Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1162 - Chương 1169: Xuất Phát, Tuyết Thân Sơn

Chương 1169: Xuất phát, Tuyết Thân Sơn Chương 1169: Xuất phát, Tuyết Thân SơnChương 1169: Xuất phát, Tuyết Thân Sơn

Tiêu Dương ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ đến sau khi hắn lộ ra diện mạo thật lại khiến đối phương kích động như vậy. Khi nhìn thấy Phương Tông dập đầu xuống đất, hơn nữa còn mong muốn bái sư, hắn lại càng thêm ngoài ý muốn.

- Phương Tông. .

Tiêu Dương sờ mũi, nói:

- Ta nghĩ... ngươi nghĩ sai rồi. Tiêu Dương ta không phải là tiền bối. Nói về tuổi, ta và ngươi cũng chẳng chênh lệch nhau lắm.

- Long chủ...

- Tiền bối cứ gọi thẳng tên Tiêu Dương.

Tiêu Dương cảm giác hắn không gánh nổi danh xưng Long chủ, lập tức cắt ngang lời nói của Phương Nhiên.

- Cái này...

- Ta có thể theo tiên bối trở vê.

- Khẩn xin tiền bối nhận ta làm đồ đệ.

- Ta không phải là người của Thần Linh cảnh địa, cũng không ở lại đây quá lâu. Cho dù có nhận ngươi làm đồ đệ...

Phương Nhiên đương nhiên hy vọng Phương Tông có thể có được cơ duyên này.

- Ngươi có thể...

Phương Nhiên dừng lại rồi nói tiếp:

Phương Tông nói.

Phương Nhiên mơ hồ đoán được thân phận của đứa bé trong lòng Tiêu Dương. Nếu không cũng không gọi Tiêu Dương là Long chủ. Hôm nay Long Giác tộc bị vây trong sinh tử tôn vong, nếu Phương Tông có được cơ duyên, bái Long chủ làm thầy. Như vậy đối với Long Giác tộc mà nói là một chuyện vô cùng may mắn.

- Tiêu Dương, Tông nhi đối với ngươi kính ngưỡng vạn phần, xem ngươi như Thần Minh trong lòng. Nói về tuổi, hai người đúng là ngang nhau. Nhưng nói về thực lực, ngươi làm sư phụ Tông nhi có thừa.

Tiêu Dương nhìn Phương Tông, rồi lại nhìn Phương Nhiên, trâm ngâm một chút rồi lắc đầu:

Phương Nhiên trầm giọng nói:

Phương Tông một lần nữa dập đầu, thần sắc kiên nghị, vết máu trên trán nhỏ xuống mặt.

- Hơn nữa, cũng không gạt ngươi, trên người Long nhi có mang bảo khố của Long Giác tộc, là chí bảo mang thuộc tính không gian. Chỉ cân thông qua tộc bảo này, Tông nhi sẽ có năng lượng xuyên qua không gian Táng Thân đến không gian của Long chủ.

Tiêu Dương ngẩn ra:

- Đừng quên Long Giác tộc chúng ta sinh sống ở không gian Táng Thầm, đối với không gian hiểu biết rất nhiều.

- Nói như vậy, ta còn lý do gì để từ chối chứ? Dã tâm của Ma Môn cực kỳ khổng lồ. Dụng ý cướp đoạt tộc bảo của Long Giác tộc của bọn họ, trong lòng Tiêu Dương biết rất rõ.

Nghe xong, Phương Tông nhất thời vui mừng khôn xiết, trịnh trọng nhìn Tiêu Dương, cẩn thận tiến hành tam quỳ chín khấu.

Tiêu Dương có chút ngạc nhiên, đột nhiên hiểu ra:

- Phương Tông, trên người ngươi có tộc bảo, có thể xuyên qua không gian Táng Thần theo ta trở lại địa câu. Vậy có thể mang theo người khác cùng đi không?

- Tộc bảo Long Giác tộc?

- Với thực lực của đệ tử, cho dù có tộc bảo hộ thân, cũng không cách nào dẫn người xuyên qua không gian Táng Thân. Trừ phi đệ tử có tu vi kim tiên.

Phương Tông suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

- Thưa sư phụ...

- Khó trách Tam Xích Thần Minh Điện tìm mọi cách cũng muốn cướp được tộc bảo của Long Giác tộc, chỉ sợ đã nhìn trúng thuộc tính không gian của nó.

Tiêu Dương cũng là do thành tâm của Phương Tông làm cho cảm động. Đối phương ngay cả bí mật tộc bảo cũng nói cho hắn biết. Huống chi, hắn còn có chuyện cần đối phương giúp. Suy đi nghĩ lại, Tiêu Dương thật không tìm được lý do để cự tuyệt Phương Tông. Đối phương thậm chí còn có ý định và biện pháp theo hắn trở lại địa cầu.

- Được rồi, không cần lễ tiết quá đâu.

Tiêu Dương khoát tay, ý bảo Phương Tông đứng lên, đột nhiên ánh mắt sáng lên:

Suy nghĩ một hồi, Tiêu Dương nói:

Phương Nhiên thấy vậy, vội lên tiếng nhắc nhở.

- Tông nghi, sao còn chưa bái sư?

Phương Tông giật mình.

Phương Tông cười khổ nói. Hôm nay y chỉ mới là Tâm Lôi bát kiếp đỉnh phong, muốn tu luyện đến kim tiên, quả thật chỉ là mơ ước xa vời.

- Kim tiên...

Trong lòng Tiêu Dương cũng trầm xuống, khẽ thở dài một cái.

- Hoặc tu vi của đối phương là kim tiên cũng được.

Phương Tông thấy Tiêu Dương buồn bã, suy nghĩ một chút rồi bổ sung một câu.

- Đối phương là kim tiên?

Tiêu Dương đột nhiên dấy lên một tia hy vọng. Mặc dù thực lực của Tuyết Kiêu không cao, nhưng dù sao cô cũng sắp tiếp nhận truyền thừa của Tuyết Thần, một trong chín đại thần thượng cổ, lại còn là truyền thừa chân chính. Nói không chừng, sau khi tiếp nhận xong, thực lực của Tuyết Kiêu sẽ có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, sau khi Tuyết Kiều tiếp nhận truyền thừa, vẫn không bị xóa đi trí nhớ.

Bất luận thế nào, quan trọng nhất bây giờ là gặp được Tuyết Kiều. Khi đó mới có thể quyết định bước tiếp theo. Phương Nhiên quay sang nhìn Tiêu Dương, nói:

- Chuyện qua rồi đừng nên nhắc nữa.

- Nếu không phải ta nhất thời khinh thường, tưởng rằng đối phương thật sự có giải dược Diệt Tiên Phấn, cũng không đến nỗi rơi vào tuyệt cảnh, bị Tỏa Không Trận gây khó khăn, suýt chút nữa hại luôn Thất gia gia.

Phương Tông nói:

- Khắc tinh duy nhất của Long Giác tộc chính là Tỏa Không Trận.

- Vừa rồi không biết thân phận của Long chủ cho nên mới có sự giấu diếm. Với thực lực của Tông nhị, hoàn toàn có thể xông qua Thông Thiên Kiều tâng 12. Bởi vì Thông Thiên Kiều cũng là một không gian đặc biệt. Thuộc tính không gian của Long Giác tộc được xem là ưu thế có một không hai. Chúng ta chỉ cần hao phí chút công sức là có thể thuận lợi xông qua Thông Thiên Kiều.

- Kỳ thật đó cũng chính là nguyên nhân ta lên tiếng nhờ hai người giúp đỡ.

Tiêu Dương nói.

- Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực, trợ giúp sư phụ tiến vào Tuyết Thần Sơn.

Phương Tông hứa hẹn:

- Nếu sư phụ muốn tranh thủ thời gian, chúng ta có thể lập tức xuất phát.

- Lập tức xuất phát?

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Phương Tông.

- Có chuyện này ta cần xin lỗi ngươi trước.

Phương Tông áy náy nói:

- Muốn đến trung tâm Tuyết Thần Sơn, sợ rằng sẽ rất khó khăn.

Phương Nhiên ngưng trọng nói:

- Người ta đồn rằng Tuyết Thần Sơn nhất mạch rốt cuộc đã tìm được người truyền thừa Tuyết Thần nhất mạch. Hiện tại thủ vệ ở Tuyết Thần Sơn rất sâm nghiêm.

Tiêu Dương gật đầu.

Phương Tông nghi hoặc hỏi một câu.

- Sư phụ, người mà sư phụ muốn đệ tử mang theo chẳng lẽ là người đang ở Tuyết Thần Sơn của Thần Linh cảnh địa tâng 12?

- Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta lập tức đến Thông Thiên Kiều tâng 12.

Tiêu Dương gật đầu:

- Được rồi, ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát.

Tiêu Dương cũng rất nôn nóng, nhưng Phương Nhiên mới trọng thương vừa khỏi. Mặc dù ông không nói, nhưng Tiêu Dương biết thương thế của ông phải cần ba ngày để nghỉ ngơi.

- Phương Tông, ba ngày này, ngươi hãy ở lại chăm sóc cho gia gia của ngươi thật tốt. Ta ra ngoài tìm phong sa địa hạch.

- Không cần đâu sư phụ, ta và gia gia đã có đủ số lượng phong sa địa hạch. Về phần sư phụ... để ta thay sư phụ đi tìm.

Phương Tông lập tức đứng lên: - Một ngày, ta nhất định sẽ tìm được một vạn khối sa địa hạch cho người.

Phương Tông rất tự tin.

- Sa địa hạch trong bão cát này rất khó tìm. Nhưng nó không làm khó được tộc bảo trong tay Tông nhi.

Phương Nhiên cười nói:

- Sợ rằng, trong thế giới bão cát vô tận này, người có thể tìm được một vạn sa địa hạch nhanh như chúng †a cực kỳ thưa thớt.

- Vậy ngươi cẩn thận một chút.

Tiêu Dương dặn dò. Như vậy cũng tốt, hắn có thể ở lại sơn động chữa thương cho Phương Nhiên.

- Ba ba, đái, đái...

Đột nhiên, tiểu thần long trong ngực Tiêu Dương có động tĩnh, bi bô nói.

Đái, đái...

Điều làm cho Tiêu Dương kỳ quái chính là, Phương Nhiên và Phương Tông lại không nghe được thanh âm của tiểu thần long, lúc này chỉ có vẻ mặt nghi hoặc nhìn tiểu thân long đang quơ quơ tay chân.

- Chẳng lẽ chỉ có mình ta nghe được ngôn ngữ của tiểu gia hỏa này?

Tiêu Dương còn chưa kịp suy nghĩ xong, tiểu gia hỏa đã bắt đầu mếu. Nếu Tiêu Dương còn chưa cho nó đi tiểu, sợ rằng ngọn núi này sẽ bị sụp vì tiếng khóc của thân long mất.

- Được rồi, được rồi.

Tiêu Dương lắc mình ra khỏi sơn động, trong nháy mắt nhảy lên đỉnh núi, tháo buộc vải trước ngực.

Bốp.

Một dòng nước bắn ra, chẳng khác nào suối phun.

- Ta đã đoán trước rồi mà.

Tiêu Dương bĩu môi. Sớm biết rằng tiểu thần long này không thể so sánh với trẻ con bình thường. Khóc có thể làm cho băng sơn địa liệt, nước mắt có thể tích lũy thành sông, như vậy nước tiểu cũng có thể sánh ngang với suối phun mấy chục thước.

Hai tay ôm tiểu thần long, Tiêu Dương nhịn không được tự hỏi. Nếu một ngày nào đó, tiểu gia hỏa này muốn "đi nặng", chẳng phải hắn nên đào một cái hố mấy chục thước sao?

Tiêu Dương thật sự nghĩ không ra, chỉ là một đứa bé, làm sao có thể phóng ra được nhiều nước như vậy?

- Nó không phải người mà.

Trong lòng chỉ có một lý do thích hợp.

Cũng may mà thời gian duy trì không dài, khoảng chừng mười mấy giây sau, tiểu thần long đã hài long rùng mình một cái, hai tay lại nắm lấy áo Tiêu Dương.

- Ăn, ăn.

Tiêu Dương im lặng lấy ra một quả Ngưng Thần.

- Muốn nữa.

Tiêu Dương lại lấy ra.

Một lần nữa chứng kiến khả năng ăn uống kinh người của tiểu thần long.

Nhìn đống quả Ngưng Thần nhanh chóng biến mất, Tiêu Dương cảm giác trong lòng đau như cắt. Đúng là phá gia chi tử mà.

Sau khi ăn no, tiểu thần long hài lòng nằm trong lòng Tiêu Dương.

- Tại sao ta lại có cảm giác bản thân trở thành một con chuột túi nhỉ?

Tiêu Dương bất đắc dĩ đội mũ lại cho tiểu thần long, trong đầu suy nghĩ cách giải quyết. Chung quy cũng không thể ôm tên tiểu tử này xông qua các tâng của Thần Linh cảnh địa được.

Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được xuất hiện một hình ảnh. Hắn ôm một đứa trẻ, cùng Tuyết Kiều ngăn cách bởi một ngọn Tuyết Thần Sơn, hai mắt đẫm lệ.

Chẳng khác nào câu chuyện ngàn dặm tìm thê động lòng người lúc xưa.

Tiêu Dương không khỏi run lên, cúi đầu nhìn tiểu thần long, đột nhiên nhớ đến một việc. Hắn có chén bể nhận chủ, có thể phóng ra không ít thiên tài địa bảo, bên trong cũng có không ít tiên linh khí. Có thể đưa tiểu gia hỏa này vào trong hay không?

Tâm niệm Tiêu Dương vừa động, lập tức khống chế chén bể nhận chủ.

- Sao?

Tiêu Dương giật mình. Không có hiệu quả.

Sức mạnh chén bể nhận chủ bao trùm tiểu thần long, lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Trong lúc Tiêu Dương còn đang nghi hoặc, tiểu thần long đột nhiên ngẩng đầu, chớp đôi mắt to nhìn Tiêu Dương:

- Chơi... chơi...

Tiêu Dương:...

Cuối cùng đành phải quay lại sơn động.

Bên trong sơn động chỉ còn lại Phương Nhiên. Phương Tông đã ra ngoài tìm phong sa địa hạch.

Một ngày sau, Phương Tông trở về, mang theo một vạn khối phong sa địa hạch.

Ba người ở lại sơn động nghỉ thêm hai ngày. Mặc dù Phương Tông đã bái Tiêu Dương làm thầy, nhưng Tiêu Dương còn chưa biết rõ thiên phú của Phương Tông, tạm thời chưa truyền thụ cho y bất cứ môn võ nào.

Ngày thứ ba, bão cát cuồn cuộn nổi lên.

- Thương thế của ta đã khôi phục hết, Diệt Tiên Phấn cần vài ngày nữa là có thể hoa giải, không còn nguy hiểm gì.

Phương Nhiên nói.

- Được.

Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài sơn động, vung tay lên:

- Xuất phát, Tuyết Thần Sơn.
Bình Luận (0)
Comment