Chương 1151: Một mình rời đi
Chương 1151: Một mình rời điChương 1151: Một mình rời đi
Bước ra khỏi bãi đất trống đằng trước u cốc Địa Ngục, dãy núi xung quanh đều bị trận chiến này làm cho sụp đổ tan tành, chẳng khác nào vừa mới trải qua một trận động đất lớn.
Gương mặt đám người Giát Giát không ức chế được sự hưng phấn khi sống sót sau tai nạn, vây quanh bên cạnh Tiêu Dương. Trận đánh hôm nay, trên thực tế bốn người đều mang tâm trạng nhất định phải chết, chỉ là trước khi chết giết thêm vài kẻ địch, báo thù cho Tiêu Dương. Không nghĩ đến gió lại đổi hướng, tiếp nhận một kết cục tốt đẹp ngoài ý muốn như vậy.
- Tìm một chỗ để say đi.
Hòa thượng Giát Giát vung tay lên.
- Dĩ nhiên là phải uống rồi.
La Thiên Tôn Tọa cũng cười ha hả.
- Uống thì phải uống, nhưng không chỉ có vài người chúng ta.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Tương Thần lão nhân dựng ngón tay cái:
Tiêu Nhu Y ngoài ý muốn kinh hô một tiếng, tung tăng như chim sẻ chạy đến ôm hai lão, đột nhiên ý thức được điều gì, khẽ hừ một tiếng, nắm chòm râu của Tương Thần lão nhân:
Tương Thần lão nhân và Đan Thần lão nhân đồng thời xuất hiện. Những người khác bao gồm cả người đàn ông trung niên gương mặt lạnh lùng, sau khi cuộc chiến chấm dứt, tất cả đều lặng yên rời đi.
- Sư phụ, Tương Thần gia gia.
- Xin tiền bối hiện thân.
- Nha đầu, ta và sư phụ của con không phải là đứng xem náo nhiệt, mà bởi vì có mấy ma đầu này, lại còn có nửa sư phụ kiêm ca ca kiêm bạn tốt nhất của con là Tiêu Dương ở đây, còn cần mấy khớp xương già của chúng ta ra mặt sao?
Mọi người đồng thời ngẩn ra.
- Thì ra hai người đã sớm đến rồi, thế mà lại ở một bên xem náo nhiệt. Hừ, kỳ quá đi.
Một tiếng cười sang sảng vang lên.
Tiêu Dương đột nhiên quay người lại, thân sắc nghiêm chỉnh, chắp tay về một hướng:
- Mặc dù chỉ là pho tượng linh thần, lão hủ tự cho rằng năng lực ẩn nặc khí tức của mình không kém, không nghĩ đến lại bị phát hiện. Đan lão đầu, bây giờ ông cũng đã hiểu tại sao đồ đệ bảo bối của ông lại lo lắng cho người ta như thế.
Tiêu Dương lên tiếng, sau đó cười nói:
- Hảo tiểu tử, quả nhiên không tâm thường.
- Đi, nơi này tanh máu quá, chúng ta tìm một chỗ uống rượu nói chuyện với nhau.
Tương Thần lão nhân vội che chòm râu quý của mình lại, lui vê phía sau, cười nói:
- Bây giờ thế lực Ma Môn rất khổng lồ, mặc dù địa vị của cốc Bất Hủ không cao, nhưng cũng đã nằm trong phạm vi thế lực Ma Môn muốn diệt trừ. Hai vị tiên bối không tùy tiện ra tay, chính là vì suy nghĩ cho đại cục. Cuối cùng, ánh mắt mọi người không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Dương.
Mọi người nâng cốc.
Tiêu Dương trâm ngâm một chút rồi gật đầu:
- Tương Thần gia gia, người cũng đừng giấu diếm nữa, mau mang rượu mà người trộm được của Tửu Thần gia gia ra cho mọi người uống đi.
- Nói đến thì cũng may mắn. Vãn bối ngẫu nhiên nhận được một truyền thừa ở sông Vạn Kiếm Linh.
Tương Thần lão nhân và Đan Thần lão nhân đối với việc Tiêu Dương có thể rời khỏi sông Vạn Kiếm Linh cũng cảm thấy hiếu kỳ, cho nên cũng không cự tuyệt. Mọi người rất nhanh rời khỏi đống đổ nát ở Địa Ngục u cốc, đến một ngọn núi cách đó hơn mười dặm.
Mọi người đều sợ hãi không thôi, cũng không tra hỏi thêm. Tất cả nâng chén rượu chúc mừng cho Tiêu Dương.
- Trên thực tế, Vạn Kiếm Linh có lưu lại một truyền thừa của một cường giả. Vãn bối gặp được cơ duyên, trở thành người thừa kế, nên mới có thể từ sông Vạn Kiếm Linh trở ra.
Tiêu Dương không để lộ chuyện của Long Thần đại nhân. Dù sao việc này rất trọng đại, hơn nữa hắn còn chưa kế thừa truyền thừa. Tiêu Dương chỉ nói vài câu ba xạo:
Tiêu Nhu Y lập tức vạch trân chân tướng của Tương Thần lão nhân. Nghe xong, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Tương Thần lão nhân. Tương Thần lão nhân ngượng ngùng ho khan vài tiếng, hơi dùng chân đẩy đẩy Tiêu Nhu Y, rồi không tình nguyện lấy ra một vò rượu thơm ngát.
- Không sai, vãn bối là từ Vạn Kiếm Linh đi ra.
Nói xong, toàn trường đều im lặng.
Nhất là hai vị Tương Thần lão nhân và Đan Thần lão nhân, ánh mắt không khỏi mở to nhìn chằm chằm Tiêu Dương, khó có thể tin được. Chỉ với nửa năm, lại có thể bình yên vô sự rời khỏi Vạn Kiếm Linh, một trong ba đại tuyệt cảnh. Hơn nữa thực lực còn tăng mạnh.
Tất cả không bởi vì tuổi tác chênh lệch mà có bất cứ điều gì ngăn cách. Từ võ học trong thiên hạ cho đến những việc vụn vặt trong phàm trần, người nào cũng trò chuyện một cách rất vui vẻ.
Ở Thần Linh cảnh địa truyền lưu vô số những truyền thuyết về sông Vạn Kiếm Linh, nhưng không ai biết dưới đáy của Vạn Kiếm Linh rốt cuộc có gì. Trong lịch sử, cường giả tiến vào Vạn Kiếm Linh còn mạnh hơn Tiêu Dương rất nhiều, nhưng không ai ra được.
Tương Thần lão nhân không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng. Từ trước đến giờ không có ai có thể bước ra khỏi sông Vạn Kiếm Linh.
- Nghe đồn ngươi bị Xích Lạc Nhai đánh xuống sông Vạn Kiếm Linh.
Bất luận thế nào, có thể rời khỏi sông Vạn Kiếm Linh đã là một kỳ tích rồi.
Sau buổi uống rượu, mọi người tề tựu với nhau thêm vài ngày. Trong mấy ngày này, Tiêu Dương cùng với hai vị Tương Thần lão nhân và Đan Thần lão nhân nghiên cứu võ học, từ đó tiếp thu được rất nhiều kiến thức. Ngay cả Thần Linh cảnh địa tâng mười chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại một lần nữa sôi trào lên.
- Quái tài Tiêu Dương tái hiện Thần Linh cảnh địa, lực phá Bách Thần Phục Ma trận, quét ngang rất nhiều thế lực thần minh.
- Tuyệt diễm thiên tài yên lặng nửa năm, bây giờ lại một lần nữa bỗng nhiên nổi tiếng.
- Xem ra, Nhai kiêm sứ đã bị Tiêu Dương dùng Chướng Nhãn pháp lừa gạt. Hắn căn bản không có rơi xuống sông Vạn Kiếm Linh, mà là ẩn núp dốc lòng tu luyện. Mấy ngày trước, Nhai kim sứ vừa mới rời khỏi Thần Linh cảnh địa tâng mười, tiến vào tâng thứ mười một. Nếu Nhai kim sứ biết được chuyện này, không biết là vẻ mặt gì nữa.
- Rất nhiều hạch tâm của thế lực thần minh đều có cảnh giới rất cao. Bây giờ ở lại Thần Linh cảnh địa tầng mười, sợ rằng đã không còn Kim tiên linh thân. Đây chẳng phải tùy ý để Tiêu Dương chém giết sao?
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, không ít thế lực thần minh suốt đêm rời đi sao? Những người có thực lực xông qua Thông Thiên Kiều đều đã xông qua hết. Chậc chậc, có thể bức thế lực thân minh đến nước này, trong toàn bộ Thần Linh cảnh địa, không ai qua được quái tài Tiêu Dương.
Một tâng Thần Linh cảnh địa, bởi vì sự xuất hiện của một người mà làm cho các thế lực thân minh đều bỏ chạy. Điều này tuyệt đối chưa có ai làm được.
Lúc này, ngọn nguồn của mọi chuyện đang đứng trên đỉnh núi lượn lờ sương mù, cáo biệt với mọi người.
Bạch Húc Húc nói.
- Lão đại, nhiều người thì nhiều thêm một phần sức mạnh.
Ba người La Thiên Tôn Tọa nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn sóng vai tác chiến với hắn. Nhưng chuyến đi này còn không biết Thần Linh cảnh địa có nguy cơ gì. Tùy tiện đi chỉ có thể tìm chết. Huống chỉ, Tiêu Dương đã cảm nhận được thực lực cường đại của Xích Lạc Nhai. Cho dù thực lực của hắn đã tăng lên, cũng không nhất định đối phó được với Xích Lạc Nhai, huống chỉ là ba người Giát Giát.
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu. Hắn lo lắng nhất chính là điều này.
Giát Giát và Bạch Húc Húc cũng không do dự, nói.
- Chúng ta cùng nhau đi.
- Ở lại chỗ này cũng được. Nơi này rất rộng lớn, có những chỗ rất đáng để thăm dò. Nói không chừng còn tìm được không ít bảo bối.
Bạch Húc Húc cười ha hả.
Tiêu Dương nhìn về phía xa, thần sắc ngưng trọng. Một lát sau, hắn nhìn La Thiên Tôn Tọa, Bạch Húc Húc và Giát Giát:
- Tôi có chuyện quan trọng cần đến Thần Linh cảnh địa tâng mười hai.
Nghe xong, cả ba đều chấn động.
Đừng nói là Thần Linh cảnh địa tâng mười hai, Thần Linh cảnh địa tâng mười một nhất định là có người của Thần Minh lão tổ đang bày thiên la địa võng đợi Tiêu Dương xuất hiện, bao gồm luôn cả Xích Lạc Nhai.
Chuyến đi lần này, nhất định nguy cơ trùng trùng.
- Đã như vậy, huynh đi cùng với đệ.
La Thiên Tôn Tọa tiến lên một bước.
- Lão đại, chúng ta thật sự ở lại Thần Linh cảnh địa thứ mười sao?
Nhìn ba người Tiêu Nhu Y rời đi, Giát Giát hỏi một tiếng:
- Bây giờ Xích Lạc Nhai đang ở Thần Linh cảnh địa tâng mười một, nhất định cũng đã nghe thấy tin tức ngươi chưa chết. Cho nên, y rất có khả năng ở đó chờ ngươi xuất hiện. Tiêu Dương, tốt nhất là các người nên ở lại Thần Linh cảnh địa thứ mười, lợi dụng hoàn cảnh ở đây để tu luyện cho đến lúc trở về địa cầu.
Tương Thần lão nhân vuốt râu, dặn dò Tiêu Dương: - Thông thường, dưới Thần Linh cảnh địa tâng mười rất ít gặp phải linh thân cấp bậc Kim Tiên. Xích Lạc Nhai xuất hiện chính là vì muốn đánh lén ngươi.
Tiêu Nhu Y phải đi theo Đan Thần lão nhân trở về, tiếp tục hoàn thành khảo nhiệm ở cốc Bất Hủ, nâng cao một bước thuật luyện đan của cô. Đan Thần lão nhân đã cố ý để Tiêu Nhu Y kế thừa y bát của mình.
- Toàn bộ Thần Linh cảnh địa đều là thế lực của Ma Môn. Chúng ta nhiều thêm một người, ít thêm một người có gì khác nhau đâu.
Tiêu Dương lắc đầu, trầm giọng nói:
- Hôm nay, rất nhiều Thần Minh lão tổ cường đại đã rời đi, tiến vào Thần Linh cảnh địa tiếp theo. Nơi này chính là chỗ an toàn nhất cho mọi người. Hãy tìm đám thế lực Thần Minh còn sót lại, tiêu diệt từng người một, dao động căn cơ của bọn họ. Còn tôi...
Tiêu Dương thở ra một hơi:
- Tôi không thể không đến Thần Linh cảnh địa tâng thứ mười hai.
Mọi người đều im lặng.
- Đại ca, Giát Giát, Húc Húc.
Tiêu Dương võ vai ba người, thân sắc kiên định:
- Thay vì hãm trong hiểm địa, rất có thể sẽ bị Ma Môn lợi dụng, chi bằng chúng ta chia nhau thành hai đường, đánh bại từng thế lực một. Lúc này đây, mọi người hãy nghe tôi.
Ba người do dự nhìn nhau.
Một lát sau, La Thiên Tôn Tọa thở dài:
- Kỳ thật chúng ta hiểu rất rõ Thần Linh cảnh địa thứ mười một có nhiều nguy hiểm, nhưng chúng ta không sợ chất.
- Không sợ chết cũng không có nghĩa là chết vô ích.
Tiêu Dương kiên định nói.
Ba người muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể tiếp nhận yêu cầu của Tiêu Dương.
- Lão đại, anh nhất định phải cẩn thận. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở địa cầu.
Đám người Giát Giát cuối cùng cũng chỉ có thể nói lời từ biệt với Tiêu Dương.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu, hướng ba người chắp tay:
- Các huynh đệ, hẹn gặp lại.
Dứt lời, Tiêu Dương trực tiếp vung tay lên, như một tia chớp biến mất trong mây mù lượn lờ.
Ba người đứng tại chỗ một hồi, La Thiên Tôn Tọa thu hồi tâm trạng, ánh mắt toát ra sát khí, chậm rãi nói:
- Tiêu Dương đã kêm chế rất nhiều cường giả tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng thứ mười một. Như vậy thế giới sương mù này sẽ do chúng ta làm chủ. Các người chuẩn bị như thế nào?
Hai người còn lại giật mình, sau đó nói:
- Giết.