Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1150 - Chương 1157: Vô Tâm Là Địch, Cũng Không Sợ Là Địch

Chương 1157: Vô tâm là địch, cũng không sợ là địch Chương 1157: Vô tâm là địch, cũng không sợ là địchChương 1157: Vô tâm là địch, cũng không sợ là địch

Khí tức tử vong.

Một khắc Xích Lạc Nhai giam cầm thiên địa, Tiêu Dương cảm giác cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, giống như sóng biển từ trên cao vạn trượng đổ xuống. Mỗi một con sóng đều ẩn chứa đao nhọn sắc bén, khiến cho người ta không thở nổi, đồng thời cảm nhận được hơi thở của tử thần.

Áp bách vô tận, Tiêu Dương vội vàng sử dụng sức mạnh Xi Vưu ma thần, dung nhập vào trong thiên địa. Mặc dù nhìn từ bên ngoài, Xích Lạc Nhai phong tỏa phạm vi gần trăm thước, nhưng trong mắt Tiêu Dương, bốn phương tám hướng đều là một mảnh hư vô. Khắp nơi cất giấu sát khí, bất luận hắn tránh cỡ nào cũng đều có sát khí vô tận đi theo.

Vù vù vù.

Tiêu Dương thi triển thân pháp Thiên thu giai nhân vô cùng nhuần nhuyễn. Mấy trăm hư ảnh hình thái khác nhau đã hóa giải không ít sát khí cho Tiêu Dương.

Cho dù như vậy, Tiêu Dương vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

- Nếu như không nhanh chóng phá giải lông giam quỷ dị này, chỉ sợ sẽ là cửu tử nhất sinh.

Thần sắc Tiêu Dương ngưng trọng. Cho dù có gọi rùa thân Ma Huyền, lợi dụng Long thần tỳ ấn mở ra truyền thừa trong đại điện bảo khố để bỏ trốn cũng phải có được thời gian và không gian nhất định. Hôm nay đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, căn bản khó mà có được.

Hết thảy những động tác của Tiêu Dương bên trong đều đập vào mắt Xích Lạc Nhai.

- Thiên địa vô môn là một trong mười đại thần trận viễn cổ. Cho dù thiên phú của ngươi yêu nghiệt, cuối cùng cảnh giới vẫn nằm dưới tiên nhân. Lực không đầy đủ, há có thể lĩnh ngộ được ảo diệu của Thiên địa vô môn?

Tiêu Dương vẫn duy trì cảnh giác, thử đủ loại phương pháp để phá giải lồng giam thiên địa quỷ dị trước mặt.

Xích Lạc Nhai cười to, căn bản khinh thường những động tác của Tiêu Dương bên trong lồng giam.

Tiêu Dương không khỏi cau mày. Lồng giam được Xích Lạc Nhai xưng là trời cao không đường, dưới đất không cửa quả nhiên là tuyệt địa. Tiêu Dương cảm giác nó là một trận pháp thần bí cường đại, nhưng lại không nhận ra bất cứ sơ hở nào.

Xích Lạc Nhai muốn tận mắt nhìn thấy một tên phản bội Thần Minh bị giết chết.

Âm.

Xích Lạc Nhai chắp tay nói. Bây giờ ông ta muốn giết chết Tiêu Dương còn không đơn giản như giết chết một con kiến sao?

Nếu cứ như vậy, lành ít dữ nhiều.

Lại một công kích giống như bài sơn đảo hải, trực tiếp nghiền nát hư ảnh Tiêu Dương huyễn hóa ra, bắn thẳng bốn phía. Tiêu Dương chém ra Thiên Hoàng kiếm, kiếm quang sặc sỡ bắn ra bốn phía, giống như đánh thẳng vào tầng mây hư vô.

- Vây thú chi đấu.

Nếu Tiêu Dương muốn phá vỡ Thiên địa vô môn, hắn phải hóa thành tiên, đạt đến cảnh giới tiên nhân. Nhưng điều này thậm chí còn mơ hồ hơn việc Tiêu Dương tay không phá trận. Bên ngoài, Xích Lạc Nhai cười lạnh, chắp tay mà đứng, nhìn thẳng phía trước.

Xích Lạc Nhai mỉm cười. Cho dù thi triển Thiên địa vô môn hao phí một cái giá lớn, nhưng xem ra rất đáng giá. Ít nhất có thể giải quyết được một tên độc thần giả phong vân gây náo loạn Thần Linh cảnh địa.

Bên trong Thiên địa vô môn có vô số sát khí.

Thiên địa vô môn chính là thần trận dùng lực đạo diễn ra, ảo diệu vô tận. Nếu chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được, căn bản không thể từ bên trong đột phá ra.

Rất nhiêu phương pháp được thi triển. Khắp nơi hư vô mờ mịt. Kiếm mang bảy màu, Kim phủ sáng chói, Kim thương lợi hại... không cái nào là không sử dụng. Thậm chí ngọn lửa Hỏa Hoàng cũng đã đốt lên, nhưng vẫn không thể rung chuyển được căn cơ nửa phần.

- Thần Minh vạn tuế, Thân Minh vĩnh hằng. ...

- Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, không hổ là đệ nhất tiên môn.

- Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Khi ý thức rùa thân Ma Huyền thẩm thấu ra ngoài, thanh âm không khỏi chấn động:

Lúc này, các thế lực Thân Minh vây xem bốn phương tám hướng đều không nhịn được mà nhảy nhót hoan hô.

- Khó trách, trên đời này có thể bày được lực trận pháp ở Thần Linh cảnh địa cũng chỉ có truyền thừa của Tam Xích Thần Minh Điện, huống chỉ lại còn đến từ Kim tiên của Tam Xích Thần Minh Điện.

Tinh thần Tiêu Dương trâm xuống, nghe giọng điệu của rùa thần Ma Huyền thì biết tính chất nghiêm trọng của sự việc.

- Không ổn rồi, tại sao ngươi lại bị vây trong trận pháp khó nhằn như thế?

- Lúc này quái tài Tiêu Dương đã không còn sinh cơ.

Tiêu Dương suy nghĩ, quyết định khởi động họa quyển, thức tỉnh rùa thần Ma Huyền đang ngủ say. Loại trận pháp quỷ dị này, có lẽ rùa thân Ma Huyền sẽ biết.

Quả nhiên...

- Một trong mười đại thần trận thời viễn cổ, Thiên địa vô môn?

Trong Thiên địa vô môn, Tiêu Dương càng lúc càng cảm nhận được uy áp kinh khủng đang quay cuồng đè ép. Tiêu Dương cầm kiếm, thần sắc ngưng trọng. Chưa đến một khắc cuối cùng, hắn không bao giờ từ bỏ.

Tiêu Dương vội vã tránh né oanh kích dày đặc:

- Thế lực Thân Minh quả nhiên có không ít nội tình.

Tiêu Dương chưa bao giờ gặp phải trận pháp như thế, càng chưa bị vây trong tình cảnh như lúc này.

Ngữ khí của rùa thân Ma Huyền ngưng trọng:

- Chủ nhân, lần này phiền toái lớn rồi. Nghe nói lực trận pháp này cực kỳ hiếm thấy, mà Thiên địa vô môn lại là một trong mười đại thần trận thời viễn cổ. Người có thể nắm được trận pháp này rất ít, huống chỉ lại là bên trong Thần Linh cảnh địa. Còn ngươi thì hết lần này đến lần khác cứ gặp phải.

- Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp phá giải sao?

Tiêu Dương không khỏi hỏi.

- Đương nhiên là có. Rùa thần Ma Huyền nói:

- Nhưng điều kiện tiên quyết là phải hiểu về nó một cách đầy đủ. Đương nhiên chỉ cần thực lực cao hơn người bày trận, cường lực phá trận thì cũng không phải là không thể.

Tiêu Dương vừa tránh né công kích kinh khủng Thiên địa vô môn mang đến, vừa suy nghĩ những lời mà rùa thần Ma Huyền nói. Như vậy, hắn căn bản chẳng có bất cứ cơ hội gì dể phá trận.

- Nhưng ta không thể ngồi chờ chết được.

Không thể nghỉ ngờ, thần vũ bảy màu này tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà rơi xuống.

- Là ai đã ngăn cản Xích Lạc Nhai ta?

Sắc mặt Xích Lạc Nhai trâm xuống, ánh mắt lóe ra hàn mang, quát lớn:

Trong chớp mắt Tiêu Dương phá trận, thân vũ bảy màu đồng thời biến mất trên bầu trời.

Hết thảy cũng chỉ vì cơn mưa bảy màu bỗng nhiên xuất hiện.

Ẩn chứa kiếm ý cường đại, âm ầm một tiếng, Thiên địa vô môn trực tiếp bị phá vỡ.

Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.

Bỗng nhiên, một tiếng kinh hô vang lên.

- Cái đó là cái gì vậy?

Vù vù vù.

Tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn sang, nhất thời đều bị rúng động. Trên bầu trời, phía trên thần trận Thiên địa vô môn bỗng nhiên phát sinh dị biến.

Ánh sáng bảy màu như Khổng Tước xòe đuôi, mưa sao băng rơi xuống phía trên thần trận. Một dải thần mang bảy màu ẩn chứa sức mạnh và thần lực khôn cùng.

Sắc mặt Xích Lạc Nhai chợt biến.

Ông ta cảm giác được căn cơ của Thiên địa vô môn đã vì thần vũ bảy màu này rung chuyển. Bên trong thân trận, Tiêu Dương nhạy cảm nắm bắt được một tia sinh cơ từ trên trời giáng xuống này, không chút do dự thi triển thần kiếm. Kiếm quang xông thẳng trời cao.

Thanh Liên kiếm ca.

Phong vân chợt khởi động, dường như muốn đè ép Tiêu Dương thành bột phấn, biến mất trong thiên địa.

Xích Lạc Nhai thao túng thần trận Thiên địa vô môn, khởi động sát chiêu cuối cùng.

Tiêu Dương không có bất kỳ đường sống.

Bên ngoài trận pháp, lực chú ý của Xích Lạc Nhai vẫn tập trung trên người Tiêu Dương. Mặc dù có chút kinh ngạc vì sự ương ngạnh của Tiêu Dương, nhưng đại cục xem như đã định.

- Chuẩn bị kết thúc thôi.

Tiêu Dương cắn chặt răng, ra sức tránh né công kích như bão táp. Uy lực có thể nghiền ép cả thiên địa từng bước đẩy Tiêu Dương vào tuyệt cảnh.

Có cao nhân tương trợ.

Tiêu Dương cũng nhìn chung quanh. Vốn đã lâm vào tuyệt cảnh, nhưng thần vũ bảy màu đã hồi sinh lại hắn. Tiêu Dương đương nhiên cũng muốn biết là ai đã ra tay tương trợ hắn.

Một tiếng cười sang sảng bỗng nhiên vang vọng trong thiên địa. Ánh mắt mọi người liếc nhìn sang.

Từ xa, một tiên hạc từ trên trời lao xuống. Trên tiên hạc là một người đàn ông trung niên tay cầm quạt, hai mắt sáng ngời.

- Linh Cưu tiền bối?

Tiêu Dương vừa vui mừng lẫn sợ hãi. Sau khi hắn tiến vào Thần Linh cảnh địa, vẫn luôn muốn đi tìm Linh Cưu tiên bối. Vừa rồi chắc chắn là ông đã ra tay phá hủy căn cơ của Thiên địa vô môn.

Càng làm cho Tiêu Dương vui mừng hơn chính là thực lực của Linh Cưu tiên sinh không hề thua kém Xích Lạc Nhai. Thậm chí còn cao hơn cả Xích Lạc Nhai. Nếu không, làm sao có thể phá được thần trận của Xích Lạc Nhai một cách dễ dàng.

Một khắc nhìn thấy tiên hạc xuất hiện, sắc mặt Xích Lạc Nhai chợt biến ảo, trở nên trầm thấp. Ông ta không phải là không biết người đến. Trái lại, danh tiếng của Linh Cưu tiên sinh quá mức vang dội.

Ông ấy không phụ thuộc bất cứ một thế lực Thần Minh nào. Cũng không ai biết ông ấy đến từ nơi nào. Nhưng môn đồ của ông trải dài ở ba ngàn thế giới, thực lực lại càng cao thâm khó lường.

Khiến kẻ khác càng thêm kiêng ky.

- Vãn bối Tiêu Dương, xin ra mắt Linh Cưu tiền bối.

Tiêu Dương lập tức khom người hành lễ.

Linh Cưu tiên sinh cỡi hạc xuất hiện cách Xích Lạc Nhai trăm thước. Đầu tiên là gật đầu với Tiêu Dương, sau đó chắp tay nhìn phía xa, mỉm cười nói:

- Lạc Nhai đạo hữu, hữu lễ rồi.

Sắc mặt Xích Lạc Nhai trầm xuống, khẽ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Linh Cưu tiên sinh:

- Một phần lễ này của các hạ, Xích mỗ sợ rằng khó có thể tiếp nhận rồi.

Linh Cưu tiên sinh mỉm cười phất cây quạt trong tay, giống như không để ý sự bất thiện trong giọng nói của Xích Lạc Nhai. Thậm chí không thèm quan tâm đến thế lực Thân Minh xung quanh, lãnh đạm cười nói:

- Tiêu Dương là đồ nhi của một người bạn tốt của ta. Lạc Nhai đạo hữu không ngại nể mặt ta mà bỏ qua chuyện ngày hôm nay, được không?

Xích Lạc Nhai biến sắc, lạnh lùng nói:

- Nếu như ta nói là không?

Linh Cưu tiên sinh nhẹ cười, phe phẩy cây quạt trong tay:

- Một câu thôi, lão phu vô tâm là địch, cũng không sợ là địch.
Bình Luận (0)
Comment