảnh sát, Tạ Chấn Vinh tiên sinh chính miệng tặng cho chức vị quản lý của quán cà phê dưới hiệu của Vũ Phong quán, lại có thể là một người bình thường sao?

Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh lật trang sách:

- Cô biết cũng không ít đấy.

Đạm Thai Diệc Dao thấy Tiêu Dương một mực chăm chú vào quyển sách, lông mày liền nhíu lại, ngay lập tức khôi phục vẻ bình thường, hé môi nói:

- Anh biết đấy, lúc người và người nói chuyện với nhau mà không nhìn đối phương là rất không lịch sự đấy.

- Tôi biết.

Tiêu Dương khép quyển sách lại, đưa mắt lên đối diện với khuôn mặt của mỹ nhân xinh như tiên nữ, dường như không thuộc về nhân gian này, trong lòng không khỏi run lên.

- Nhưng mà... tôi sợ trúng mỹ nhân kế.
Bình Luận (0)
Comment