Chương 1162: Thân Long hậu đại
Chương 1162: Thân Long hậu đạiChương 1162: Thân Long hậu đại
Hơn một tháng qua, Vân Tiểu Suất luôn tự trách bản thân. Nếu không phải vì y, Tiêu đại ca sẽ không ở lại, ứng đối với địch nhân cường đại. Nếu không phải chim Cù Như biết được Tiêu đại ca cuối cùng thoát hiểm, sợ rằng y sẽ hỏng mất.
Nhưng khi chim Cù Như theo khí tức của đại ca tìm đến đây, ở ngọn núi thần bí này tìm qua tìm lại mấy lần cũng không tìm được hành tung cụ thể của Tiêu Dương. Điều này càng khiến cho Vân Tiểu Suất lo lắng vô cùng. Tất cả áp lực lúc này đã được phóng xuất, ánh mắt mang theo sự áy náy nhìn Tiêu Dương.
- Hảo huynh đệ, ta không có việc gì đâu.
Tiêu Dương võ vai Vân Tiểu Suất.
Bão cát vẫn đầy trời. Giữa sườn núi, Tiêu Dương tạo ra một sơn động, hai huynh đệ bước vào, uống rượu nói chuyện, không có bất cứ lời chỉ trích, càng không cần bất kỳ lời cảm ơn nào.
- Được rồi, Tiểu Suất, tại sao đệ lại đến tâng 11 này? Đám người Đường huynh đâu?
Tiêu Dương hỏi.
Vân Tiểu Suất buông chén rượu, thở dài một hơi:
- Tại sao lại nghĩ như vậy?
- Thu hoạch lớn nhất của đệ chính là được quen biết với Tiêu đại ca.
Vân Tiểu Suất đứng lên, gương mặt hiện lên sự khổ sở, nhìn bão cát vô tận bên ngoài, nói:
- Mỗi người có chí riêng của mình. Ở Thần Linh cảnh địa này, không ai là giống ai. Trên thực tế, ta cảm giác được, những gì mà đệ làm mới là vĩ đại. Huống chi, đệ đã đến Thần Linh cảnh địa tầng 11, chắc hẳn đã có được thu hoạch. Bây giờ lựa chọn trở vê quả thật không có gì tốt hơn.
- Vậy kế tiếp đệ có dự định gì không?
Tiêu Dương cười sang sảng, vỗ ngực của mình:
- Đệ cũng không biết đám người lão Đại ở đâu nữa. Sau khi thế lực Thân Minh truyền ra tin dữ về Tiêu đại ca, đệ, lão Đại và có Tam Tạng đều bị thế lực Thân Minh đuổi bắt. Bây giờ họ ở đâu đệ cũng không biết. Đệ nghĩ chắc là ở thế giới bão cát vô tận này.
Vân Tiểu Suất nghiêm túc nói:
- Đệ muốn trở về.
Tiêu Dương gật đầu:
Tiêu Dương cắt đứt lời nói của Vân Tiểu Suất:
Tiêu Dương đưa chén rượu qua cho Vân Tiểu Suất.
- Kỳ thật đệ biết rất rõ, Thần Linh cảnh địa căn bản không thích hợp với đệ. Chi bằng trở về tiếp tục làm hộ lý trưởng, cứu giúp người khác. Đó mới là chức nghiệp của đệ. Tiêu đại ca, có phải huynh cảm thấy đệ nhu nhược lắm không?
Một chén uống cạn.
- Chỉ tiếc là chúng ta không thể làm huynh đệ cả đời.
- Huynh đệ chính là ở đây. Mặc dù chúng ta đến từ thế giới khác nhau, nhưng gặp nhau ở Thần Linh cảnh địa chính là duyên phận. Thiên ý đã như vậy, chúng ta cần gì phải cưỡng cầu. Nào, uống một chén đi. Tiêu Dương chắp tay, nói.
Tiêu Dương tiễn Vân Tiểu Suất đi.
Thần quang tràn ngập. Vân Tiểu Suất bóp nát lệnh bài thần linh. Thân ảnh biến mất trong hư không.
Tiêu Dương bật cười.
Tiêu Dương thầm nhủ, nửa ngày sau liền lắc đầu:
- Nói thật, đệ cũng có chút tò mò, địa cầu của huynh với nơi của đệ cho gì khác nhau và giống nhau?
- Chuyện của Tuyết Kiêu chấm dứt, mình sẽ trở lại địa cầu.
Mặc dù không ngừng an ủi mình, nhưng sau khi tiễn Vân Tiểu Suất rời đi, tâm trạng Tiêu Dương không tự chủ được mà có chút chùng xuống, thậm chí hận không thể trở về địa cầu ngay lập tức.
- Mặc dù đã ở Thần Linh cảnh địa mấy năm, nhưng ở địa cầu cũng chỉ mới mấy tháng thôi.
Bên ngoài sơn động.
- Hẹn gặp lại.
Tiêu Dương đứng một mình trong sơn động, nhìn cát vàng đầy trời bên ngoài, trong lòng không khỏi nhớ đến nhiều việc.
- Không biết bọn họ có qua được hay không.
- Nếu như có duyên phận, nhất định sẽ gặp lại.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.
Tiêu Dương cười to:
- Tiêu đại ca, hẹn gặp lại.
Đối với việc đã từng có người đến Thần Linh cảnh địa tâng 18 hay chưa, Tiêu Dương cũng không còn hứng thú nữa. Hành trình đến Thần Linh cảnh địa lúc này, Tiêu Dương chỉ còn lại hai mục đích.
Một, gặp lại Tuyết Kiều.
Hai, để Kim Kiếm muội muội thức tỉnh.
Hoàn thành hết thảy, có lẽ hắn sẽ rời khỏi Thần Linh cảnh địa, trở lại địa cầu.
Bên trong sơn động yên tĩnh, đột nhiên kiếm khí xuất hiện.
Danh sách Thanh Liên xuất hiện trong tay Tiêu Dương. Chữ viết mang theo kiếm ý dày đặc khiến cho Tiêu Dương tạm thời thoát khỏi tâm trạng u ám, đầu nhập vào tu hành. Từ miệng Linh Cưu tiên sinh, hắn biết lực lượng bảo vệ của Tuyết Thân nhất mạch mạnh đến cỡ nào. Nếu hắn muốn gặp Tuyết Kiều, ngoại trừ liều mạng tu luyện gia tăng thực lực, hắn chẳng còn phương pháp nào khác.
Mặt trời đã lặn, bão cát bên ngoài vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Đây chính là thế giới bão cát vô tận.
Cuồng phong cùng cát vàng, vô cùng vô tận.
- Cái gì? Di tích Long Thần?
- Sư phụ ta có được nó ở di tích Long thần từ nhiều năm trước. Ta nghĩ không biết nó có liên quan đến Long Thần đại nhân hay không.
Tiêu Dương vội trả lời:
Ma Huyền nghi hoặc nhìn Tiêu Dương. - Quả trứng này...
- Ngươi biết sao? Ban đầu khi ta nhìn thấy quả trứng này, cũng cảm thấy rất quen thuộc.
Tiêu Dương định đem quả trứng đặt ở sau mông của mình, suy nghĩ một chút rồi lại thôi. Cuối cùng hắn cũng không phải là gà mái.
- Quả trứng này sư phụ lấy được ở di tích Long thân, có phải là có liên quan gì đến Long Thần đại nhân hay không?
Tiêu Dương đột nhiên nhớ đến rùa thần Ma Huyền:
- Có lẽ là nó biết.
Nghĩ đến liền làm, Tiêu Dương lập tức triệu hoán Ma Huyền.
- Ma Huyền có biết cái này hay không?
Ánh mắt Ma Huyền nhìn chăm chú vào quả trứng trong tay Tiêu Dương:
- Khí tức rất quen thuộc.
Tiêu Dương vui mừng hỏi:
- Theo như những gì sư thúc đã nói, đây chính là một quả trứng thú vương siêu việt. Nếu như có thể nở ra...
Tiêu Dương nghi hoặc, thử dùng tinh thân thẩm thấu vào, nhưng lại bị một bức tường vô hình ngăn cản. Quả trứng càng thân bí thì lại càng khiến Tiêu Dương hiếu kỳ:
- Đây tuyệt đối không phải là một quả trứng chết. Nhưng vì sao nhiêu năm như vậy lại không có động tĩnh?
Tiêu Dương không khỏi than nhẹ, cổ tay chuyển động, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quả trứng. Thần văn huyên bí nổi lên từng trận ba động, tản ra khí tức sinh mệnh.
- Sư phụ lưu lại đích thật là bảo vật.
Nửa đêm, Tiêu Dương từ từ tỉnh lại từ trong danh sách Thanh Liên, nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt, cảm giác được cảm ngộ của mình đối với kiếm đạo tăng thêm vài phần.
Ma Huyền đột nhiên kinh hô, giống như nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm quả trứng, thần sắc kích động:
- Chẳng lẽ. . chẳng lẽ... Khí tức này chính là khí tức của Thần Long đại ca...
Ma Huyên vô cùng kích động.
Tiêu Dương như phát mộng.
Thần Long... đại ca?
Hắn biết rất rõ, rùa thần Ma Huyền là sinh vật đã tôn tại vô số năm tháng. Có thể được Ma Huyền gọi là đại ca, chẳng phải là còn lâu hơn nữa sao?
Tiêu Dương trợn mắt nhìn Ma Huyền, đợi nó bình ổn tâm trạng mới cẩn thận hỏi:
- Thần Long đại ca mà ngươi nói...
- Ngươi cũng biết Long Thần đại nhân là từ loài người địa cầu mà ra. Nhưng tại sao lại được tôn xưng là Long Thần chí cao vô thượng?
Ma Huyền từ từ nói: - Bởi vì Long Thần đại nhân từ lúc thành danh cho đến nay, vẫn đi theo bên cạnh người là một Thần long thời viễn cổ.
- Không ai biết tại sao Thần long viễn cổ lại đi theo Long Thần đại nhân. Nhưng trong thời kỳ viễn cổ, Nhân Thần Ma đều biết rõ một việc, Long Thần đại nhân và Thần long viễn cổ đều như hình với bóng.
Khi Ma Huyền đề cập đến thời điểm khiến nhiệt huyết người khác phải sôi trào, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi xẹt qua một tia nóng bỏng, tò mò hỏi:
- Vậy Thần Long viễn cổ rất cường đại phải không?
Ma Huyền trả lời:
- Thực lực của ta đều do Thần Long đại ca một tay dạy dỗ. Thực lực thời kỳ đỉnh phong của ta còn không bằng một phần mười Long Thần đại ca. Thế ngươi có cảm thấy Thần Long đại ca cường đại không?
Ánh mắt Tiêu Dương trợn to đến cực điểm.
Một lát sau mới phục hồi lại tinh thân, ánh mắt rơi xuống quả trứng thần bí:
- Quả trứng này...
- Năm đó, Long Thần đại nhân đại nạn trở lại, ba nghìn thế giới, Thân Linh cảnh địa cũng mất đi tin tức của Thần Long đại ca.
Ánh mắt Ma Huyền hiện lên sự bi thương:
- Thì ra Thần Long đại ca đã đi theo Long Thần đại nhân.
Tiêu Dương không khỏi cả kinh:
- Tại sao ngươi lại biết... là quả trứng này?
- Nếu như ta đoán không sai, bên trong quả trứng này chính là truyền thừa của Thần Long đại ca. Trước khi Thần Long đại ca theo Long Thần đại nhân rời đi, đã lưu lại tinh hoa sinh mệnh. Nói cách khác, quả trứng này chính là hậu đại duy nhất mà Thần Long đại ca lưu lại.
- Thần Long hậu đại?
Tiêu Dương giật mình, không khỏi kêu lên:
- Nói vậy chẳng phải đây là một quả trứng rồng?
Rồng đối với Viêm Hoàng mà nói chính là tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn.
Người Viêm Hoàng nào đối với rồng cũng có một loại tình cảm đặc biệt, càng là sự tôn nghiêm, tượng trưng cho tỉnh thần, bao gồm cả Tiêu Dương. Khi nghe thấy quả trứng trong tay mình rất có khả năng là trứng rồng, hai tay của hắn không khỏi run lên.
Thần long trong truyên thuyết của Viêm Hoàng.
Lại ở trong tay hắn.
Tiêu Dương nhịn không được mà ảo tưởng. Nếu quả trứng này có thể nở ra hậu đại Thần Long, có phải là Thần long uy phong lãm lẫm trong thần thoại của Viêm Hoàng hay không?
- Có phải hay không thì cũng chỉ có chủ nhân mới có thể kiểm nghiệm.
Ma Huyền lên tiếng nói.
Tiêu Dương nhìn Ma Huyền:
- Kiểm nghiệm như thế nào? - Năm đó, Thần Long đại ca và Long Thần đại nhân cùng sinh cùng tử, như hình với bóng. Thậm chí khi Long Thần đại nhân gặp nạn, huynh ấy cũng đi theo.
Ma Huyền trâm giọng nói:
- Ta dám khẳng định, hậu đại mà Thần Long đại ca lưu lại, cũng chỉ có truyền nhân của Long Thần đại nhân mới có tư cách ra lệnh cho nó đi theo.
- Đi theo?
Trống ngực Tiêu Dương đập thật nhanh. Một con Thần long đi theo mình, quả thật là khó tin. Lại nói tiếp, Thần Long trong lòng Tiêu Dương, địa vị cực kỳ tôn quý.
Nhưng Tiêu Dương rất nhanh tỉnh táo lại, lắc đầu nói:
- Nhưng bây giờ ta còn chưa tiếp nhận truyền thừa của Long Thần đại nhân, không có cách nào kiểm nghiệm thật giả quả trứng Thần Long này.