Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1161 - Chương 1168: Xin Tiên Bối Nhận Ta Làm Đồ Đệ

Chương 1168: Xin tiên bối nhận ta làm đồ đệ Chương 1168: Xin tiên bối nhận ta làm đồ đệChương 1168: Xin tiên bối nhận ta làm đồ đệ

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh Tiêu Dương đã xuất hiện trước mặt hai người Phương Tông.

Sắc mặt Phương Nhiên chợt biến, đang muốn thi triển năng lực thiên phú không gian để bỏ trốn, giọng nói Tiêu Dương đã tiếp tục vang lên:

- Tiên bối khoan đã, tại hạ không có ác ý.

Phương Nhiên liền nắm chặt tay Phương Tông, nói:

- Ta mặc kệ ngươi là ai. Nếu như muốn có chủ ý với tộc bảo của Long Giác tộc, ta khuyên ngươi nên hết hy vọng đi.

Nhìn vẻ mặt cảnh giác của hai người, Tiêu Dương không khỏi lắc đầu:

- Chẳng lẽ Long Giác tộc các người đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế này sao?

Nghe xong, Phương Nhiên ngẩn ra.

Thần sắc Phương Nhiên, Phương Tông nhất thời cảnh giác lên.

Tiêu Dương nói.

Tiêu Dương khoát tay chặn lại:

- Ta muốn nhờ năng lực thiên phú không gian của các người đưa ta đến một chỗ.

Phương Nhiên chắp tay, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

- Thần Linh cảnh địa tâng 12, Tuyết Thần Sơn.

Nói lại, vú em siêu cấp thần bí này quả thật là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Nếu không nhờ có hắn xuất hiện, sợ rằng hai người hôm nay đã lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Chỗ nào?

- Tiền bối lo nghĩ nhiều rồi.

- Ân tình của các hạ...

Long Giác tộc đã gần như bị diệt tộc, bọn họ căn bản không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào.

Tiêu Dương vừa dứt lời, Phương Nhiên đã quả quyết từ chối:

- Tại hạ không cần báo đáp. Nhưng có một việc, ta muốn nhờ hai người hỗ trợ.

- Đó là nơi của Tuyết Thần nhất mạch, thủ vệ sâm nghiêm, làm sao có thể dễ dàng tiến vào? Huống hồ, với thực lực của Tông nhi hiện nay, căn bản không thể thông qua Thông Thiên Kiều đến Thần Linh cảnh địa tầng 12.

Phương Nhiên hỏi.

- Không có khả năng.

Tiêu Dương nhướng mày.

Phương Tông vẫn lắc đầu:

Phù phù.

Ánh mắt Tiêu Dương chuyển sang nhìn Phương Tông:

Tiểu thần long ngừng động tác trong tay. Uy áp mà hai người cảm nhận được liền biến mất, lưng đồ mồ hôi lạnh, mắt mở to, hai chân như có chút mềm nhữn, ánh mắt tràn đầy rúng động nhìn tiểu thần long trong lòng Tiêu Dương.

- Ta chỉ muốn nhờ hai vị hiệp trợ. Chỉ cần tiền bối đồng ý, ta có thể cam đoan hai người an toàn ở Tuyết Thần Sơn. Còn Phương Tông...

- À, nó và Long Giác tộc các người cũng có vài phần sâu xa.

Phương Nhiên không nhịn được nghi hoặc.

- Nó...

- Tiến vào Thần Linh cảnh địa không ngoài mục đích tăng thực lực. Chẳng lẽ bây giờ Phương Tông không thể thông qua Thông Thiên Kiều tiến lên Thần Linh cảnh địa tâng 12, sau này cũng không thể?

Cơ hồ không tự chủ được mà quỳ rạp xuống.

Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn hai người Phương Tông.

- Hai vị.

- Xin thứ cho ta vô lực.

Tiêu Dương cũng không cảm thấy có gì thần kỳ, nhưng Phương Nhiên, Phương Tông lại cảm giác được giống như có thần long đang rít gào. Trong khoảnh khắc bọn họ dường như gặp được chủ nhân.

Bỗng nhiên, tiểu thần long trong lòng Tiêu Dương lại ê a, hướng hai người Phương Nhiên hô vài tiếng.

Lúc này.

Tiêu Dương cũng không nói rõ, chỉ ám chỉ một câu.

Phương Nhiên giật mình.

Trong đầu không tự chủ được nhớ đến truyền thuyết mà Long Giác tộc vẫn còn lưu truyền đến nay.

Một lát sau, Phương Nhiên liền bừng tỉnh, ánh mắt một lần nữa nhìn tiểu thần long. Lúc này, tiểu thần long cũng nhìn Phương Nhiên, ánh mắt trong suốt đột nhiên hiện lên một bức tranh thần long, chợt lóe rồi biến mất.

- Chẳng lẽ là...

Phương Nhiên kích động nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương mỉm cười nhìn Phương Nhiên.

- Tộc nhân Long Giác tộc, Phương Nhiên, Phương Tông.

Phương Nhiên kéo tay Phương Tông, quỳ xuống:

- Bái kiến long chủ.

Vù.

Tiêu Dương trầm giọng nói.

- Để tiền bối nằm thẳng.

Sau khi làm theo lời Tiêu Dương, Tiêu Dương cũng đã chuẩn bị xong ngân châm.

Phương Tông cảm nhận được khí tức trên người Thất gia gia vô cùng suy yếu, cơ thể càng lúc càng lạnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng y lại thúc thủ vô sách. Phương Tông chỉ đành ký thác hy vọng lên người Tiêu Dương.

Tiêu Dương vừa nói vừa lấy ra ngân châm từ trong chén bể nhận chủ. Phương Tông hoảng sợ kêu lên.

Vù.

Tiêu Dương tiến lên đỡ Phương Nhiên, một tay đặt lên mạch, nửa ngày sau thần sắc khẽ biến, lập tức nói với Phương Tông:

- Mau ôm gia gia của ngươi theo ta.

Phương Tông sợ run, nhìn Thất gia gia của mình, cũng không do dự, lập tức ôm lấy Thất gia gia đi theo Tiêu Dương.

Năm phút sau.

Bịch bịch.

Tiêu Dương tạo ra một sơn động giữa sườn núi, nhanh chóng lao vào:

- Mau đem tiền bối vào trong, nhanh cởi áo ra.

- Thất gia gia.

Khi Phương Nhiên chuẩn bị đứng lên, đột nhiên cảm giác thiên địa rung chuyển, hai mắt tối sầm ngã xuống đất.

Ánh mắt Phương Tông tràn ngập nghi hoặc. Y không biết Thất gia gia tại sao lại bắt mình quỳ lạy người trước mặt, lại còn gọi là long chủ. Nhưng y cũng không hỏi. Phương Tông hiểu, Thất gia gia sớm muộn gì cũng nói lý do cho y nghe.

Tiêu Dương vội vàng khoát tay.

- Các người đứng lên đi.

Tiêu Dương còn chưa lên tiếng, tiểu thần long giơ ngón tay của mình ra, ê a hai tiếng.

Một cây ngân châm đâm thẳng vào yếu huyệt của Phương Nhiên.

Đồng tử Phương Tông đột nhiên mở to, không nhịn được muốn ngăn cản Tiêu Dương, nhưng lý trí cuối cùng đã chiến thắng.

Quỷ y thất khấu châm.

Vù vù vù.

Tiêu Dương vẫn bình tĩnh, ra tay như điện, nhanh chóng hạ châm xuống người Phương Nhiên, đồng thời vận khí, truyên năng lượng vào trong người Phương Nhiên.

Chừng một nén nhang, hơi thở Phương Nhiên dần dân bình tĩnh lại.

- Đa tạ cao nhân ra tay cứu giúp.

Phương Tông cũng chú ý đến tình huống của Thất gia gia, thấy vậy liền mừng rỡ kích động khom người với Tiêu Dương.

- Bây giờ nói lời cảm ơn vẫn còn quá sớm.

Tiêu Dương khoát tay lắc đầu, nhìn Phương Nhiên:

- Trong cơ thể tiên bối dường như có Diệt Tiên phấn.

Diệt Tiên phấn đối với Tiêu Dương mà nói cũng chẳng phải vật xa lạ.

Thánh Long Vương cũng từng trúng loại độc này.

Lúc đó, nếu không có Tiêu Nhu Y ra tay hóa giải chất độc này, sợ rằng Thánh Long Vương đã sớm đi đời nhà ma.

- Tam Xích Thần Minh Điện đúng là thứ súc sinh hèn hạ.

Phương Tông phẫn nộ kêu lên:

- Thất gia gia trúng độc của bọn chúng, công lực mới suy giảm. Nếu không, với thực lực của Xích Không Sơn, căn bản không phải là đối thủ của Thất gia gia.

Phương Tông nghiến răng, hốc mắt đỏ lên:

- Là ta đã hại Thất gia gia. Ta nghe được tin tức bên trong ngọn núi đó có giải dược Diệt Tiên phấn. Vì vậy...

Tiêu Dương chậm rãi gật đầu. Hết thảy đều là cái bẫy mà Tam Xích Thần Minh Điện giăng ra cho hai người Phương Tông.

- Bây giờ ta chỉ tạm thời áp chế Diệt Tiên phấn, cũng không thể giải được độc.

Tiêu Dương trâm giọng nói:

- Nhưng ngươi yên tâm đi, ta có một người bạn, có thể giải được loại độc này.

- Không cần.

Lúc này, Phương Nhiên đã tỉnh lại, sắc mặt khôi phục vài phân huyết sắc, thanh âm trâm thấp:

- Mặc dù Diệt Tiên phấn bá đạo, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của tộc nhân Long Giác tộc. Mấy ngày nữa, ta sẽ có biện pháp giải được loại độc này.

Phương Nhiên được Phương Tông dìu đứng dậy:

- Vừa rồi chỉ là thương thế của ta quá nặng...

Phương Nhiên trâm ngâm nhìn Tiêu Dương, rồi nhìn tiểu thần long, trâm giọng nói:

- Nếu long chủ muốn đến Tuyết Thần Sơn, Phương Nhiên ta sẽ toàn lực tương trợ.

Phương Tông chấn động, nhưng vẫn không lên tiếng hỏi.

Tiêu Dương nghe xong, liền mừng rỡ chắp tay:

- Đa tạ tiền bối.

Phương Nhiên gật đầu, nhìn khuôn mặt được bịt lại của Tiêu Dương, muốn nói rồi lại thôi.

- Xin lỗi, quên mất chuyện này.

Tiêu Dương dường như lúc này mới nghĩ đến, vội tháo mảnh vải đen trên mặt xuống.

Phương Tông mở mắt nhìn, trong khoảnh khắc liền giật mình, há miệng hô to, thân ảnh thẳng lên vài phần, ánh mắt như muốn lòi ra nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Gương mặt của Tiêu Dương đã truyền khắp Thần Linh cảnh địa.

Trong túi của Phương Tông cũng có một bức.

Nhân vật truyên kỳ, quái tài Tiêu Dương.

Gương mặt này Phương Tông đã sớm khắc trong lòng. Y có nằm mộng cũng muốn có một lần gặp được nhân vật truyên kỳ khắp Thần Linh cảnh địa này.

Quái tài Tiêu Dương.

- Ngươi... ngươi... Giọng nói Phương Tông run rẩy, căn bản không tin vào hai mắt của mình, há to miệng, một lát sau liên nhịn không được mà hô to:

- Quái tài Tiêu Dương. Người chính là Tiêu Dương tiền bối.

Lúc này, Phương Tông vô cùng kích động.

Thần tượng sống sờ sờ trước mặt, hơn nữa còn ra tay cứu mình, điều này làm cho Phương Tông kích động đến không áp chế được.

Tiêu Dương cười khổ:

- Tiền bối? Ta già như vậy sao?

- Thì ra...

Lúc này Phương Nhiên cũng có chút kích động, nhìn thoáng qua Tiêu Dương, lại liếc mắt nhìn tiểu thần long trong lòng hắn, không nhịn được mà nghĩ đến tổ hợp nhất thống Nhân Thần Ma ba nghìn thế giới.

Một khắc này, Phương Nhiên đột nhiên có cảm giác Tiêu Dương chính là Long Thần chuyển thế.

Long Thần đại nhân và Thần Long chủ nhân liên thủ trấn áp thiên địa Nhân Thần Ma.

Tiêu Dương không nghĩ đến khi hắn lộ ra diện mạo thật lại khiến cho đối phương kích động như vậy.

Cho đến nay, Tiêu Dương vẫn không biết truyên kỳ của hắn đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng không ít người ở Thần Linh cảnh địa.

Phương Tông chính là một người trong số đó.

Y nằm mơ cũng mong có một ngày có thể cùng với Tiêu Dương một đường quét ngang thế lực Thần Minh, chú tạo uy danh, báo thù cho Long Giác tộc.

Bên trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh.

Bỗng nhiên, Phương Tông bước lên, quỳ xuống mặt đất, đồng thời dập đầu xuống, khi ngẩng đầu lên, trán đã xuất hiện vết máu.

Thần sắc Phương Tông trịnh trọng, lên tiếng nói:

- Phương Tông cả gan, khẩn xin tiền bối một chuyện.

Tiêu Dương ngẩn ra, lập tức khoát tay nói:

- Có chuyện gì thì nói thẳng.

Bịch.

Phương Tông một lân nữa dập đầu, sau đó nói:

- Xin tiền bối hãy nhận ta làm đồ đệ.
Bình Luận (0)
Comment