Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1165 - Chương 1172: Vạn Kiếm Chỉ Nguyên

Chương 1172: Vạn kiếm chỉ nguyên Chương 1172: Vạn kiếm chỉ nguyênChương 1172: Vạn kiếm chỉ nguyên

Khắc cốt ghi tâm.

Một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy tràn ngập thần quang.

Nước mắt Tuyết Kiều tuôn rơi, xoay người lại, nhìn vê phía cánh cửa:

- Cô cô, cảm ơn người.

"Khắc cốt thần thuật" là một môn bí pháp.

Tuyết Kiêu không biết Tuyết Phi Sương có được bí pháp thần kỳ này từ chỗ nào. Nhưng nó rõ ràng là thứ cô muốn nhất vào lúc này.

Chữ viết dày đặc xuất hiện trong tâm mắt của Tuyết Kiều.

"Khắc cốt thần thuật", thuật truyền thừa trí nhớ. Có một vị Thần Minh cường đại thời kỳ thượng cổ khi chuyển thế đã giữ lại được trí nhớ của kiếp trước nhờ sáng chế ra thần thuật, tên là "Khắc cốt”.

Sau đó khoanh chân ngồi xuống sàn nhà, Tuyết Kiều bắt đầu tu luyện "Khắc cốt thần thuật". Lúc này, cánh cửa phòng lại được đẩy ra.

- Thần thượng cổ há có thể để cho thất tình lục dục của con người gây cản trở.

- Bất luận khó khăn cỡ nào, mình nhất định phải kiên trì.

Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt như đao phong đảo qua. Một khắc bước vào phòng, đồng tử Tuyết Phi Trác không khỏi co rụt vài phần, nhìn bức tường khắc đầy chữ viết, ánh mắt Tuyết Phi Trác lóe ra ánh sáng lạnh.

- Khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không quên.

Nói xong, Tuyết Phi Trác vung tay lên, một trận bão tuyết xuất hiện, xóa tan tất cả mọi chữ viết.

Tuyết Kiều lẩm bẩm:

Tuyết Phi Trác trâm giọng nói:

- Trong quá trình thực hiện, giống như vạn kiến cắn tim. Nếu không phải là người có nghị lực thì không thể dùng.

- Lấy lực linh hồn, đem trí nhớ khắc vào trong cốt tủy.

Tả Thần Vệ Tuyết Phi Trác.

Tuyết Kiều rơi lệ, ánh mắt cầu khẩn nhìn Tuyết Phi Trác.

Sau khi ghi nhớ phương pháp "Khắc cốt thần thuật", Tuyết Kiều vận khí bóp nát tờ giấy.

- Trên người ngươi đang gánh trách nhiệm phục hưng Thần Minh. Chuyện này há có phải trò đùa.

- Tuyết Kiều, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, hãy quên người kia đi.

- Không...

Khoanh chân mà ngồi,'Khắc cốt thần thuật" bắt đầu tiến hành.

Tuyết Kiều cúi đầu, nước mắt chảy xuống. Đợi sau khi thân ảnh Tuyết Phi Trác hoàn toàn biến mất, mới từ từ ngẩng đầu lên, lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nói:

- Thế giới Di tích?

- Không được có trí nhớ, hãy để cho hắn biến mất. Đợi sau khi đại điển truyền thừa Tuyết Thân chấm dứt, ngươi chính là vương của Tuyết Thần nhất mạch chúng ta.

Tiểu thần long trong lòng Tiêu Dương đang hưng phấn quơ quơ cánh tay nhỏ bé.

Nét mặt Tuyết Phi Trác vẫn không thay đổi:

Tiêu Dương cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì hắn nhận ra phía trước mình là một khu rừng.

- Chẳng lẽ bởi vì nó là rồng?Quy tắc thần minh cho rằng nó là sủng vật của mình?

Điều làm cho Tiêu Dương kỳ quái chính là, Thông Thiên Kiều rõ ràng chỉ cho phép một người xông qua. Nhưng tiểu thần long lại một tấc không rời với hắn. Tất cả các quy tắc trong Thần Linh cảnh địa dường như không ảnh hưởng gì với nó.

Nói xong, Tuyết Phi Trác xoay người rời khỏi phòng.

Trước Thông Thiên Kiêu, một người đàn ông trung niên xuất hiện, là Tiêu Dương sau khi dịch dung. Đã có vô số bài học ở thế giới bão cát, lúc này Tiêu Dương vẫn lựa chọn dịch dung. Nhưng xung quanh Thông Thiên Kiều vẫn gió êm sóng lặng, không có bất cứ điều gì khác thường.

- Đây là một thế giới tràn ngập bảo vật.

Tiêu Dương thầm nói một câu. Nhưng bảo vật đối với Tiêu Dương mà nói thì hắn không có bao nhiêu hứng thú.

- Cho dù trở thành Tuyết Thần, ta cũng sẽ vĩnh viễn giữ lại một phần kỷ niệm xinh đẹp kia.

Khắc cốt ghi tâm.

Một lát sau, trán Tuyết Kiều bắt đầu đổ mồ hôi. Nhưng thân hình vẫn bất động, giữ cho đầu óc tỉnh táo, khắc lại một phần trí nhớ thuộc vê mình.

Thần thuật này sẽ đem trí nhớ của con người khắc vào trong cốt tủy. Thủ đoạn này vô cùng nghịch thiên, nhưng cũng là một quá trình vô cùng thống khổ.

Vù.

Hắn lướt nhanh vào trong khu rừng. Hai người Phương Tông và Phương Nhiên đang chờ hắn. Một khắc Tiêu Dương xuất hiện, hai người kia theo bản năng lập tức cảnh giác.

- Là ta.

Tiêu Dương lên tiếng.

- Sư phụ?

Phương Tông kinh ngạc nhìn gương mặt xa lạ.

- Là thủ thuật dịch dung thôi mà.

Một lát sau, Tiêu Dương liên khôi phục lại diện mạo cũ. Phương Tông lại càng sợ hãi không thôi.

- Sư phụ, chúng ta nghe được một số tin tức về Tuyết Thần Sơn.

Phương Nhiên lấy ra một tờ giấy:

- Khoảng mười ngày.

Tiêu Dương hỏi.

- Từ nơi này đến Tuyết Thân sơn mạch mất bao lâu?

Mặc kệ thế nào, đại điển truyền thừa sẽ kéo dài thời gian, đối với hắn mà nói lại là một chuyện tốt. Ít nhất hắn còn có thời gian chuẩn bị hết thảy. Tiêu Dương mỉm cười.

- Nhưng cụ thể là nguyên nhân gì thì không ai biết.

Nghe xong, trong lòng Tiêu Dương không khỏi căng thẳng, tự nhủ "hy vọng là không có việc gì".

Phương Tông cười nói:

- Sư phụ, người nhờ ta và Thất gia gia trợ giúp người đến Tuyết Thần sơn mạch, chẳng lẽ là muốn gặp người kế thừa truyền thừa Tuyết Thần?

Đương nhiên, lời nói của Phương Tông chỉ có ý đùa một chút. Y cho rằng người mà sư phụ muốn mang về địa cầu làm sao có thể là người thừa kế Tuyết Thần được?

Tiêu Dương nói:

- Nếu như ta nói phải thì sao?

Phương Tông giật mình, lập tức nói:

- Bất luận là ai, ta chỉ nghe theo lời sư phụ.

Phương Nhiên trầm giọng nói:

- Người ta nói rằng bởi vì người kế thừa Tuyết Thần đã xảy ra biến cố.

Tiêu Dương ngẩn ra.

- Đột nhiên kéo dài thời gian?

- Quả nhiên Tuyết Thần đã trở về. Nghe nói mấy ngày nữa sẽ cử hành đại điển kế thừa truyền thừa Tuyết Thần. Nhưng cách đây không lâu, Tuyết Thần Sơn đột nhiên phát ra tin tức, phải hai tháng sau đại điển truyền thừa Tuyết Thần mới được chính thức cử hành.

Phương Tông nói:

- Đây chính là bản đồ của Thần Linh cảnh địa tâng 12.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự tán thưởng.

Hiệu suất làm việc của Phương Nhiên và Phương Tông cao như vậy, có thể giảm bớt không ít áp lực cho hắn. Tiêu Dương mở bản đồ nhìn thoáng qua, nhanh chóng tìm được vị trí của Tuyết Thần sơn mạch. Ở chỗ Tuyết Thần sơn mạch, hắn bất ngờ nhìn thấy bốn chữ "Vạn Kiếm Linh Hà”.

Tiêu Dương mở to mắt:

- Vạn Kiếm Linh Hà là ở Tuyết Thân sơn mạch?

- Sư phụ, nói một cách chính xác, nơi này chính là ngọn nguồn của Vạn Kiếm Linh Hà.

Phương Tông chỉ vào bản đồ, nói:

- Nơi này là giải đất trung tâm của Tuyết Thần sơn mạch, rộng khoảng ngàn dặm kéo dài vê phía nam. Nhưng trong phạm vi trăm dặm bắt đầu từ chỗ này đều là cấm địa. Không có một ngọn cây cọng cỏ nào, bởi vì có sự tồn tại của Vạn Kiếm Linh Hà. Đương nhiên, hướng của Vạn Kiếm Linh Hà và giải đất trung tâm của Tuyết Thân sơn mạch trái ngược nhau, sẽ không ảnh hưởng đến Tuyết Thần sơn mạch. Ngược lại, nhờ có Vạn Kiếm Linh Hà, khu vực này đã trở thành tấm chắn thiên nhiên cho Tuyết Thân sơn mạch.

- Vậy thì tốt quá.

Tiêu Dương nắm chặt nắm đấm. Hắn có thể thuận đường đặt Kim kiếm vào trong ngọn nguồn của Vạn Kiếm Linh Hà. Sau bảy bảy bốn chín ngày, Kim Kiếm muội muội có thể thức tỉnh. Tính thời gian cũng còn cách đại điển truyền thừa mấy ngày. Tiêu Dương nhìn bản đồ. Bởi vì địa hình của Vạn Kiếm Linh Hà khá đặc biệt, nếu muốn từ Tuyết Thần sơn mạch đến Vạn Kiếm Linh Hà, tất phải xuyên qua giải đất trung tâm của Tuyết Thần nhất mạch. Bây giờ ở đó khẳng định thủ vệ rất sâm nghiêm. Tiêu Dương cũng không hy vọng nhanh như vậy đã kinh động đến thủ hộ giả của Tuyết Thần nhất mạch.

Đến Vạn Kiếm Linh Hà vẫn còn một con đường khác.

- Chúng ta chia làm hai con đường.

Im lặng một chút, Tiêu Dương lên tiếng:

- Các người chạy đến Tuyết Thần sơn mạch tìm tin tức, ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm.

Phương Nhiên, Phương Tông cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng cáo biệt Tiêu Dương, thân ảnh rất nhanh biến mất sâu trong rừng rậm.

Tiêu Dương đã sớm ghi nhớ bản đồ ở trong đầu, tìm đúng phương hướng, đang chuẩn bị lên đường, chợt nghe tiểu thần long ê ta "đói bụng”.

Tiêu Dương:

- Tên phá gia chi tử này tối ngày chỉ biết có ăn thôi.

Ở sâu trong cung điện Tuyết Thần, hai cường giả kim tiên linh thân đang thủ vệ trước một căn phòng. Không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Bên trong, thần sắc Tuyết Phi Sương và Tuyết Phi Trác đều ngưng trọng. Trước mắt hai người là một tòa băng điêu. Bên trong băng điêu mơ hồ nhìn thấy một dung nhan tuyệt mỹ, là Tuyết Kiều.

- Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Tuyết Phi Trác cau mày. Lúc trước y đến gặp Tuyết Kiều, cô vẫn còn bình thường. Tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Đại điển truyền thừa cũng vì thế mà dời lại.

Cô ấy quả nhiên đã thành công.

Trong lòng Tuyết Phi Sương thầm nhủ một tiếng, nhưng gương mặt vẫn bình thường.

- Tuyết Kiều là người thừa kế huyết mạch Tuyết Thần. Những gì phát sinh trên người con bé cũng có thể là biến cố không thể đoán được. Bây giờ chỉ có thể tính mà xem biến.

Tuyết Phi Trác cũng không hoài nghi Tuyết Phi Sương, chỉ cau mày quan sát Tuyết Kiều một lúc rồi rời khỏi phòng.

- Sau bảy bảy bốn chín ngày. Băng tuyết trên người con sẽ hòa tan. Đến lúc đó, trí nhớ sẽ khắc cốt. Hy vọng truyền thừa xong, chấp niệm trong lòng con cũng mất đi.

Tuyết Phi Sương nhẹ nói:

- Tiểu Kiều, cô cô hy vọng con sẽ may mắn.

Bên trong băng điêu, Tuyết Kiều vẫn như trước.

Thần Linh cảnh địa tâng 12, thế giới Di tích. Theo thời gian, càng lúc càng có nhiều thiên tài tiến vào. Một phần chạy đến Tuyết Thần sơn mạch, cũng có một phần phân tán các nơi, tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình.

Duy chỉ có một chỗ không ai hỏi đến.

Nghe thấy sẽ biến sắc.

Vạn Kiếm Linh Hà. Càng đến Vạn Kiếm Linh Hà, kiếm khí xung quanh phát ra càng dày đặc hơn. Xung quanh không hề có một ngọn cỏ nào cả.

Vù.

Lúc này, chỉ có duy nhất một thân ảnh bước trên con đường không ai dám bước.

Mười ngày trôi qua.

Bịch bịch bịch.

Tiêu Dương đã đến gân lưu vực Vạn Kiếm Linh Hà. Bên người không ngừng có kiếm khí vô hình công kích.

Vận chuyển luyện thể Xi Vưu, mặc cho kiếm khí cắt qua, thân ảnh Tiêu Dương nghịch lưu, càng lúc càng đến gần ngọn nguồn Vạn Kiếm Linh Hà.

Lướt nhanh như gió.

Bỗng nhiên, Tiêu Dương ngừng lại, phía trước là một cỗ sát khí phô thiên cái địa đánh tới.

Đẳng trước là một tấm bia đá cao trăm trượng.

Sát khí từ tấm bia đá phóng xuất ra, giống như đè nát hết thảy.

Bên trên tấm bia có ghi:

Vạn kiếm chi nguyên.
Bình Luận (0)
Comment