Chương 1155: Dứt khoát lựa chọn, huynh đệ một đời
Chương 1155: Dứt khoát lựa chọn, huynh đệ một đờiChương 1155: Dứt khoát lựa chọn, huynh đệ một đời
Phía trước vài dặm truyền đến tiếng nổ mạnh. Hơi thở người vang lên, đồng thời oanh kích về một hướng.
Một bóng người quen thuộc đang ra sức chạy về phía thành Hoàng Sa.
Nhưng chưa chạy được bao nhiêu đã bị vây chặt.
- Tiểu Suất.
Tiêu Dương giật mình, cố gắng không hét lên, ánh mắt mở to đến cực hạn, theo bản năng mà nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Lúc này, người đang bị bao vây chính là Tiểu Suất.
Tiêu Dương vạn lần không nghĩ đến lại gặp Tiểu Suất ở đây, lại còn trùng hợp gặp ở Thông Thiên Kiều. Lần trước là ở Thông Thiên Kiều tâng 10, còn bây giờ là tâng 11. Vân Tiểu Suất đã đi theo Đường Hạo cùng nhau đánh sập thế lực Thần Minh, sớm đã lọt vào danh sách đen của chúng. Mặc dù y có dịch dung, nhưng lại không chuẩn bị kỹ càng, liền bị thế lực Thần Minh phát giác.
Vân Tiểu Suất đúng là trở tay không kịp.
Cảnh tượng cũng không vì vậy mà đại loạn. Đám người đang xếp hàng dài cũng chỉ hứng thú đưa mắt nhìn sang bên này. Sự việc chẳng liên quan đến mình, xen vào làm gì. Sau khi Xích Lạc Nhai liếc mắt một cái, trực tiếp ra lệnh bắt giữ Vân Tiểu Suất.
Thập tử vô sinh.
Vân Tiểu Suất xem như bình tĩnh, không lựa chọn lập tức trốn đi, mà lựa chọn trà trộn vào đám người. Cuối cũng vẫn bị một gã Thần Minh lão tổ nhận ra, dẫn đến đại họa sát thân.
Người đàn ông xếp hàng đằng sau Tiêu Dương bước đến nói với hắn một câu.
Dịch dung một cách đơn giản là thói quen của Vân Tiểu Suất, tránh bị thế lực Thần Minh nhận ra.
Chỉ cần hắn xoay người bước vào, chính là trời cao chim bay. Cho dù Xích Lạc Nhai có thần thông quảng đại, tuyệt đối cũng không tìm được hắn.
Trước đó mấy tháng, sau khi y tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng 10, vốn định đi theo lão đại Đường Hạo. Vạn lần không nghĩ đến, khi nghe được tin Tiêu Dương rơi xuống sông Vạn Kiếm Linh, lão đại Đường Hạo cũng mất tin tức luôn.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, thở ra một hơi.
Nhưng Vân Tiểu Suất tuyệt đối không tưởng tượng được, y vất vả lắm mới thông qua được Thông Thiên Kiều, một khắc xuất hiện ở thế giới bão cát vô tận, lại gặp phải khí tức cường giả đè ép như vậy.
Hơn một tháng qua, Vân Tiểu Suất tiến nhập Thông Thiên Kiều, căn bản không nghe được tin tức về Tiêu Dương ở Thần Linh cảnh địa.
- Này, câm điếc, còn chưa vào thành sao? Đi đi, ở đây chẳng có gì hay để xem đâu. Bất cứ ai bị Tam Xích Thần Minh Điện chú ý, không ai có thể sống sót được.
Phạm vi xung quanh Thông Thiên Kiều đều có Già Nhật Thần Tán bao trùm. Có bóp nát lệnh bài thần linh cũng chẳng có tác dụng, chỉ còn một con đường chết.
Trong số ba người Đường Hạo, Đàm Tam Tàng và Vân Tiểu Suất, thực lực của Vân Tiểu Suất là yếu nhất. Y một lòng chuyên tâm nghiên cứu y học, thực lực bản thân hiển nhiên còn kém hai người kia một bậc. Huống chỉ, hôm nay gặp phải đám người Thần Minh lão tổ đang chờ sẵn, chưa đầy một lát, Vân Tiểu Suất đã bị oanh kích đến khó có thể chống đỡ được.
Đi, Tiêu Dương làm không được.
Phía sau hắn chính là thành Hoàng Sa.
Nhưng Vân Tiểu Suất sẽ chết.
Thân ảnh lôi động, một cái chớp mắt đã chạy được trăm thước, chợt lóe như điện.
Một khắc này khiến cho người đàn ông đứng bên cạnh chấn kinh, trố mắt há to miệng:
Vù vù vù.
- Cẩu ma đầu.
Bịch bịch bịch.
Vân Tiểu Suất có ơn cứu chữa hắn, rất có ân tình huynh đệ. Nếu hắn trơ mắt nhìn Vân Tiểu Suất bị bao vây, không chút động lòng mà xoay người rời đi, cả đời này Tiêu Dương sẽ sống không yên.
Ánh mắt mọi người cũng nhanh chóng tập trung lại, rơi xuống thân ảnh đao khách tóc tai bù xù. Có người kinh hô lên:
Cảnh tượng phát sinh cực kỳ nhanh.
Phòng ngự của Thần Minh lão tổ bị phá vỡ, kiếm quang không gì cản nổi xuyên thấu toàn thân, ngã xuống đất mà chất.
Tiêu Dương cắn răng gầm nhẹ, chiến ý cuồng bạo phát ra từ ánh mắt, thân ảnh như thiểm điện, trong khoảnh khắc như dây rời cung tên cấp bách lao ra.
Kiếm uy trong phút chốc phủ xuống.
Khí thế như hồng.
Đám Thần Minh lão tổ đang bao vây Vân Tiểu Suất căn bản không nghĩ đến nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, kiếm quang chiếu rọi, tản ra quang mang chói mắt. Khi đến gần, bọn họ mới phát hiện, nhưng khó mà phản kích hữu hiệu. Cảm nhận được kiếm khí lạnh thấu xương, đám người theo tiềm thức mà thối lui phòng ngự.
- Thì ra không phải bị câm điếc.
Thiên kiếm tê phi.
Ra tay nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã cách Vân Tiểu Suất chưa đầy hai trăm thước. Song chưởng Tiêu Dương như ma huyễn đánh ra. Chỉ một thoáng kiếm ý bay đầy bầu trời, quang mang thần kiếm bí mật mang theo oai lực đánh đâu thắng đó.
Dứt khoát lựa chọn.
- Đao khách câm điếc?
- Không... không, hắn là... quái tài Tiêu Dương.
Có người run rẩy nói. Hiển nhiên gã đã từng thấy qua tuyệt kỹ Thiên kiếm tê phi của Tiêu Dương.
Vân Tiểu Suất vốn cảm thấy mình đã cận kề cái chết. Chỉ cần đối phương phát lực, y sẽ khó mà chống đỡ. Không nghĩ đến gió lại đổi hướng, sinh cơ trở về. Khi nhìn thấy một gã đao khách tóc tai rối bù xuất hiện trước mặt mình, Vân Tiểu Suất không khỏi kinh ngạc.
- Tiểu Suất, là ta. Tiêu Dương mỉm cười nói.
Vân Tiểu Suất mở to hai mắt:
- Tiêu... Tiêu đại ca.
Vân Tiểu Suất quả thật không tin vào tai của mình. Nhưng rõ ràng là giọng nói của Tiêu Dương.
- Chúng ta lại gặp rồi.
Tiêu Dương mỉm cười, đỡ thanh đại đao khiêng trên vai xuống, nói với Xích Lạc Nhai:
Xích Lạc Nhai bay đến gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, sát khí dày đặc hơn.
Vù.
Lúc này, ánh mắt Vân Tiểu Suất cũng ngập tràn chiến ý.
Vân Tiểu Suất nhìn chung quanh một cái, thần sắc kiên định trước nay chưa từng có.
- Tại sao... huynh... huynh lại trở vê?
Tiêu Dương mỉm cười bước đến bên cạnh Vân Tiểu Suất, trầm ổn vỗ vai của y:
- Huynh đệ một đời, không cần nhiều lời.
Trong lòng Vân Tiểu Suất không khỏi cảm động. Cho dù có là bằng hữu tốt, có đôi khi trong thời khắc sinh tử cũng không thể đưa ra quyết định như Tiêu Dương. Tiêu đại ca rõ ràng đã có thể tiến vào thành Hoàng Sa, nhưng lại quay đầu lại cứu y. Đây chính là tình nghĩa huynh đệ.
Vân Tiểu Suất không nói gì nhiều. Có đôi khi, cũng không cần quá nhiều lời nói, đôi bên hiểu lẫn nhau là được.
- Chỉ là một đám cẩu ma đầu thôi mà.
Tiêu Dương cười nói:
- Tiểu Suất, có tin tưởng cùng với đại ca xông ra không?
Lúc này, thế lực Thần Minh từ bốn phương tám hướng đã bao vây hai người. Khí tức cường đại phủ xuống toàn bộ không gian.
Lúc này Vân Tiểu Suất đột nhiên chú ý đến phương hướng Tiêu Dương bay đến, sắc mặt không khỏi biến ảo vài lần, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, môi mấp máy:
- Tiêu đại ca, huynh...
Cho đến khi nghe được thanh âm của Tiêu Dương.
Trên đoạn đường đến đây, Vân Tiểu Suất từ miệng người dân biết được nguyên nhân tại sao thế lực Thần Minh lại bày thiên la địa võng ở đây. Nghe được Tiêu Dương bình yên vô sự vượt qua một kiếp, hơn nữa còn đánh bại Bách Phục Thần Ma Trận của hơn trăm Thần Minh lão tổ hợp lực ở thế giới sương mù, Vân Tiểu Suất vừa kinh sợ vừa vui mừng, đồng thời có chút không thể tin được.
- Tiêu đại ca, huynh thật sự không có việc gì sao?
Vân Tiểu Suất kích động lên:
Ánh mắt Xích Lạc Nhai lại lộ ra thần sắc phẫn nộ.
Ông ta suýt chút nữa lại tự tát vào mặt mình một cái.
Bày ra thiên la địa võng cũng chỉ vì muốn bắt Tiêu Dương, lấy lại danh dự cho thế lực Thân Minh. Nhưng không biết, tên quái tài Tiêu Dương đã sớm xuất hiện, hơn nữa còn nghênh ngang đi xuyên qua phòng tuyến mà ông đã chuẩn bị. Nếu như đối phương không quay lại, đã sớm thần không biết quỷ không hay mà tiến nhập thành Hoàng Sa.
Đây chính là một sự sỉ nhục.
Nếu như hắn không quay trở lại cứu Vân Tiểu Suất, ông ta còn chẳng biết gì, mơ mơ hồ hồ tiếp tục bày thiên la địa võng ở đây mà chờ.
- Tiêu Dương, ngươi đúng là gan dạ đấy.
Xích Lạc Nhai lạnh lùng nói.
Lời nói vừa dứt, xung quanh lập tức xôn xao hẳn lên.
- Đây chính là quái tài Tiêu Dương? Thì ra Tiêu Dương có hình dạng như thế này.
- Ngươi là đồ ngu sao? Hắn đã dịch dung rồi. Vì thế mới có thể nghênh ngang đi qua tất cả các trạm kiểm soát mà không bị phát giác. Chậc chậc, thật không hổ danh là Tiêu Dương. Nếu như không phải hắn quay trở lại cứu người, thần không biết quỷ không hay tiến vào thành Hoàng Sa. Thế lực Thân Minh bày thiên la địa võng ở đây sẽ trở thành trò hà.
- Biết rõ xuất hiện sẽ quay lại tử lộ, nhưng hắn vẫn quay lại. Xem ra quái tài Tiêu Dương là một người rất trọng tình trọng nghĩa.
Trên thực tế, ngoại trừ thế lực Thần Minh đang cố gắng đối phó Tiêu Dương, ở Thần Linh cảnh địa này, không ít người đang tỏ ra khâm phục nhân vật truyền kỳ này. Không vì cái gì khác, vì hắn đã trấn áp được thế lực Thần Minh, thậm chí còn đè ép Thần Minh lão tổ của Tam Xích Thần Minh Điện. Chiến tích ngạo người này đủ để trở thành thần tượng trong lòng vô số người.
Ánh mắt của không ít người nhìn Tiêu Dương không che giấu được sự nóng bỏng.
- Nhai kim sứ, kỳ thật Tiêu Dương ta rất bội phục đảm lược của ngài.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Xích Lạc Nhai:
- Thế lực Thần Minh của các người ba lần bốn lượt bị ta đánh bại. Bây giờ còn mặt mũi bày ra trận thế quy mô mà tìm ta sao?
Chung quanh không khỏi vang lên tiếng xôn xao lần nữa.
- Nghe đồn quái tài Tiêu Dương là người rất cuồng ngạo. Xem ra, quả thật là như thế.
- Thân bị hãm trong vòng vây, sắc mặt vẫn không đổi, ta muốn nhìn xem Tiêu Dương có phải là có năng lực áp chế thần hay không.
Xích Lạc Nhai giận dữ nói:
- Tên tiểu tử cuồng vọng kia, nửa năm trước để cho ngươi thoát khỏi Vạn Kiếm Linh, hôm nay ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
Tiêu Dương phá lên cười, phẩy tay thật mạnh, liếc nhìn Xích Lạc Nhai:
- Chẳng lẽ ngài không muốn biết tại sao ta lại có thể thoát khỏi Vạn Kiếm Linh?
Nghe xong, sắc mặt Xích Lạc Nhai đột nhiên chấn động.
Một phút thất thần.
Bỗng nhiên, khóe miệng Tiêu Dương hiện lên nụ cười quỷ dị, phất tay một cái, rất nhiều ngọn lửa xanh tím hừng hực thiêu đốt bốn phương tám hướng.
- ĐI. Thừa dịp Xích Lạc Nhai đang thất thần, Tiêu Dương một tay nhấc Vân Tiểu Suất, không chút do dự lướt sang chỗ khác.