Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1159 - Chương 1166: Vú Em Siêu Cấp

Chương 1166: Vú em siêu cấp Chương 1166: Vú em siêu cấpChương 1166: Vú em siêu cấp

Phương Tông phẫn hận.

Hai mắt phun ra tia phẫn nộ, nhìn chằm chằm Xích Không Sơn. Trên đôi vai của y đang gánh hy vọng chấn hưng Long Giác tộc. nhưng lúc này chỉ có thể vì sinh tôn mà giấy giụa.

Y hối hận, nếu không phải nhất thời khinh thường, quần đấu với đối phương, như thế nào lại rơi vào bẫy của Tam Xích Thần Minh Điện chứ? Bây giờ lại còn phiền đến Thất gia gia đến bảo vệ cho mình.

Phương Tông nắm chặt nắm tay, trong lòng dường như có ngọn sóng không ngừng đánh sâu vào, trong đầu quanh quẩn câu nói của Thất gia gia. Y biết, Thất gia gia chuẩn bị hy sinh bản thân để cứu y ra khỏi ma trảo của Tam Xích Thần Minh Điện.

- Thế nào? Nghĩ kỹ chưa?

Xích Không Sơn chậm rãi lên tiếng.

Gương mặt hắc bào lão nhân trở nên ngưng trọng, chậm rãi nâng tay lên, thần quang chớp động, trong tay xuất hiện một vòng tròn có sáu cạnh, bảo vệ thân hình Phương Tông.

- Ngăn y lại.

Nhưng bây giờ...

- Thất gia gia, liêu mạng với bọn họ.

Sắc mặt Phương Nhiên đại biến.

- Phương Nhiên, hôm nay ngươi chính là trời cao không cửa. Hãy thúc thủ chịu trói, giao ra Long thân bảo vật, ta nhất định sẽ cho Long Giác tộc một con đường sống.

Âm.

Phương Nhiên kinh hãi.

Xích Không Sơn cười lạnh nhìn Phương Nhiên.

Lúc này, trong tay Phương Tông cầm một binh khí sắc bén, giống như tam xoa kích, liều mạng vung mạnh về một bên.

Một nguồn sức mạnh mênh mông như thủy triều dùng tốc độ như tên bắn lao đến thần quang sáu cạnh. Thần quang sáu cạnh liền bị đánh lui.

Mặc dù năng lực trốn thoát của Long Giác tộc là vô song. Nhưng tiếc rằng đang bị Tỏa không trận giam dữ, mặc cho đối phương giãy giụa đến cỡ nào cũng không phá được.

Bên tai truyền đến tiếng cười của Xích Không Sơn.

Nhiệm vụ của ông chính là bảo vệ sự an toàn của Phương Tông ở Thần Linh cảnh địa. Cho dù có chết, Phương Tông cũng không được có việc gì.

Thực lực mà Tam Xích Thần Minh Điện phái ra còn mạnh hơn ông đã nghĩ rất nhiều. Vốn định dùng uy lực của thần quang sáu cạnh cố gắng phá vỡ Tỏa không trận, tạo thành một lối thoát nhỏ, để Phương Tông có thể phá vòng vây mà trốn thoát. Một khi thoát khỏi sự vây diệt của đối phương, lợi dụng thiên phú về không gian của Long Giác tộc, tất có thể trốn thoát.

Âm ầm ầm.

- Cẩn thận. Lập tức thi triển thực lực cường đại, lướt vê phía Phương Tông.

Bịch, bịch, bịch.

- Không hổ danh là chủng tộc sinh tôn bên ngoài không gian Táng Thần.

Nhìn Xích Không Sơn đang đứng chắp tay ở đằng xa, trong lòng Phương Nhiên càng thêm tuyệt vọng. Xích Không Sơn mới là người đứng đầu cường giả của Tam Xích Thần Minh Điện. Nhưng đối phương còn chưa ra tay, hai người đã sắp lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Tam Xích Thần Minh Điện đặc biệt là vì Long Giác tộc mà đến, cho nên đã sớm có sự chuẩn bị chu đáo. Tỏa không trận chính là để giam cầm thiên phú vê không gian của hai tộc nhân Long Giác tộc. Ngoài ra, Tam Xích Thần Minh Điện còn phái ra cường giả, ngoại trừ Xích Không Sơn thì còn có một số gã Thần Minh lão tổ khác. Mặc dù Phương Nhiên có thực lực ngang với Thần Minh lão tổ, nhưng hai đấm khó ngăn địch bốn bề. Còn thực lực của Phương Tông thì bất quá cũng chỉ là Tâm Lôi bát kiếp đỉnh phong. Dưới công kích cường đại cũng chỉ có thể phòng ngự một cách bị động mà thôi.

Vù.

Trong Tỏa không trận, trong khoảnh khắc thi triển cuộc chiến sinh tử.

Phương Nhiên gật đầu thật mạnh.

- Thất gia gia, Long Giác tộc chúng ta, người nào cũng là chiến sĩ.

Nhờ cơ hội này, thân ảnh Phương Nhiên như tia chớp bay vút đi, trong khoảnh khắc đánh lui cường giả của Tam Xích Thần Minh Điện đang vây công Phương Tông. Lúc này, Phương Tông mới có cơ hội được thở dốc vài phần, thân sắc ngưng trọng sóng vai với Phương Nhiên, ánh mắt kiên định:

Nhưng trình độ vận dụng không gian của tộc nhân Long Giác tộc đã đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Cho dù bị nhốt trong Tỏa không trận, gây cản trở cho việc phát huy năng lực, nhưng hai người vẫn có thể lợi dụng sự nhạy cảm về không gian của mình để tránh né công kích cường đại của đối phương. Nhất thời, đối phương vẫn chưa bắt được họ.

Trận chiến này không có bất kỳ hy vọng thắng lợi.

- Nhưng ta... nhất định phải bảo vệ Tông nhi.

Phương Nhiên nghiến răng, ánh mắt bắn ra quang mang màu đỏ, rống giận rít gào, dường như đang vận dụng bí pháp nào đó, khí thế cả người đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, năng lượng cường đại trong khoảnh khắc đánh lui bốn gã Thần Minh lão tổ đang vây công hơn mười thước.

Tiêu Dương cảm thán, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu thần long đang mút vú ngủ ngon lành, liền đội chặt lại mũ cho đứa bé, sau đó lặng im tiến đến gần Tỏa không trận.

Phương Nhiên bị bốn Thần Minh lão tổ vây công, bị nhốt trong một không gian chật hẹp, nhất thời khó có lực hoàn thủ. Ánh mắt ông tràn ngập sự phẫn nộ và lo lắng, bởi vì tình huống bên phía Phương Tông càng lúc càng nguy hiểm.

Lúc này, thế cục cũng dần dần ổn định lại.

Bên trong huyết chiến có một số tên thực lực yếu kém của Tam Xích Thần Minh Điện bị đánh bại.

- Chiến sĩ? Toàn là kẻ ngu ngốc thì có.

Xích Không Sơn thở dài, lắc đầu nói:

- Lão gia hỏa kia, vốn niệm tình cùng làm việc dưới trướng Long Thần đại nhân nên buông tha cho các ngươi. Chỉ tiếc là, ngươi cứ hết lần này đến lần khác làm ta thất vọng. - Bớt sàm ngôn đi. Cho dù ngươi giết chúng ta, cũng đừng mơ lấy được cái gì.

Ánh mắt Phương Tông hiện lên sự cừu hận:

- Còn nữa... các ngươi không xứng đặt ngang hàng với Long Thần đại nhân.

- Đúng là cái thứ phản bội Thần Minh thấp kém, nhỏ bé.

Xích Không Sơn lắc đầu cảm thán, đột nhiên cánh tay chém ra, một trọng xích xuất động, ánh sáng bao trùm, ẩn chứa xu thế vạn quân.

Sắc mặt Phương Nhiên kịch biến, đẩy Phương Tông sang một bên, đồng thời vung vòng tròn sáu cạnh, ánh sáng thần quang bộc phát, nghênh đón một kích của trọng xích.

Xích Không Sơn cười ha hả:

- Nếu không phải mấy ngày trước các ngươi sử dụng thủ đoạn hạ lưu hạ độc ở bên trong thành trì, khiến thực lực của Thất gia gia bị tổn thương, các ngươi căn bản không phải là đối thủ của Thất gia gia.

Ánh mắt Phương Tông tràn ngập lửa giận.

- Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ.

- Phương lão gia hỏa, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được tiểu thiên tài này của Long Giác tộc sao?

Xích Không Sơn châm chọc:

- Thất gia gia.

Phương Tông cảm giác được hơi thở của Thất gia gia đang rất yếu.

- Ta không nổi nữa rồi.

Tay Phương Nhiên run lên, nắm chặt lấy cánh tay của Phương Tông, ánh mắt tràn đầy sự áy náy. Ông đã không thực hiện được lời hứa của mình, đã không bảo vệ được Phương Tông cho tốt.

- Không.

Phương Tông khàn giọng kêu lên, nước mắt như mưa:

- Thất gia gia, là con không tốt, là Tông nhi đã hại người.

Phương Nhiên cố gắng đứng dậy. Lần bị thương này khiến ông không đứng vững được cơ thể, nhưng vẫn cố giữ vững thắt lưng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Xích Không Sơn. Hơn nữa còn bảo vệ Phương Tông ở đằng sau.

- Tình cảm sâu nặng nhỉ.

Phương Tông kêu lên, thân ảnh bay vút đến ôm chặt lấy Phương Nhiên đang ngã xuống, một tay run rẩy lau đi vết máu trên mặt ông, nước mắt chảy ra:

- Thất gia gia.

Phương Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, vòng tròn Sáu cạnh cũng vỡ tung.

Phụt.

Thần quang vòng tròn sáu cạnh bị trọng xích cắn nuốt, trong khoảnh khắc vỡ tan.

Âm.

- Hạ độc? Tiểu tử kia, ngươi đúng thật là ngây thơ. Tam Xích Thần Minh Điện ta làm việc quang minh lỗi lạc, sao có chuyện dùng đến thủ đoạn hạ độc? Huống chỉ, chỉ bằng đám người còn sót lại của Long Giác tộc các ngươi, có tư cách để chúng ta hạ độc sao?

- Ngươi...

Phương Tông tức giận nói.

- Tiểu tử kia, thật ra ta có một cơ hội để cứu ngươi thoát thân.

Xích Không Sơn mỉm cười nói:

- Ngươi hãy nhìn xem Thất gia gia đối với ngươi rất tốt, vì ngươi mà không tiếc hy sinh tính mạng. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ông ta chết đi sao?

Sắc mặt Phương Nhiên trâm xuống, dùng hết khí lực toàn thân gầm rú lên:

- Xích ma đầu, muốn giết thì cứ giết, đừng hòng lấy được đồ gì trong tay chúng ta. Tông nhi, đừng để ý đến tên ma đầu này nữa.

Xích Không Sơn cười to, giọng nói ẩn chứa ma lực quanh quẩn bên tai Phương Tông.

- Chỉ cần ngươi giao thứ đó ra, ta cam đoan có thể buông tha cho Thất gia gia của ngươi.

Xích Không Sơn nói:

- Bảo vật cũng chỉ là vật ngoài thân, nhưng một khi Thất gia gia của ngươi chết trong tay của ta, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.

Sắc mặt Phương Tông co quắp lại, cả người kịch liệt run rẩy.

Một lát sau liền ngẩng đầu:

- Ngươi có thể buông tha cho Thất gia gia?

Xích Không Sơn cười nói:

- Đương nhiên rồi.

- Tông nhị...

Phương Tông cầm lấy bàn tay đầy máu của Phương Nhiên, ngăn cản ông lên tiếng, giương mắt nhìn Xích Không Sơn, bỗng nhiên nở nụ cười trào phúng:

- Ngươi cho rằng chiến sĩ Long Giác tộc đều là người sợ chết giống các ngươi sao?

Thần sắc Xích Không Sơn khẽ trâm xuống.

Phương Tông cười to:

- Cho dù ta dùng tộc bảo đổi lấy mạng của Thất gia gia, Thất gia gia cũng sẽ tự vẫn ở đây. Chi bằng ông cháu chúng ta thề chết với đại ma đầu ngươi.

- Nói hay lắm.

Phương Nhiên cất tiếng cười to, giống như chiếm cứ thượng phong không phải là Tam Xích Thần Minh Điện mà là bọn họ.

- Giỏi cho một chiến sĩ Long Giác tộc không biết sống chết.

Thần sắc Xích Không Sơn trâm xuống:

- Tiểu tử ngươi muốn chết, bổn thần sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết. Ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy Thất gia gia của ngươi sẽ bị hành hạ mà chết đi như thế nào trước mặt ngươi.

Xích Không Sơn chậm rãi giơ trọng xích trong tay lên, sát khí trong mắt bắn ra. Phương Nhiên và Phương Tông nắm chặt tay nhau, thề cùng sống chết.

- Tông nhi, đứng đằng sau ta.

Phương Nhiên trầm giọng nói:

- Ta sẽ dùng chút sức mạnh cuối cùng đánh cược một lần.

Nghe xong, đồng tử Phương Tông không khỏi co rút lại.

Y hiểu ý của Thất gia gia. Ông muốn tự bạo để đổi lấy cơ hội sống cuối cùng cho y.

- Tại sao? Tại sao?

Ánh mắt Phương Tông thống khổ vạn phần, thần sắc tràn ngập bi thương, nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến bật máu, trong lòng không ngừng rít gào:

- Tại sao ta lại yếu ớt như vậy? Tại sao ta lại để cho Thất gia gia bảo vệ mình, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Thất gia gia chết đi.

- Nếu như ta có thực lực như quái tài Tiêu Dương thì tốt biết bao.

Cảm nhận được áp lực phía trước càng lúc càng mãnh liệt, Phương Tông cảm thấy linh hồn của mình quặn đau.

Quái tài Tiêu Dương danh chấn Thần Linh cảnh địa, không người nào không biết. Huống hồ, quái tài Tiêu Dương lại đối nghịch với Tam Xích Thần Minh Điện. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu. Trong mắt Phương Tông, quái tài Tiêu Dương chính là mục tiêu phấn đấu của y. Mỗi lần nghe được tin tức quái tài Tiêu Dương đánh cho Thần Minh rúng động, Phương Tông cảm giác được máu trong người mình cũng đang thiêu đốt.

- Thất gia gia, người không thể chết được.

Phương Tông hô to một tiếng, thân hình bước lên ngăn trước người Phương Nhiên.

- Lui ra.

Phương Nhiên gấp giọng rống to.

- Hãy tiếp nhận sự phán xét của Thần Minh.

Xích Không Sơn nhe răng cười, vừa mới chuẩn bị chém ra trọng xích trong tay, Tỏa không trận bỗng nhiên lung lay thật mạnh.

Không ít người đứng không vững, thân hình lay động.

Nếu không phải Phương Tông nhanh tay, sợ rằng Phương Nhiên đã phải ngã xuống.

- Chuyện gì xảy ra?

Mọi người nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Âm.

Thanh âm kinh thiên động địa vang lên.

Ánh mắt Phương Nhiên tuyệt vọng đột nhiên dâng lên một tia hy vọng.

- Tỏa không trận bị phá rồi.

Giọng nói Phương Nhiên kích động, dặn dò Phương Tông:

- Có cơ hội con phải lập tức đào tẩu ngay.

Âm ầm. Không gian vặn vẹo, tản ra từng trận quang mang bị phá vỡ, biến mất trong thiên địa.

- Trận pháp này đúng là có chút chắc chắn.

Một giọng nói vang lên. Mọi người nhìn sang, ai nấy đều trợn mắt há mồm. Phía trước, một thân ảnh xuất hiện, mái tóc đen phất phới, khuôn mặt được che bằng tấm vải đen. Trước ngực là một đứa bé mới tỉnh ngủ, mở to đôi mắt, tựa vào lồng ngực ấm áp, ngoe nguẩy bàn tay nhỏ bé, giống như muốn chào hỏi mọi người.

Là một người bịt mặt ôm theo một đứa bé.

Hình ảnh này quả thật mới thấy lần đầu ở Thần Linh cảnh địa.

Bao gồm Xích Không Sơn bên trong, ai nấy đều kinh ngạc trố mắt nhìn.

Hai người Phương Tông đều sửng sốt, nhất thời quên bỏ trốn.

Tỏa không trận quả thật danh bất hư truyền. Mặc dù Tiêu Dương đang ở ngoài trận, muốn phá giải nó cũng phải hao phí công phu, cuối cùng ngay cả tiểu thần long cũng bị đánh thức. Khi tỉnh lại còn lưu luyến "tiểu mai hoa" trước ngực hắn, Tiêu Dương nhất thời có cảm giác thật bi thống.

- Cũng may còn kịp.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua hai ông cháu Phương Nhiên.

- Ngươi là ai?

Một tiếng hét vang lên, chỉ thẳng vào Tiêu Dương:

- Dám phá Tỏa không trận của Tam Xích Thần Minh Điện ta?

Tam Xích Thần Minh Điện, quái vật khổng lồ ở Thần Linh cảnh địa, nếu báo danh ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến người khác kinh hồn táng đảm. Chỉ tiếc là đã dùng sai đối tượng rồi.

Tiêu Dương che mặt chính là không muốn để người khác biết rõ thân phận của hắn, tránh lại bị phục kích. Suy nghĩ một chút, hắn mỉm cười xoa đầu tiểu thần long:

- Ta, vú em danh chấn Thần Linh cảnh địa, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?

- Làm càn?

Người nọ cảm thấy mình giống như bị làm nhục, phẫn nộ quát lớn, thân ảnh vọt mạnh, như tia chớp tấn công đến.

Bịch.

Tiêu Dương đánh ra một quyền, thân ảnh kia kêu lên một tiếng, bay ra ngoài trăm thước.

Tất cả không khỏi giật mình.

Thần sắc kinh hãi.

Tuy lai lịch của cái tên trước mắt không rõ, nhưng thực lực là không thể khinh thường.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tiểu thần long sợ thiên hạ ít loạn, liền vui mừng quơ quơ hai tay.

Tiêu Dương im lặng. Đây có phải là đứa nhỏ mới vừa ra đời chưa được một ngày không vậy?

Sắc mặt Xích Không Sơn trầm xuống:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Vú em.

Tiêu Dương nghiêm túc đáp. Thần sắc Xích Không Sơn lạnh lại, nheo mắt, hàn quang lóe ra:

- Vậy ý đồ của ngươi đến đây là gì?

Tiêu Dương mỉm cười, chỉ vào hai người Phương Nhiên:

- Ta vừa lúc còn thiếu hai người hầu, cảm thấy rất hứng thú với hai chiến sĩ Long Giác tộc này.

Nói xong, sắc mặt của hai người Phương Nhiên cũng biến ảo vài phần.

Long Giác tộc không có bạn ở Thần Linh cảnh địa. Đối phương muốn hai người bọn họ làm người hầu, Sợ rằng cũng có mưu đồ. Dù sao, tin tức Long Giác tộc đang cất tộc bảo, không người nào là không biết.

Nhưng thế cục biến đổi, Phương Nhiên nắm chặt tay Phương Tông, hai người đều không lên tiếng.

Sắc mặt Xích Không Sơn âm lãnh, nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Ngươi cũng biết bọn họ là người mà Tam Xích Thần Minh Điện ta đã chỉ định.

- Ta biết. Không thể trêu chọc Tam Xích Thần Minh Điện.

Tiêu Dương thở dài:

- Nhưng... bọn họ là người mà bảo bối của ta thích. Thân làm phụ thân... Haiz, xem bộ dạng của ngươi cũng là đoạn tử tuyệt tôn, căn bản không hiểu được sự cực nhọc khi làm cha như ta đâu.

- Cuồng đồ làm càn.

Một gã Thần Minh lão tổ bên cạnh Xích Không Sơn hét lớn, nhất thời thân ảnh như tia chớp phủ xuống đỉnh đầu Tiêu Dương, trong tay đánh ra trọng xích, thần quang nổ tung, sức mạnh cường đại như hồng thủy tràn ra.

Âm ầm.

Uy thế rung chuyển trời đất.

Vù.

Một khắc này, Tiêu Dương giương mắt, thân ảnh nhẹ lướt, tung người nghênh tiếp, một tay che tiểu thần long, tay kia chém ra.

Viêm quyền bất diệt.

Âm.

Quyền xuất rung trời, bộc phát năng lượng khiến người ta sợ hãi. Gã Thần Minh lão tổ bị một quyền đè ép, phun máu rơi xuống đất.

- Đừng kêu loạn, làm ồn đến con ta.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói:

- Quên rồi sao? Ta là một vú em siêu cấp. Đừng tùy tiện chọc ta.
Bình Luận (0)
Comment