Chương 1154: Lừa dối. Phát sinh kịch biến
Chương 1154: Lừa dối. Phát sinh kịch biếnChương 1154: Lừa dối. Phát sinh kịch biến
- Tên.
Khi đến cửa ải thứ nhất, một gã Thần Minh lão tổ ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm Tiêu Dương, giống như thanh đao muốn cắt rời người hắn ra vậy.
Tiêu Dương liên làm ra mấy dấu hiệu của người câm.
- Câm điếc?
Thần Minh lão tổ lạnh lùng nhìn vào cổ họng Tiêu Dương.
Một lát sau, gã Thần Minh lão tổ cười lạnh, đưa qua một cây bút:
- Viết xuống đi.
Tiêu Dương cầm cây bút viết ra một hàng chữ quanh co khúc khuỷu như cua bò.
Xích Lạc Nhai cau mày, có chút không cam lòng. Nhưng ở Thần Linh cảnh địa này, chỉ có lên chứ không có xuống, cho dù là Thần Minh lão tổ cũng không ngoại lệ. Nếu Tiêu Dương vẫn cứ ở lại Thần Linh cảnh địa tầng mười, ông ta chẳng có cách nào để bắt hắn.
- Từ thủ đoạn này mà xem, hẳn là tác phong của Tiêu Dương.
Cách cổng thành Hoàng Sa chừng ngàn thước, Xích Lạc Nhai như pho tượng lạnh lùng ngồi trước bàn, ánh mắt đảo qua người đi ngang, thần sắc âm trầm.
Một gã Thần Minh lão tổ sắc mặt âm trầm nói:
Cứ qua một trạm kiểm soát, việc kiểm tra trên cơ bản cũng giống nhau. Thỉnh thoảng có cường giả lướt lên lướt xuống, như muốn tìm kiếm bất cứ một mánh khóe gì trên người hắn.
Xích Lạc Nhai phất tay:
Nhìn thoáng qua, gã Thần Minh lão tổ cau mày. Nét mặt Tiêu Dương vẫn không thay đổi, trong lòng cười lạnh. Hắn biết thân phận của mình đã bị bại lộ. Nếu bây giờ mà viết chữ viết của địa cầu, lập tức trở thành đối tượng quan sát trọng điểm. Hơn nữa, có ba ngàn thế giới, chẳng thiếu cái lạ, tùy tiện viết một hai chữ cũng có sao đâu.
Ánh mắt của Xích Lạc Nhai không che giấu được sự giận dữ, lại càng hối hận vì sao lại rời khỏi Thần Linh cảnh địa tâng 10 nhanh như vậy.
Khoảng cách đến thành Hoàng Sa càng lúc càng gần.
Quả nhiên, gã Thần Minh lão tổ nheo mắt nhìn kỹ, liên hỏi thêm Tiêu Dương mấy vấn đề, sau đó phất tay bảo hắn tiếp tục đi.
- Nhai kim sứ, có người mang tin tức đến, nói rằng một tháng qua, ở Thần Linh cảnh địa tâng mười xuất hiện sự kiện Thần Sơn đại môn của thế lực Thân Minh bị đập bể.
Một hàng dài các thiên tài đang xếp hàng. Một đao khách câm điếc mặc áo bào tro lẫn trong đó, thân ảnh theo đội ngũ tiến lên. Bên người thỉnh thoảng có Thần Minh lão tổ đi qua. Tiêu Dương nhận ra, đám Thần Minh lão tổ này đều đã gặp qua. Nhưng...
- Một tháng rồi, xem ra hắn thật sự không dám đến.
Với tướng mạo dịch dung của Tiêu Dương hôm nay, cho dù Tiêu Dương có đứng ngay trước mặt cũng chưa chắc đã có thể nhận ra. - Tăng cường điều tra.
- Ta không tin, tên quái tài Tiêu Dương đó lại cam tâm ở lại Thần Linh cảnh địa tâng 10.
Đối thủ của Tiêu Dương là một gã Thần Minh lão tổ, trong tay cũng cầm một thanh đại đao, hoành đao bật người, khí thế mênh mông.
Điều này đối với các thiên tài đến từ các thế giới mà nói, ngược lại lại là cơ hội để bọn họ danh chính ngôn thuận chiến đấu với thế lực Thần Minh. Mặc dù có người không hài lòng với việc vừa mới đến Thần Linh cảnh địa tâng 11 đã bị người ta lục soát, nhưng cánh cửa này lại là một cơ hội học tập rất tốt. Bởi vậy, rất nhiều người vừa lên đã toàn lực ứng phó, huyết chiến với Thần Minh Tử Tự hoặc Thần Minh lão tổ. Bất luận là thắng hay thua, tất cả đều nhận được sự ủng hộ phía sau.
Cuộc chiến chấm dứt.
Thanh âm của một trận giao phong từ phía trước truyền đến.
Một đường kiểm tra đều lừa gạt như thế.
Tiêu Dương thu liễm lại khí tức kiếm đạo, mô phỏng tính chất đặc biệt của một đao giả, đại đao bên hông, bước về phía trước.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn thành trì cao gần trăm thước, ngăn cản bão cát xâm lấn. Rất nhanh, một khí tức quen thuộc xuất hiện trong cảm giác của Tiêu Dương.
Cuồng phong tốc đến, mang theo vô số cát vàng. Người nào cũng tản ra một tầng nội khí ngăn cản cát vàng xâm nhập. Thành Hoàng Sa đã gần ngay phía trước.
Không người nào nghĩ đến, một đao khách câm điếc lại là một viên ngọc minh châu chói mắt của Thần Linh cảnh địa, Tiêu Dương.
Cũng không phải là tranh đấu, mà là một trạm kiểm soát thăm dò thực lực của đám thiên tài. Hiển nhiên, Xích Lạc Nhai lo lắng Tiêu Dương vô cùng có khả năng dịch dung. Vì thế đã dùng nhiều thủ đoạn để đập cho Tiêu Dương phải hiện nguyên hình.
Thần Minh lão tổ cầm trường đao, uy phong lãm lẫm, từ trên cao nhìn xuống đao khách câm điếc, khẽ lắc đầu:
- Đi thôi.
Mặc dù không nói được, nhưng đao khách câm điếc giống như bị đả kích, nhặt thanh đao của mình lên tra vào vỏ, lập tức đi về phía trước, rất nhanh biến mất trước mắt gã Thần Minh lão tổ.
- Đao khách câm điếc, khai đao đi.
Ước chừng mười hiệp, Tiêu Dương có chút "không cẩn thận”, bị gã Thần Minh lão tổ đánh cho một cái rớt trường đao trong tay. Đồng thời thân ảnh chật vật lui vê phía sau một khoảng cách.
Trường đao trong tay Tiêu Dương được rút ra khỏi vỏ, giống như làn thu thủy nhộn nhạo hẳn lên, đánh về phía gã Thần Minh lão tổ.
Leng keng.
- Xích Lạc Nhai.
Đồng tử Tiêu Dương có chút co rụt lại, thân sắc vẫn duy trì trấn định, đi theo đội ngũ tiến lên, cách Xích Lạc Nhai càng lúc càng gần. Không thể nghi ngờ, ở Thần Linh cảnh địa này, người này tuyệt đối là một kình địch.
Kim tiên linh thân, mạnh mẽ vô cùng. Quan trọng hơn, trên người ông ta có một thần binh nhận chủ dùng để phòng ngự vô cùng cường đại. Ở bờ sông Vạn Kiếm Linh, mặc cho hắn công kích thế nào cũng không đả thương được Xích Lạc Nhai nửa phần.
Càng đến gần thành Hoàng Sa, không khí càng tràn ngập khí tức cường đại, khiến người khác cảm thấy áp lực không thôi.
Hào khí ngưng trọng khiến cho mọi người không dám thở mạnh, cứ từng bước đi về phía trước.
Đây là trạm kiểm soát cuối cùng. Xích Lạc Nhai đương nhiên là vô cùng chú ý. Nếu không, một khi để Tiêu Dương qua được, ông ta lại hồn nhiên chẳng phát giác ra, như vậy chẳng khác nào tự đánh vào mặt thêm lần nữa.
Khí tức ngưng đọng.
Đầu Tiêu Dương cúi xuống, ánh mắt nhìn ra xa, không khỏi cau mày, cảm thấy nghi hoặc. Hắn để ý đến, cứ mỗi một người đi đến trước mặt Xích Lạc Nhai, ánh mắt Xích Lạc Nhai đều nhìn chằm chằm, mãi cho đến khi người nọ rời đi. Điều quỷ dị chính là, cứ mỗi lân đi được mười thước, thân hình người nọ không tự chủ được giống như bị chấn động, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Âm.
- Tiêu Dương, đứng lại.
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn của Xích Lạc Nhai trực tiếp vang vọng bên tai Tiêu Dương.
Mười thước.
Năm thước.
Tiêu Dương rõ ràng cảm nhận được, tâm mắt của Xích Lạc Nhai đang nhìn hắn chằm chằm.
- Câm điếc, ngẩng đầu lên.
Một gã Thần Minh lão tổ quát to.
Tiêu Dương ngẩng đầu, tóc rối bời bay trong gió, lộ ra gương mặt đao khách thô kệch.
Ánh mắt Xích Lạc Nhai như điện xẹt qua người Tiêu Dương, thậm chí bức thẳng đan điền. Nhưng đan điền của võ giả là chỗ cấm ky, không ai có thể dễ dàng để cho người ngoài xâm nhập vào. Tiêu Dương theo bản năng mà tử thủ. Bằng không, một khi để cho Xích Lạc Nhai phát giác kiếm lực trong đan điền của hắn, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?
Từng bước một tiến về phía trước.
Thoáng qua Xích Lạc Nhai.
Cho dù thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trống ngực Tiêu Dương không tự chủ được mà gia tốc vài phần. Một khoảng cách ngắn như vậy, hắn lại không thể phòng bị. Nếu Xích Lạc Nhai đột nhiên xuống tay với hắn, chẳng phải sẽ bị thương nặng sao?
Tiêu Dương nhìn không chớp mắt, từng bước đi ngang qua người Xích Lạc Nhai.
Một thước, hai thước.
Khảo nghiệm chính thức đến rồi.
Rốt cuộc, ánh mắt Xích Lạc Nhai như đao nhọn đâm tới, đầu Tiêu Dương hơi cúi xuống, đồng tử co lại.
Đoàn người chậm rãi tiến về phía trước.
Tiêu Dương cố gắng điều chỉnh hô hấp, làm cho bản thân bình tĩnh lại, ánh mắt không tự chủ được mà hiện lên sự sợ hãi cho giống người khác. Đương nhiên, đây đều là thần sắc của đa số người. Cho dù mình không phải là quái tài Tiêu Dương, nhưng bị khí tức cường giả áp đảo như vậy, cũng sẽ không chịu được mà thay đổi sắc mặt.
Tiêu Dương cảm thấy rất nghi ngờ, mày cau lại. Chẳng lẽ đây là thủ pháp kiểm tra của Xích Lạc Nhai? Bởi vì mỗi một người đi ngang qua người Xích Lạc Nhai đều bị nhìn chằm chằm hơn trăm thước rồi mới đến người khác.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Chỉ trong một thời gian ngắn, đầu Tiêu Dương như nổ vang, thân hình chấn động, theo bản năng mà muốn thi triển khinh công chạy trốn.
Nguy hiểm thật.
Trong lòng Tiêu Dương mặc niệm, lưng đổ đầy mồ hôi.
Binh bất yếm trá.
Lúc này hắn đã rõ vì sao cứ mỗi người đi qua, cách Xích Lạc Nhai chừng mười thước đều lộ ra thân sắc khác nhau. Bởi vì tiếng hét lớn này của Xích Lạc Nhai đã truyền vào tai của họ. Lúc này hắn đưa lưng vê phía Xích Lạc Nhai, không biết vẻ mặt Xích Lạc Nhai như thế nào. Nếu như có tật giật mình, hơn nữa lại còn kiêng ky Xích Lạc Nhai, nghe quát lớn như vậy, sợ rằng nhịn không được mà muốn nhấc chân chạy trốn.
Có như vậy mà mới bại lộ ra.
Một khắc đó, khoảng cách Tiêu Dương bị bại lộ chỉ chưa đến một giây.
Tiêu Dương tin rằng, chỉ cân hắn nhấc chân thi triển khinh công, lập tức sẽ lọt vào công kích như mưa của Xích Lạc Nhai.
- Đúng là một tên hồ ly giảo hoạt.
Tiêu Dương thâm mắng một câu, làm ra vẻ mịt mờ, ánh mắt nhìn xung quanh, rồi làm như không có gì phát sinh, tiếp tục cất bước đến thành Hoàng Sa.
Cửa thành đã gần trong gang tấc.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên.
Ma cao một thước, đạo cao một trượng.
Xích Lạc Nhai bày ra thiên la địa võng ở đây, cuối cùng chỉ có thể là công dã tràng.
Lúc này, Tiêu Dương cách cửa thành chưa đầy trăm thước. Với tốc độ của hắn, đảo mắt là có thể vào thành. Bây giờ hắn có hô lên một tiếng "Ta chính là Tiêu Dương”, Xích Lạc Nhai cũng đánh tới không kịp.
Đương nhiên, Tiêu Dương cũng không muốn rước lấy họa.
Nhanh chóng bước về phía cửa thành.
Lúc này, sau lưng Tiêu Dương đột nhiên phát ra tiếng bạo động. Khí tức cường đại xuất hiện, tiếng hét lớn vang vọng.
- Bắt lấy hắn, nhanh, đừng cho hắn chạy thoát.
- Mau bắt hắn lại.
- Thần Minh chỉ lệnh, giết chết gã xúc phạm thần linh này.
Khí tức đột nhiên chuyển động. Một khắc này, Tiêu Dương chỉ còn thiếu một bước nữa là tiến vào thành Hoàng Sa. Nghe được thanh âm phía sau, hắn không nhịn được quay đầu lại. Sắc mặt đại biến.