Chương 1156: Trời cao không đường, dưới đất không cửa
Chương 1156: Trời cao không đường, dưới đất không cửaChương 1156: Trời cao không đường, dưới đất không cửa
Bí mật ở Vạn Kiếm Linh, không người nào ở Thần Linh cảnh địa là không muốn biết.
Bao gồm Xích Lạc Nhai.
Tiêu Dương là người mà ông ta tận mắt nhìn thấy rơi xuống Vạn Kiếm Linh. Sau nửa năm lại xuất hiện trước mặt ông ta một lần nữa. Một câu nói của Tiêu Dương khiến cho Xích Lạc Nhai thất thần trong phút chốc. Tiêu Dương cũng nhân cơ hội này mang theo Vân Tiểu Suất chạy trốn.
Vị trí sau lưng Xích Lạc Nhai chính là thành Hoàng Sa. Tiêu Dương muốn băng qua Xích Lạc Nhai để tiến vào thành Hoàng Sa là không thể. Bởi vậy đã mang theo Vân Tiểu Suất chạy sang bên phải thành.
Một đạo thiểm điện bổ qua, chim Cù Như xuất hiện, Tiêu Dương mang theo Vân Tiểu Suất nhảy lên trên lưng chim Cù Như.
- Mau dùng tốc độ nhanh nhất.
Tiêu Dương nhanh chóng hạ lệnh. Chim Cù Như nhanh như thiểm điện, nhanh chóng bay về phía trước.
Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Một kích mang tính chất hủy diệt đã thể hiện thực lực mạnh mẽ của Tiêu Dương, khiến người chung quanh không khỏi kinh hô lên. Đối với bọn họ mà nói, một chiêu của Tiêu Dương dễ dàng đánh tan cường giả mà cho dù bọn họ dốc toàn lực cũng chưa chắc địch nổi.
Xích Lạc Nhai.
Vô song thương quyết, một kích phá thiên.
Trong tay Vân Tiểu Suất cũng xuất hiện trường đao lóe ra ánh sáng như sương, thần sắc dứt khoát. Phía trước là mặt trận trùng trùng điệp điệp, phía sau là khí tức cường đại đè ép đến.
- Kim thương vô song.
Còn Xích Lạc Nhai đang cách hắn càng lúc càng gần. Nếu cứ như vậy, sợ rằng hai người sẽ bị bao vây lần nữa.
Mặc dù Xích Lạc Nhai chỉ thất thân trong nháy mắt, nhưng Tiêu Dương đã bay xa ngàn thước.
Là người mà Tiêu Dương kiêng ky nhất lúc này.
Tiêu Dương không chút do dự triệu hồi Kim thương, tản ra thần quang vô cùng chói mắt.
Tuy nhiên, Xích Lạc Nhai đã bày thiên la địa võng trong phạm vi mười dặm, làm sao có chuyện đột phá dễ dàng như vậy? Chỉ trong nháy mắt, đã có Thần Minh lão tổ dẫn đầu cường giả lao đến.
- Tiêu đại ca, chúng ta sóng vai nhau tác chiến.
Cơ hội sẽ trôi qua tức thì.
Trong khoảnh khắc đã tiêu diệt rất nhiều cường giả lao đến.
Hai người cùng nhau đi, căn bản không có khả năng.
Thần sắc Tiêu Dương trở nên ngưng trọng. Cho dù đã có được cơ hội chạy trốn, nhưng người phía trước quá nhiều, mặc dù không tạo thành uy hiếp cho hắn, nhưng sẽ cản trở tốc độ của Cù Như.
Đấn lúc đó, Xích Lạc Nhai sẽ không cho hai người bọn họ cơ hội phá vòng vây trốn đi.
- Huynh sẽ bảo Cù Như đưa đệ đi. - Không, đệ...
Một tiếng thét chói tai vang lên, chấn triệt thính giác. Trong khoảnh khắc, hơn một trăm con chim Cù Như trải rộng khắp bầu trời.
- Tiểu Suất, đệ đi trước đi.
Âm Âm Âm.
Ánh mắt Tiêu Dương trở nên dứt khoát:
- Tiêu đại ca...
Thanh âm đau thương của Vân Tiểu Suất vẫn vang vọng.
Hai con chim bay đằng trước nhất nổ tung. Sức mạnh lan khắp bốn phương tám hướng, ngăn cản công kích của Thần Minh lão tổ. Chim Cù Như chở Vân Tiểu Suất trực tiếp bay lên trời dưới sự che chở của những con chim Cù Như khác.
Vân Tiểu Suất giật mình, lập tức lắc đầu:
- Tiêu đại ca...
Thanh âm Vân Tiểu Suất càng lúc càng xa.
Rất nhiều chim Cù Như phân bố sang hai bên hộ tống con chim đang chở Vân Tiểu Suất, phát ra những tiếng kêu chói tai. Đối mặt với công kích của đám cường giả Thần Minh lão tổ, đám chim Cù Như rõ ràng địch không lại, nhưng chúng đã nhận được mệnh lệnh tuyệt đối của Tiêu Dương.
Sắc mặt Vân Tiểu Suất đột nhiên thay đổi. Tiêu Dương đã ra tay phong bế huyệt vị của Vân Tiểu Suất, khiến cho y không thể nhúc nhích nửa phần.
Vèo vèo vèo.
- Cù Như, Cù Như, Cù Như.
Thần sắc Tiêu Dương ngưng trọng vô cùng, quyết đoán nhảy xuống lưng chim Cù Như. Bởi vì lúc này Xích Lạc Nhai đã nhấc lên một trận cuông phong công kích. Nếu Tiêu Dương không ngăn cản, sợ rằng cả hai người, bao gồm luôn cả Cù Như sẽ bị tiêu diệt.
Âm.
Tiêu Dương thi triển Xi Vưu luyện thể tâng chín, thân ảnh trong phút chốc như dung nhập vào thiên địa, nhờ lực thiên địa mà phá giả được một kích của Xích Lạc Nhai, thân ảnh bất động, trở tay chém ra một thương, nghiền công kích của Xích Lạc Nhai nát bấy.
Sức mạnh mênh mông lan khắp bốn phía. Không ít người định công kích Tiêu Dương liên né tránh, thần sắc sợ hãi. Xích Lạc Nhai là thân phận gì, thế mà công kích của ông ta lại bị Tiêu Dương hóa giải.
Quả nhiên danh tiếng không phải là giả.
Thân ảnh Xích Lạc Nhai như cầu vồng xẹt qua, rơi xuống cách Tiêu Dương trăm thước, ánh mắt kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến Tiêu Dương lại tiến bộ thần tốc như vậy. Lúc trước, Tiêu Dương sẽ không dễ dàng tiếp được một kích như thế.
- Khó trách lại có gan như vậy.
Xích Lạc Nhai cười lạnh:
- Tiến bộ không nhỏ nhỉ.
Tiêu Dương mỉm cười: Điều này quả thật nằm trong dự liệu của Tiêu Dương.
Chính diện đối kháng, toàn lực công kích, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.
- Nhưng quái tài Tiêu Dương vẫn sẽ rơi vào thế hạ phong thôi. Thần binh phòng ngự trên người Nhai kim sứ là cực phẩm chí bảo. Ông ta căn bản không cần lo lắng công kích của Tiêu Dương sẽ tạo thành thương tổn cho ông ta. Trái lại, mặc dù Tiêu Dương có bảo khố hộ thể, nhưng dường như không thể ngăn cản được bao lâu.
- Yêu nghiệt, tuyệt thế yêu nghiệt. Hắn bao nhiêu tuổi chứ? Còn Nhai kim sứ có thân phận gì? Thân phận hai người cách xa nhau như vậy, bây giờ lại chiến ngang tài ngang sức với nhau.
- Tiểu quái Tiêu Dương có thực lực chiến với Nhai kim sứ một trận sao?
Bão cát vô tận, cuồng phong vũ động cát vàng. Kiếm quang bao trùm, ánh sáng tỏa ra lóng lánh. Thần quang trọng xích bá đạo khôn cùng, quét ngang hết thảy. Hai loại sức mạnh va chạm với nhau, xuất ra tia lửa kịch liệt, khiến cho người vây xem phải hoa cả mắt.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tiêu Dương thuận thế lui về phía sau, kim thương chém ra, thế như chẻ tre, trực tiếp nhắm đến đám Thần Minh lão tổ cách đó không xa.
Trong nháy mắt liền đại loạn.
Đám thế lực Thần Minh đều nhanh chóng tránh né, tránh bị cuộc chiến lan đến người mình. Nhất là Tiêu Dương căn bản không theo lẽ thường mà tấn công. Vừa ứng phó với công kích của Xích Lạc Nhai, vừa đột nhiên quét ngang, tùy ý công kích thế lực Thần Minh còn lại.
Rất nhanh, trong phạm vi vài dặm, ngoại trừ Tiêu Dương và Xích Lạc Nhai, trên mặt đất không còn lại người thứ ba.
Hai cường giả vẫn giằng co với nhau. Thần sắc Tiêu Dương ngưng trọng, ánh mắt dày đặc chiến ý. Trong tay đã xuất ra Thiên Hoàng thần kiếm, mà Xích Lạc Nhai, ngoại trừ kinh ngạc thì là sự phẫn nộ. Tiêu Dương hoàn toàn không để ông ta vào mắt, giết chết các Thần Minh lão tổ đang có mặt tại đây.
- Cho dù thực lực của ngươi tăng nhanh thì thế nào? Căn bản không phá được phòng ngự của ta. Hôm nay bổn kim sứ sẽ khiến cho người tan xương nát thịt.
Sát khí Xích Lạc Nhai chớp động, huy động trọng xích, thiên oai đè ép Tiêu Dương.
Kiếm lực trong đan điền Tiêu Dương chuyển động, dùng xu thế không gì địch nổi nghênh đón công kích của Xích Lạc Nhai.
Hai đại cường giả kịch chiến với nhau.
Vù.
Tiêu Dương đột nhiên chuyển mũi thương, ánh sáng màu vàng bao trùm cả người, thân ảnh thối lui, ngăn cản một kích của Xích Lạc Nhai.
Kim thương hỗn nguyên.
Xích Lạc Nhai cũng không truy kích Vân Tiểu Suất. Mục tiêu của ông ta là Tiêu Dương. Vân Tiểu Suất có chạy mất cũng chẳng tạo thành tổn thất gì cho ông ta. Trọng xích trong tay nhấc lên con sóng ngập trời. Một khắc này, Tiêu Dương có cảm giác bản thân bị rơi xuống một biển cả mênh mông, sóng lớn quay cuồng tùy thời có thể nuốt sống hắn.
- Nhưng vẫn dư sức đối phó ngươi.
- Nhưng ngươi một chút cũng không tiến bộ. Hắn chưa từng nghĩ đến có thể dựa vào Xi Vưu luyện thể tâng chín, cộng thêm kiếm lực tăng lên sẽ sánh được với Kim Tiên linh thân cường đại. Huống chi, thực lực của Xích Lạc Nhai sợ rằng trong số các Kim tiên cũng không phải kẻ yếu.
Tiêu Dương dựa vào thân pháp huyền diệu và năng lực hóa thân trong thiên địa của mình để ứng phó với Xích Lạc Nhai, trong đầu nghĩ nhanh đối sách. Nhưng tất cả nan đề chỉ tập trung vào một điểm trên người Xích Lạc Nhai, chính là chí bảo phòng ngự.
Phòng ngự này thật sự rất kinh khủng. Hơn nữa không chỉ phòng ngự thân hình mà ngay cả lực đạo cũng phòng ngự luôn. Điều này khiến cho Hám Đạo Thuật của Tiêu Dương không có chỗ dùng.
Bịch bịch bịch.
Xích Lạc Nhai liên tiếp phát ra công kích, đẩy Tiêu Dương lui về phía sau.
Vù.
Tiêu Dương như tia chớp lướt về phía thành Hoàng Sa. Bây giờ Vân Tiểu Suất đã đi xa, hắn phải tính đến chuyện thoát thân như thế nào.
Tốc độ Tiêu Dương rất nhanh, nhưng tốc độ của Xích Lạc Nhai còn nhanh hơn. Công kích lôi đình đã chặn hết con đường có thể chạy trốn của Tiêu Dương, khiến hắn không thể không lui về phía sau.
Bịch.
Cơ thể chấn động, Tiêu Dương cảm giác bảo khố y trong người sắp tan hết, liền chém ra một kiếm, thân ảnh tiếp tục lui về phía sau.
Bịch bịch bịch.
Bất luận Tiêu Dương trốn chỗ nào, công kích của Xích Lạc Nhai cứ như hình với bóng theo sát, chặn tất cả đường lui của hắn.
- Ngươi không còn bất cứ cơ hội gì đâu.
Giọng nói lạnh lùng của Xích Lạc Nhai vang lên trong đầu Tiêu Dương.
Bại cục đã định.
Sát khí tràn ngập trong không gian, nương theo bão cát nghiền ép Tiêu Dương.
Tiêu Dương vẫn bình tĩnh huy kiếm, ngăn cản công kích của Xích Lạc Nhai, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Chỉ cần tìm được một cơ hội cho mình là có thể có được đường sống.
Có vết xe đổ lần trước, lần này Xích Lạc Nhai rất coi trọng. Cho dù ông ta đang chiếm cứ thượng phong, Xích Lạc Nhai cũng không nôn nóng thu lưới. Ông ta muốn triệt để giam cầm Tiêu Dương ở mảnh thiên địa này.
Kịch chiến kinh thiên động địa, rúng động lòng người.
- Trời cao không đường, dưới đất không cửa.
Bỗng nhiên, Xích Lạc Nhai huy động trọng xích trong tay, dường như cảm giác được thời cơ đã đến, tay trái đột nhiên vung ra, trong phút cốc phát ra thân quang huyền diệu.
Âm ầm ầm.
Sắc mặt Tiêu Dương đại biến, cảm giác trước mắt tối sầm, trở nên đục ngâu.
- Sinh cơ đã tận, hãy tận hưởng tư vị tử vong đi.
Xích Lạc Nhai nhe răng cười thắng lợi, chém ra một kích cuối cùng, hoàn toàn giam cầm thiên địa trước mặt.