Chương 1153: Đao khách câm điếc
Chương 1153: Đao khách câm điếcChương 1153: Đao khách câm điếc
Xích Lạc Nhai cũng nhìn thấy Đan Thần lão nhân, gương mặt âm trâm tạm thời giãn ra, phất tay đứng lên, nghênh đón Đan Thần lão nhân:
- Đan lão, nhiều năm không gặp.
- Nhai đạo hữu.
Đan Thần lão nhân khoát tay, cười lãnh đạm xem như đáp lại.
Những tiếng bàn luận về Tử phán quan ở u cốc Địa Ngục cũng đã lọt vào tai Xích Lạc Nhai. Việc Tử phán quan gây sóng gió ở u cốc Địa Ngục cũng không gây hứng thú cho Xích Lạc Nhai. Nhưng Tiêu Dương trở về đánh một trận chính là vì cứu Tử phán quan. Điều này khiến cho Xích Lạc Nhai không thể không chú ý đến vị Tử phán quan này.
- Vị này chính là...
Xích Lạc Nhai hỏi một tiếng.
Đan Thần lão nhân cười ha hả:
- Đúng là một nha đầu lanh lợi.
- Nha đầu đó là lão hủ tình cờ gặp được ở Thần Linh cảnh địa tâng bốn, xem như là duyên phận, nên mang theo bên người. Bây giờ cũng đã có được chút thành tựu.
Xích Lạc Nhai ngẩn người cả nửa ngày, sau đó bật cười ha hả, tiện tay lấy ra một cái bình màu tím đưa cho Tiêu Nhu Y, xem như là quà gặp mặt. Từ trong tay Kim Tiên xuất ra vật gì đó, đương nhiên sẽ không phải là vật phàm. Tiêu Nhu Y lập tức mỉm cười nhận lấy.
Đan Thần lão nhân mỉm cười:
- Xin ra mắt Xích tiền bối.
- Nhai kim sứ.
- Lão hủ tuổi già nhận được một tiểu đồ nhi, không đáng nhắc tới. Nhu Y, còn không đến chào hỏi tiên bối.
Lời nói của Đan Thần lão nhân rất rõ ràng, Tiêu Nhu Y vẫn luôn đi theo bên cạnh ông, chẳng phải là Tử phán quan gì đó.
Dứt lời, ánh mắt mở to nhìn Xích Lạc Nhai, bộ dạng hiền lành. Xích Lạc Nhai là người có thân phận, có thể nói là ngang hàng với sư phụ, nhưng quan trọng là, lừa được thì tại sao lại không lừa?
Tiêu Nhu Y lập tức nhu thuận bước lên:
Xích Lạc Nhai vô tình cố ý khích lệ một câu.
- Cái này...
Mặc dù Ma Môn và u cốc Địa Ngục sớm muộn gì cũng xé rách da mặt, đánh với nhau một trận, nhưng hiện tại Xích Lạc Nhai đang đại diện cho Tam Xích Thần Minh Điện, bối phận vẫn phải làm cho đủ.
- Mặc kệ cô ta có phải là Tử phán quan không cũng không quan trọng.
Xích Lạc Nhai mỉm cười, sau đó tránh sang một bên, nhìn hai người Đan Thần lão nhân bước vào thành.
Đợi hai người Đan Thần lão nhân tiến vào Hoàng Sa thành, một gã Thần Minh lão tổ đến bên cạnh Xích Lạc Nhai, nói: Lúc này bên trong tửu lâu đã có mây mù che phủ.
Sát khí nông đậm, theo bão cát cuồn cuộn nổi lên.
Đan Thần lão nhân nhẹ giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, tăng cường điều tra. Mục đích của chúng ta chỉ có một, Tiêu Dương.
- Sư phụ, chúng ta ở lại thành Hoàng Sa một thời gian được hay không?
Xích Lạc Nhai lãnh đạm nói:
Bên ngoài thành Hoàng Sa, xung quanh cửa ra vào Thông Thiên Kiều, mỗi ngày đều là thần hồn nát thân tính, sát khí tận trời.
Thời gian một ngày lại trôi qua.
Tiêu Nhu Y cầu khẩn. Thấy vậy, Đan Thần lão nhân cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Xích Lạc Nhai thu lại nụ cười, sẵng giọng nói.
- Tiêu Dương không phải hạng người lỗ mãng. Tương Thần gia gia của con cũng đã nhắc nhở. Cho dù muốn tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng 11, cậu ấy cũng sẽ không chọn lúc này.
- Sư phụ không biết, Tiêu Dương có lý do phải tiến vào.
Tiêu Nhu Y cau mày. Cô biết, bất luận thế nào, Tiêu Dương nhất định phải đến Thần Linh cảnh địa tâng 12. Ban đầu ở Bất Hủ Cốc, gặp phải ba khảo nghiệm của Tương Thần lão nhân, Tiêu Dương cũng không chùn bước.
Bên trong một tửu lâu thành Hoàng Sa, bão cát thổi không tới.
- Bình tính một chút.
Giọng nói Tiêu Nhu Y có chút nôn nóng. Vừa rồi cô đã nhìn thấy được trận thế kinh khủng bên ngoài, một khi Tiêu Dương xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị nghiền nát.
- Sư phụ, Xích Lạc Nhai rõ ràng là đang chờ Tiêu Dương xuất hiện.
Một tháng trôi qua vẫn không có chút tung tích của Tiêu Dương. Nhưng Xích Lạc Nhai dường như vẫn không có ý định thả lỏng việc kiểm soát, giống như đang so kè với Tiêu Dương.
Không đợi được Tiêu Dương xuất hiện, Đan Thần lão nhân rất nhanh mang theo Tiêu Nhu Y rời khỏi thành Hoàng Sa.
Thông Thiên Kiều, bên trong một gian đại điện của trạm kiểm soát, một thân ảnh bạch y đang khoanh chân mà ngồi.
Sau khi từ Vạn Kiếm Linh đi ra, hiểu biết của Tiêu Dương về kiếm ý ngày càng gia tăng mãnh liệt. Trong quá trình xông qua Thông Thiên Kiều, Tiêu Dương đột nhiên có cảm ngộ, liền khoanh chân ngồi xuống.
Một lần ngồi là một tháng.
Kiếm đạo mênh mông, ẩn chứa ảo diệu vô tận. Mặc dù đã đến trạng thái viên mãn, nhưng Tiêu Dương cảm thấy khoảng cách đến con đường tu thành kiếm đạo vẫn còn kém một khoảng lớn. Một tháng qua đã mang lại cho Tiêu Dương rất nhiều lợi ích.
Tiêu Dương nhảy bật dậy, tay nâng kiếm, huy động một khúc Thanh Liên kiếm ca. Càng ngày càng hiểu kiếm ý, Tiêu Dương càng thêm cảm giác Thanh Liên kiếm ca tuyệt không thả nổi. Những gì hắn thể hiện trước kia đều là da lông.
Tiếp tục bước ra cửa. Tiêu Dương cầm kiếm bước ra khỏi đại điện. Trước mắt vẫn chưa đến điểm cuối, Tiêu Dương cũng không do dự, ngự kiếm lướt về phía trước, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đến cửa kế tiếp.
- Vậy thì giả bộ câm điếc thôi.
Tiêu Dương trâm tư. Cho dù hắn vận khí thay đổi giọng nói của mình, nhưng trước mặt cường giả chân chính, loại tiểu xảo này rất dễ bị phát hiện.
Sơ hở duy nhất là giọng nói của hắn.
Nghiễm nhiên đã trở thành một đao khách.
Từ trên xuống dưới hoàn toàn thay đổi.
Khuôn mặt hắn có chút tục tằng, hai hàng lông mày như đao, ánh mắt lợi hại, thắt lưng bọc một thanh đao thô dày.
- Cho các ngươi nhận thức một chút thuật dịch dung của địa cầu.
Trước khi Tiêu Dương xông qua Thông Thiên Kiều đã có sự chuẩn bị trước.
Tương Thần lão nhân biết hắn muốn đến Thần Linh cảnh địa tâng mười hai để tìm cô gái tên Tuyết Kiều, nên đã cảnh báo hắn không nên đến Thần Linh cảnh địa tâng 11, đủ để nói rõ Thần Linh cảnh địa tâng 11 nguy hiểm đến cỡ nào.
Nhưng hắn phải đi.
Tiêu Dương không phải là người biết có đao cũng giơ cổ ra chờ. Mặc dù tự tin nhưng hắn cũng không mù quáng đến nỗi tưởng rằng mình sẽ dễ dàng ứng phó được với thiên la địa võng thế lực Thần Minh bày ra cho hắn.
Nhưng đối phương có Trương Lương kế, tất hắn phải chuẩn bị thang qua tường.
Dịch dung là đối sách tốt nhất mà Tiêu Dương nghĩ đến.
Trải qua chuẩn bị tỉ mỉ, đã đến lúc phát huy công dụng. Hai bàn tay Tiêu Dương như có ma thuật trộn lẫn các loại thảo dược, rất nhanh hình thành một chất dịch trong suốt có mùi thơm. Tiêu Dương liên vẽ loạn lên mặt mình, thậm chí còn có cổ và hai tay.
Khoảng chừng một canh giờ sau, sau khi thay một trường bào màu xám, Tiêu Dương đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên. Hắn không vội ra cửa, lấy từ trong túi ra một số đồ vật.
- Sợ rằng các ngươi đã đợi lâu rồi.
Tiêu Dương nhìn cánh cửa phía trước, thở nhẹ một hơi:
- Thần Linh cảnh địa tâng 11.
Thế như chẻ tre, xông đến cửa cuối cùng, hơn nữa còn dễ dàng đánh bại người trấn giữ cửa.
Những trạm kiểm soát này căn bản không hình thành bất cứ uy hiếp gì đối với Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười, cẩn thận đánh giá bản thân từ trên xuống dưới. Sau khi phát hiện không có sơ hở gì, liền ổn định tâm trạng, bước ra cánh cửa thông đến Thần Linh cảnh địa tầng 11.
Thần quang chợt hiện, cát vàng bay lên, trong đầu Tiêu Dương lập tức nhớ đến quy tắc của Thần Linh cảnh địa tâng 11.
- Thần Linh cảnh địa tâng 11, bão cát vô tận. Thiên tài tiến vào thế giới bão cát, muốn có được tư cách xông qua Thông Thiên Kiều tiến vào Thần Linh cảnh địa tâng 12 phải thu thập được một vạn phong sa địa hạch.
Phong sa địa hạch.
Tiêu Dương ghi nhớ cái tên này.
Từ lúc bắt đầu ở Thần Linh cảnh địa tâng bốn, Tiêu Dương đã có thói quen ghi nhớ quy tắc của Thần Linh cảnh địa. Đây chính là quy tắc mà bất luận kẻ nào cũng không có tư cách kháng nghịch.
Âm! Âm! Âm!
Khí thế phô thiên cái địa điên cuông phủ xuống. Một khắc này, Tiêu Dương có cảm giác đang bị vô số ánh mắt vây quanh, thân ảnh lảo đảo, suýt chút nữa té xuống đất.
Không ít người nhìn thấy cảnh tượng này đều lắc đầu.
- Xem ra cũng không phải quái tài Tiêu Dương.
- Bộ dạng lúng túng đó cùng với tên Tiêu Dương vô pháp vô thiên có thể giống nhau sao?
Tiếng nghị luận vang lên.
Lúc này, một đội nhân mã vọt đến trước mặt Tiêu Dương. Ngẫu nhiên nhìn thấy được một người quen cũ, Hỏa Viêm Phong.
Hỏa Viêm Phong không phát hiện được người trước mặt chính là khắc tihn Tiêu Dương đêm nào cũng mang đến ác mộng cho mình, thần sắc lạnh lùng quát hỏi:
- Người nào? Hãy xưng tên ra.
Ánh mắt Tiêu Dương không tự chủ được mà lộ vẻ kinh hoảng, vội lui về phía sau vài bước, đảo mắt nhìn phía trước, âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu hắn không dịch dung, sợ rằng sẽ bị công kích giống như cuồng phong mưa to xông đến rồi.
Mặc dù chỉ có tiểu đội của Hỏa Viêm Phong tiến lên tra hỏi, nhưng Tiêu Dương lại cảm nhận có không ít khí tức cường đại đang bao trùm. Chỉ cần hắn có bất kỳ dị động nào sẽ rơi vào mắt bọn họ ngay.
Đối mặt với câu hỏi của Hỏa Viêm Phong, Tiêu Dương bối rối, chỉ tay vào cái miệng mở rộng của mình, rồi lập tức ra ngôn ngữ của người câm điếc.
- Là một tên câm?
Hỏa Viêm Phong nhìn chằm chằm mái tóc rối bời của Tiêu Dương:
- Mau vén tóc của ngươi lên.
Tiêu Dương liền vén mái tóc của mình, lộ ra gương mặt. Hắn vô cùng tự tin, với thuật dịch dung của hắn, chỉ bằng Hỏa Viêm Phong thì không có năng lực phân biệt.
Quả nhiên, Hỏa Viêm Phong chăm chú nhìn Tiêu Dương một hồi, bảo Tiêu Dương đưa ra thanh đao bên hông của mình, khoát tay nói:
- Qua bên kia xếp hàng đi.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Dương, Hỏa Viêm Phong không nhịn được nói thâm một tiếng:
- Thì ra là một đao khách câm điếc.
Một đao khách xuất hiện cũng không khiến bất luận người nào chú ý. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đi ra từ Thông Thiên Kiều, đến từ các thế giới khác nhau. Nhân vật có hình thù kỳ lạ hằng hà sa số. Người như Tiêu Dương thì quá mức bình thường.
Tiêu Dương đứng trong đám người, cũng không vội vàng, ánh mắt đánh giá bão cát xung quanh. Bên tai nghe được tiếng nghị luận của mọi người, lưng Tiêu Dương càng lúc càng lạnh.
Xích Lạc Nhai bày thiên la địa võng ở đây, so với Tiêu Dương đã nghĩ thì còn kinh khủng hơn.
Phân bố trạm kiểm soát khắp nơi, ngay cả một con ruồi cũng không qua lọt.
Người nào đi qua cũng phải trải qua vô số lần tra hỏi.
Đến trạm cuối cùng, còn phải thông qua một cửa Xích Lạc Nhai nữa mới có thể thuận lợi tiến vào thành Hoàng Sa.
- Quan trọng nhất chính là cửa của Xích Lạc Nhai.
Tinh thân Tiêu Dương trâm xuống, đồng thời bắt đầu định ra đối sách.