Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1160 - Chương 1167: Phá Tiên Kiếm

Chương 1167: Phá Tiên kiếm Chương 1167: Phá Tiên kiếmChương 1167: Phá Tiên kiếm

Đừng tùy tiện chọc ta.

Một câu nói này khiến toàn trường không khỏi trố mắt nhìn.

Ở Thần Linh cảnh địa này, có người nào dám ăn nói cuồng vọng như vậy với Thần Minh lão tổ của Tam Xích Thần Minh Điện? Nếu có, duy nhất chỉ có quái tài Tiêu Dương. Nhưng nhìn tên quái nhân ôm theo đứa bé trước ngực, hoàn toàn khác với quái tài Tiêu Dương. Chẳng lẽ quái tài Tiêu Dương quật khởi, khiến cho uy vọng của Tam Xích Thần Minh Điện ở Thần Linh cảnh địa bị sụt giảm, người nào cũng có thể khiêu khích uy phong của Tam Xích Thần Minh Điện?

Sắc mặt Xích Không Sơn trầm xuống. Nếu hôm nay không bắt được tên "vú em' này, như vậy, sau này sẽ lại có thêm một nhân vật giãm lên quầng sáng của Tam Xích Thần Minh Điện.

Đây chính là khiêu chiến với Thần Minh.

Nhưng, một quyền đánh bại Thần Minh lão tổ không khỏi làm cho Xích Không Sơn kiêng ky. Rốt cuộc là cái tên kia xuất hiện ở Thần Linh cảnh địa từ lúc nào?

Hai ông cháu Phương Nhiên cũng nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sự rúng động. Phương Nhiên trầm ngâm một chút rồi nói:

- Yên tĩnh xem biến.

- Làm càn.

Sau khi phát hiện được hành tung của Phương Tông Long Giác tộc, Tam Xích Thần Minh Điện đã bố trí không ít lực lượng đến tiêu diệt. Mục đích tất nhiên là để đoạt bảo khố của Long Giác tộc. Người đi theo Xích Không Sơn có không ít kẻ mạnh. Cho dù thực lực Tiêu Dương có cường đại cách mấy, bọn họ vẫn tin tưởng giết chết được Tiêu Dương.

Cát vàng đầy trời, cuông phong như đại đao phô thiên cái địa lao đến. Một người ôm theo một đứa bé đứng trong cuồng phong, bất động như núi, ánh mắt nhìn Xích Không Sơn:

- Mau bày trận.

Trên bầu trời lại truyền đến tiếng cười của tiểu thân long, cứ như e sợ thiên hạ không loạn.

Tiêu Dương quát lớn. Tiểu thần long mới ra đời được một ngày, lại gặp phải tình huống như lúc này. Tiêu Dương sợ sẽ ảnh hưởng đến tiểu thần long. Ai lại biết tiểu thần long còn hưng phấn hơn cả hắn, không ngừng quơ bàn tay nhỏ bé:

Phương Tông gật đầu, sau đó quay sang nhìn "vú em siêu cấp, ánh mắt nóng bỏng. Y cảm thấy khát khao giây phút chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đủ tiêu diệt được địch nhân cường đại. Y mong muốn có được sức mạnh như thế.

Công kích phô thiên cái địa lao đến.

Đối với Xích Không Sơn mà nói, thanh âm này vô cùng chói tai.

Nếu không, Phương Tông làm sao mà sùng bái quái tài Tiêu Dương như vậy.

- Giết hắn.

Dưới sự hò hét trợ uy của tiểu thần long, thân ảnh Tiêu Dương như hổ xuống núi, trong khoảnh khắc quyền cước tách nhập, giống như có đôi bàn tay vô hình khuấy đảo cả bãi cát vàng. Cuối cùng hình thành một cự ảnh bằng cát, đón nhận công kích từ trận pháp của Tam Xích Thần Minh Điện. - Hoặc là biến, hoặc là để ta tống ngươi biến.

Âm! Ầm! Âm!

- Đừng dọa bảo bối của ta sợ.

- Ba, ba... đánh... đánh.

Từ vú em siêu cấp.

Vội vàng phòng bị nhưng...

Đối phó với người của Ma Môn, Tiêu Dương hoàn toàn không lưu tình.

Đột nhiên, sắc mặt của đám Thần Minh bao vây Tiêu Dương chợt thay đổi.

Y rốt cuộc không nhịn được mà đích thân ra tay. Ở Thần Linh cảnh địa, bối phận của y ngang với Xích Không Minh, nhưng thực lực lại thua kém một bậc.

Sức mạnh lôi đình vạn quân chấn động bốn phương tám hướng, ngọn núi hùng vĩ kịch liệt lung lay, cát bay đá chạy, quang mang dày đặc lan về phía trước.

Hai người trong khoảnh khắc triển khai đối kháng.

Âm Âm.

Nếu y biết vú em siêu cấp trước mắt mình là người đã dùng năng lượng nghịch thiên phá hủy ma trận Bách Thần Phục của Xích Không Minh, sợ rằng lúc này sẽ không còn dũng khí tấn công Tiêu Dương.

Một luồng sức mạnh nghiền nát trong khoảnh khắc nổ tung trận pháp của bọn họ. Sức mạnh thiên địa giống như bị đối phương khống chế, nhanh chóng lao đến chỗ bọn họ.

Vù.

Nhiệt lượng cao đến mấy ngàn độ bắt đầu đánh tới.

Xích Không Sơn.

Sức mạnh mang tính hủy diệt.

Thế không thể đỡ.

Từng đạo thân ảnh phun máu bay ra ngoài. Một vài tính mạng đã lìa khỏi xác.

Bịch, bịch, bịch.

- Ngay cả Xích Không Sơn cũng không phải là đối thủ của người này.

Từ xa, ánh mắt Phương Nhiên hiện lên sự rúng động:

- Từ khi nào Thần Linh cảnh địa lại xuất hiện một nhân vật như vậy. Còn đứa bé hắn ôm trong lòng...

Trong lòng Phương Nhiên đột nhiên sinh ra một cảm giác, đứa bé này vô cùng tôn quý.

Điều này cũng phải thôi. Long Giác tộc quật khởi là nhờ có máu huyết thần long. Tộc nhân Long Giác tộc luôn thờ phụng thần long như tổ tiên của mình. Mà tiểu thần long tất nhiên là tiểu chủ nhân của bọn họ.

Huyết mạch tôn quý, cho dù tiểu thần long không hiển lộ bản tôn, Phương Nhiên vẫn mơ hồ cảm nhận được.

- Thất gia gia, người này thật sự quá cường đại. Sợ rằng Tam Xích Thần Minh Điện sẽ phải thua thôi.

Ánh mắt Phương Tông hiện lên sự phấn chấn, nắm chặt bàn tay.

- Đừng cao hứng quá sớm. Vèo.

Nhất định phải đem tin tức này báo lại cho Xích Lạc Nhai.

Trong trận đánh trước thành Hoàng Sa, Linh Cưu tiên sinh xuất hiện cứu Tiêu Dương đi. Sau đó liền biệt tăm không thấy. Xích Lạc Nhai đang điên cuồng tìm kiếm Tiêu Dương. Thì ra hắn đã cải trang thành vú em siêu cấp gì đó. Tên quái tài Tiêu Dương này thật giảo hoạt.

Quái tài Tiêu Dương không phải là người mà y có thể địch lại.

Một khắc nhìn thấy Thiên Hoàng thần kiếm trong tay Tiêu Dương, giọng nói hoảng sợ của Xích Không Sơn vang lên, theo bản năng muốn quay đầu bỏ trốn.

- Ngươi là... quái tài Tiêu Dương.

- Nơi này không nên ở lâu. Thừa dịp bây giờ chúng ta đi thôi.

Phương Tông gật đầu, hai người nhanh chóng xoay người. Hai cái sừng trên đỉnh đầu bỗng nhiên tản ra ánh sáng màu xanh lờ mờ, giống như khói nhẹ. Phía trước liền xuất hiện một cánh cửa mờ ảo.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

- ĐI.

Hai người Phương Tông nhanh chóng bước vào cánh cửa, lợi dụng sức mạnh không gian để trốn thoát.

- Lại muốn chạy?

Tiêu Dương nhìn thấy, không khỏi cười khổ lắc đầu. Hắn hiển nhiên biết được tâm tư của hai người Phương Tông, sẽ không có ý định dây dưa ở chỗ này. Cho nên, hắn liền xuất kiếm ra khỏi vỏ. Một luồng kiếm quang thần kỳ xẹt qua giữa bầu trời bao la, sau đó cắt qua cơ thể Xích Không Sơn.

Xích Không Sơn tưởng rằng y gặp phải một cường giả tu thể, nhưng lại không nghĩ đến Tiêu Dương lại xuất kiếm. Hơn nữa một kiếm này của Tiêu Dương còn nhanh như tia chớp.

Vàèo.

Quang mang thần vật hộ thể trên người Xích Không Sơn xuất hiện, cứu lại được tính mạng cho y.

Phương Nhiên nắm chặt tay Phương Tông, nhìn thoáng qua cuộc chiến trước mặt:

- Bảo vật Long Thần đại nhân lưu lại, ở Thần Linh cảnh địa này ai mà không thèm.

- Ý của Thất gia gia là, sau khi người thần bí này đối phó với Tam Xích Thần Minh Điện, kế tiếp rất có khả năng đoạt bảo khố của Long Giác tộc chúng ta.

Phương Tông cũng cảm thấy căng thẳng:

- Người này ngay cả Tam Xích Thần Minh Điện cũng dám đối phó, không biết có lai lịch gì. Đừng quên, bên trong Thần Linh cảnh địa này, Long Giác tộc chúng ta không có bằng hữu.

Khóe miệng Phương Nhiên vẫn còn vết máu, thần sắc ngưng trọng thấp giọng nói:

Phía sau, kiếm quang thế như che tre phá không mà đến.

Xích Không Sơn có thần vật hộ thể, không thèm để mắt đến một kiếm này của Tiêu Dương. Hơn nữa còn dồn hết toàn lực để chạy trốn.

Vù.

Thiên Hoàng thần kiếm xuyên qua ngực Xích Không Sơn.

Hình ảnh trong khoảnh khắc dừng lại. Giữa không trung, hai tay Xích Không Sơn mở ra, thần kiếm xuyên tim.

Chậm rãi cúi đầu, mũi kiếm xuyên thấu qua tim mang theo giọt máu nhỏ xuống.

- Vì... sao?

Sau khi câu hỏi này xuất hiện trong đầu, hai mắt Xích Không Sơn tối sầm, hoàn toàn đổ xuống.

Câu hỏi này cũng theo gió mà bay đi.

Y muốn biết tại sao thần vật hộ thể của mình lại bị một kiếm của Tiêu Dương phá hủy?

Tiêu Dương rút kiếm trở về, thi thể Xích Không Sơn đổ xuống, bị gió cát bao phủ. Quang mang chớp động, giọt máu dính trên thân kiếm cũng biến mất.

- Bởi vì đây là Phá Tiên kiếm.

Tiêu Dương nói thâm một tiếng.

Đây chính là một kích quan trọng nhất mà hắn lĩnh ngộ được từ Phá Tiên quyết. Khi tu luyện Phá Tiên quyết, Tiêu Dương đã nhận ra được năng lượng trên khóa Tiên Liên có chút tương đồng với năng lượng thần vật hộ thể trên người Thần Minh. Nếu Phá Tiên quyết có thể phá giải được khóa Tiên Liên, như vậy nó có thể phá hủy được thần vật hộ thể.

Xích Không Sơn là đối tượng thí nghiệm đầu tiên.

Kết quả làm cho Tiêu Dương rất hài lòng.

- Trở thành người đầu tiên chết trong tay Phá Tiên kiếm, ngươi phải lấy làm vinh hạnh chứ.

Tiêu Dương thu hồi Thiên Hoàng thần kiếm, liếc mắt về phía xa. Phương Nhiên, Phương Tông đã biến mất, hắn không khỏi cau mày.

Một khi để cho tộc nhân vận dụng được năng lượng không gian, muốn tìm bọn họ sợ rằng phải tốn chút công phu.

Cuồng phong đảo qua. Thần thức Tiêu Dương liền trải rộng, một lát sau liên chạy về một hướng.

Ước chừng một nén nhang, Tiêu Dương xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi, cau mày nhìn bốn phía:

- Khí tức bọn họ đã xuất hiện ở đây, nhưng chính xác là chỗ nào?

Trong lúc Tiêu Dương không biết lựa chọn như thế nào, tiểu thần long đột nhiên động đậy, ngón tay nhỏ bé chỉ vê phía bên trái.

- Bên trái?

Tiêu Dương cúi đầu, nghi hoặc nhìn tiểu thần long:

- Tiểu tử, ngươi biết ta đang tìm cái gì sao?

Hai bàn tay nhỏ bé của tiểu thần long đặt lên hai cái sừng nho nhỏ trên đầu mình, ê a một hồi, vẫn chỉ tay vê phía bên trái.

- Ngươi thật sự biết được vị trí của Long Giác tộc?

Tiêu Dương suy nghĩ một chút. Bây giờ cũng chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống, lập tức thân ảnh lướt về phía bên trái. Sau khi đi được một đoạn, Tiêu Dương đã cảm nhận được khí tức yếu ớt của tộc nhân Long Giác tộc.

- Lão tộc nhân Long Giác tộc đã bị thương, hẳn không thể đi xa được mới đúng.

Thân ảnh Tiêu Dương hiện ra. Đột nhiên lại không nắm bắt được khí tức của đối phương. Tiêu Dương lại cúi đầu, tiểu thần long nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi chỉ vê phía trước.

Vù vù vù.

Tốc độ như điện.

- Tông nhi, nhanh.

Sắc mặt Phương Nhiên vô cùng ngưng trọng. Cho dù bị trọng thương, nhưng ông đã vận dụng bí pháp thiên phú không gian của Long Giác tộc, không nghĩ đến lại không thoát khỏi truy kích của vú em siêu cấp thần bí kia.

Phương Nhiên cảm nhận được khí tức của người đằng sau vẫn theo không bỏ.

Qua vài phút nữa, Phương Nhiên ngừng lại, thở ra một hơi, nói:

- Tông nhi, con đi trước đi.

Phương Tông giật mình:

- Thất gia gia.

- Nhanh.

- Không còn kịp nữa rồi.

Một thanh âm phủ xuống.
Bình Luận (0)
Comment