Chương 1165: Long Giác tộc
Chương 1165: Long Giác tộcChương 1165: Long Giác tộc
Kịch chiến song phương, trong đó có một người đột nhiên đánh ra một sát chiêu, oanh kích đối phương đến thổ huyết, ngã xuống mặt đất, hơi thở rối loạn. Khi còn chưa kịp đứng dậy, trường đao lạnh như băng trong tay đối phương đã kê lên cổ của gã, cười lạnh:
- Phương Tông, ngươi còn gì để nói nữa không?
Gã thanh niên ngã trên mặt đất nhìn qua cũng không khác gì người bình thường, chỉ là trên đỉnh đầu có hai cái sừng cao cỡ ngón tay, có chút quái dị.
Lúc này, gã thanh niên tên Phương Tông chậm rãi đứng lên, hoàn toàn không sợ trường đao trong tay đối phương, ánh mắt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng rồi quay sang chỗ khác, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Gã đàn ông cầm trường đao hiển nhiên không nghĩ đến sẽ giết Phương Tông, trường đao nhẹ nhàng áp vào cổ đối phương, chậm rãi nói:
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không giấu diếm. Mau giao đồ vật ra đây, có lẽ ta còn thương tiếc huyết mạch cuối cùng của Thần Long mà lưu lại cho ngươi một mạng. Haha...
- Huyết mạch Thần Long?
Tiêu Dương núp ở một nơi bí mật không khỏi giật mình, nhưng trong nháy mắt lại rất nghi hoặc. Rùa thân Ma Huyền không phải đã nói tiểu thần long chỉ sợ là hậu đại duy nhất mà Long Thần lưu lại, như thế nào...
- Thì ra vẫn còn hậu nhân của Long Giác tộc tồn tại?
- Tộc này có liên quan gì đến huyết mạch Thần Long?
- Huyết mạch Thần Long là sao?
Tiêu Dương càng thêm nghi hoặc:
- Ta gọi ngươi ra là để ngươi nhìn một người.
- Long Giác tộc là một chủng tộc sinh tôn trong một hoàn cảnh rất ác liệt ở nhân loại. Sau này nghe nói một thiên tài của Long Giác tộc ngẫu nhiên có được một giọt máu của Thần Long đại ca, cơ thể sinh ra biến dị, sừng trên đầu mọc dài hơn người khác. Cho nên được gọi là Long Giác tộc.
Tiêu Dương không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi Ma Huyền từ trong họa quyển ra. Ma Huyền nhìn tiểu thân long đang treo lủng lẳng trước ngực Tiêu Dương, không nhịn được mà phụt cười.
- Huyết mạch Thần Long chẳng qua chỉ là một danh xưng mà thế lực Thần Minh gọi Long Giác tộc mà thôi.
Tiêu Dương chỉ vào Phương Tông đẳng xa:
Tiêu Dương nhìn Ma Huyền, có chút không vui:
- Long Giác tộc?
- Năm đó, có một truyên thuyết lưu lại.
Ma Huyền nhìn ra đằng xa, ồ lên một tiếng:
Ma Huyền đột nhiên có hứng thú:
Ma Huyền nói:
- Nhớ năm đó Long Giác tộc cũng là một thời huy hoàng, một lực lượng cường đại dưới trướng Long Thần đại nhân. Nhưng sau khi Long Thần đại nhân rời đi, Long Giác tộc cũng xảy ra tai nạn diệt tộc. Rất nhiều năm rồi không có Long Giác tộc xuất hiện ở Thần Linh cảnh địa. Mọi người tưởng rằng Long Giác tộc đã biến mất.
Ma Huyền nói:
- Nếu như phương pháp đó rơi vào trong tay Ma Môn, chẳng phải là nạn kiếp sao?
Tiêu Dương gật đầu.
Tiêu Dương giật mình.
- Không sai, vừa rồi ta có nói, Long Giác tộc xuất thân trong hoàn cảnh ác liệt, nhưng ngươi khẳng định đoán không được trụ sở của Long Giác tộc là ở Táng Thần không gian.
- Long Thần đại nhân phong ấn thông đạo thần ma và ba nghìn thế giới. Hiệp trợ Long thân đại nhân làm hết mọi chuyện chính là Long Giác tộc. Nghe đồn, nguyên nhân Long Giác tộc bị diệt chính là Long Giác tộc có phương pháp đả thông thông đạo thần ma hai giới và ba ngàn thế giới.
- Đây chính là chỗ đặc biệt của Long Giác tộc. Bọn họ có khứu giác vô cùng nhạy cảm về không gian. Cho nên mới có thể sinh tôn được ở không gian Táng Thần. Đương nhiên, bọn họ chỉ sinh sống bên ngoài không gian Táng Thần, nhưng cũng đủ làm vô số người khiếp vía.
- Vậy không gian đó ngay cả kim tiên cũng...
Tiêu Dương cả kinh:
Bật thốt:
- Nhưng tại sao Long thần đại nhân phong ấn thông đạo hai giới ma thần và ba nghìn thế giới lại tìm Long Giác tộc để hiệp trợ? Chẳng lẽ chủng tộc này có điểm gì đặc biệt?
Tiêu Dương đưa ra nghi vấn.
Ánh mắt Ma Huyền hiện lên sự tán thưởng:
- Ma Môn chưa chắc đã có được. Nếu không, Long Giác tộc cũng không bị diệt.
- Điều này có gì kỳ lạ đâu. Ngay cả Tam Xích Thần Minh Điện, đệ nhất tiên môn cũng đã rơi vào tay Ma Môn rồi.
- Long Giác tộc đã từng là một chủng tộc huy hoàng. Bây giờ lại gặp khó khăn như thế.
- Long Giác tộc rất trung thành và tận tâm với Long Thần đại nhân. Huống chi, việc Long Giác tộc có được phương pháp đả thông thông đạo thần ma hai giới và ba nghìn thế giới bất quá cũng chỉ là lời đồn. Không ai biết được chính thức.
- Nhưng không gian Táng Thần lại cản trở việc Long Giác tộc phát triển. Để mở rộng chủng tộc, bọn họ trong thời kỳ huy hoàng đã di chuyển đến một hoàn cảnh tốt hơn. Không nghĩ đến cũng bởi vì mất đi tấm chắn không gian Táng Thần mà dẫn đến họa diệt tộc.
- Có thiên phú nhạy cảm với không gian.
Tiêu Dương thầm nói.
- Nói không chừng tên Long Giác tộc này có thể giúp được gì cho ngươi.
Ma Huyền đột nhiên lên tiếng, còn không đợi Tiêu Dương phản ứng, Ma Huyền đã ngáp một cái:
- Nói như thế nào thì chủng tộc này cũng có chút sâu xa với Thần Long đại ca, nếu gặp được thì thuận tay cứu một chút. Còn nữa, ta chuẩn bị ngủ say, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta nữa. Ma Huyền chợt lóe lên rồi biến mất.
- Long Giác tộc...
Tiêu Dương nhìn gã thanh niên Phương Tông của Long Giác tộc. Hắn có cùng suy nghĩ với Ma Huyền, có thể lợi dụng gã trợ giúp hắn lẻn vào Tuyết Thần Sơn.
Bỗng nhiên, cây trường đao trong tay gã bị một trận cuồng phong nhấc lên. Một thoáng sau, một thân ảnh hắc bào xuất hiện, thân pháp quỷ dị, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh gã đàn ông cầm đao, ra tay như điện, âm ầm đánh lui gã đàn ông cầm đao.
Vèo.
- Ta muốn nhìn xem ngươi có thể chịu được sự đau đớn của ngàn đao quát cốt hay không.
Gã đàn ông cầm đao cười lạnh:
- Ta giết ngươi như giết một con gà.
- Có bản lãnh thì giết ta đi.
- Cho dù Phương Tông ta có chết, cũng tuyệt đối không để tộc bảo của Long Giác tộc lọt vào tay người ngoài.
- Tộc bảo?
Tiêu Dương thầm nói:
- Xem ra đây chính là nguyên nhân cường giả tập trung tại ngọn núi này.
Tĩnh để xem biến.
- Long Giác Thần tộc?
Gã đàn ông cầm đao cười mỉa:
- Bất quá cũng chỉ là một chủng tộc nhỏ bé thấp kém sinh sống tại một khe hở của không gian, nhờ hào quang của Long Thần đại nhân mới quật khởi được một đoạn thời gian. Xét cho cùng còn không phải một đám bò sát nhỏ sao? Các người mà cũng xứng được Long Thần đại nhân ban xuống bảo vật?
Phương Tông lạnh lùng nhìn gã đàn ông cầm đao:
Phương Tông trừng mắt nhìn gã đàn ông cầm đao, quát lớn:
- Sợ rằng số người còn lại của Long Giác tộc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ta nghĩ tộc nhân của ngươi cũng không muốn nhìn thấy một tiểu thiên tài vất vả lắm mới bồi dưỡng được lại chết trong Thần Linh cảnh địa. Ngươi lựa chọn cái chết chẳng phải là làm thất vọng tộc nhân của ngươi sao?
Gã đàn ông cầm đao dường như cũng đủ kiên nhẫn, cười lạnh:
- Phương Tông, ngươi lo lắng chuyện gì?
Tiêu Dương nói, sau đó thân ảnh lặng yên biến mất trong bão cát.
- Người này, ta định rồi.
- Tông nhị, đi.
Thanh âm quát nhẹ, lão nhân hắc bào một tay khoác lên người Phương Tông, đang định rời đi, đột nhiên không gian xung quanh bị hai bàn tay vô hình khống chế, bắt đầu vặn vẹo, hình thành một tù lao thật lớn, trấn áp cả ngọn núi.
- Tỏa không trận? Sắc mặt hắc bào lão nhân đại biến, lập tức đẩy Phương Tông ra đằng sau, thần sắc cảnh giác nhìn xung quanh.
Một tiếng cười to vang lên. Từng đạo khí tức cường giả xuất hiện từ bốn phương tám hướng, phá không mà đấn, bao vây lão giả và Phương Tông.
- Đối phó với chủng tộc Long Giác tộc có thiên phú về không gian, há có thể không bày Tỏa không trận sao?
Cầm đầu là một gã Thần Minh lão tổ đến từ Tam Xích Thần Minh Điện, tên là Xích Không Sơn.
Xích Không Sơn mỉm cười, ánh mắt quét qua hai người:
- Tỏa không trận là trận pháp được thiết lập dành cho Long Giác tộc. Các ngươi không cảm thấy quen sao?
Phương Tông căm tức nhìn Xích Không Sơn, nghiến răng nói:
- Tiểu nhân hèn hạ.
- Tiểu tử kia, mặc dù ngươi là thiên tài của Long Giác tộc, nhưng ngươi vẫn chưa có tư cách nói chuyện với ta.
Xích Không Sơn mỉm cười nhìn hắc bào lão nhân:
- Ta bố trí nhiều như vậy chỉ vì muốn dẫn lão gia hỏa này ra. Phương Nhiên, ngươi muốn giữ bảo bối Long Thần đại nhân lưu lại hay là muốn bảo toàn tính mạng thiên tài duy nhất của Long Giác tộc?
Ánh mắt Hắc bào lão nhân tràn đầy cừu hận, nhìn thẳng Xích Không Sơn.
Xích Không Sơn bật cười:
- Kỳ thật, bảo vật mà Long Thần đại nhân lưu lại, chủng tộc phản bội Thân Minh các ngươi có tư cách nắm giữ sao? Mau giao bảo vật ra đây, ta sẽ lưu lại cho chủng tộc của ngươi một con đường sống.
- Phì, Long Giác Thần tộc ta chưa bao giờ phản bội Long Thần đại nhân.
Phương Nhiên chỉ vào Xích Không Sơn, hét lớn:
- Phản bội Long Thần đại nhân chính là các ngươi, là các ngươi.
- Lão già này, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Gã đàn ông cầm đao chỉ vào Phương Nhiên, quát lớn.
Phương Nhiên giận dữ, cánh tay vung lên, không gian đột nhiên nổi trận ba động. Gã đàn ông cầm đao không kịp đề phòng, ngay cả thanh âm kêu thảm cũng còn chưa kịp phát ra đã trực tiếp bị một luồng sức mạnh treo cổ, tan xương nát thịt.
- Quả nhiên được xem là sủng nhi của không gian.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Xích Không Sơn không giận, ngược lại thâm than một tiếng:
- Kỳ thật, Long Giác tộc cũng không phải là không có đường sống. Chỉ cần các ngươi thành tâm sửa đổi, cánh cửa Tam Xích Thần Minh Điện luôn mở rộng đón tiếp đám phản bội Thần Minh các ngươi...
- Câm cái miệng chó của ngươi lại.
Phương Tông lạnh lùng lên tiếng:
- Mục đích của các ngươi cũng chỉ là tộc bảo, phá giải bí mật phong ấn thông đạo. Hừ, quả thật là người Sỉ nói mộng.
- Tông nhi, đừng nói nhảm với y nữa. Phương Nhiên truyền âm vào tai Phương Tông:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp phá giải Tỏa không trận, có cơ hội, con phải lập tức trốn ngay.
- Thất gia gia.
- Nhớ kỹ, con là hy vọng cuối cùng của Long Giác tộc.
Thần sắc Phương Nhiên ngưng trọng vô cùng.
Phương Tông chịu đựng sự đau nhức trong linh hồn, cả người rung lên, hai mắt bắn ra cừu hận.