Chương 1171: Khắc cốt ghi tâm
Chương 1171: Khắc cốt ghi tâmChương 1171: Khắc cốt ghi tâm
Xuyên qua đám sương mù dày đặc, chiếc xe ngựa thẳng đến Tuyết Thần sơn mạch.
Thần Linh cảnh địa tâng 12, thế giới Di tích.
Tất cả thiên tài tiến vào Thần Linh cảnh địa đều ước muốn đến được thế giới Di tích. Thế giới Di tích của Thần Linh cảnh địa tâng 12 cất chứa bảo tàng vô tận.
Truyền thừa chín đại thần thượng cổ.
Vô số di tích Thần Minh.
Vô số chí bảo Thần Minh.
Thậm chí, còn có thần bảo.
Nếu như nói Thần Linh cảnh địa là viên minh châu trong biển rộng, thì Thần Linh cảnh địa tâng 12 chính là long cung ở sâu trong biển rộng, nơi tập trung của rất nhiều bảo vật.
Cũng có người dụng tâm kín đáo.
Thủ vệ sâm nghiêm.
Có người hy vọng nhìn thấy thiên tài.
Tuyết Thần sơn mạch bao trùm ngàn dặm đang bị vây trong trạng thái nửa phong bế. Bên cạnh Tuyết Sơn có sương mù vô tận. Ngọn núi các nơi phân bố trận pháp lớn nhỏ, ngăn cản những kẻ đang cố gắng lẻn vào Tuyết Thần Sơn.
Bởi vậy, khi tin tức người thừa kế Tuyết Thần xuất hiện, đã khiến cho toàn bộ Thần Linh cảnh địa đều bị chấn động.
Chính giữa Tuyết Thân Sơn, cung điện Tuyết Thân nguy nga, tản ra thần quang vạn trượng.
Đương nhiên, hết thảy phải dựa vào cơ duyên.
Đại điển truyền thừa của Tuyết Thần không thể bị phá hư.
Các thế lực Thần Minh bắt đầu tập hợp.
Ở nơi này, đã lâu lắm rồi không có kẻ kế vị đại thần thượng cổ xuất hiện.
Tất cả đều tê tựu ở Tuyết Thần sơn mạch.
Cơ hồ năm bước lại có một đội ngũ đi tuần. Ngoại trừ lực lượng trung tâm của Tuyết Thần, còn lại không người nào có thể đến gần.
Minh hữu của Tuyết Thần nhất mạch thì chúc mừng.
Lúc này, bên trong đại sảnh của cung điện Tuyết Thần, một số người đang nghị sự. Đây đều là Thần Minh lão tổ cường đại của Tuyết Thần nhất mạch.
Về phần một số thế lực Thần Minh có danh tiếng, tất cả đều lấy danh nghĩa tham gia đại điển truyên thừa mà đến. Khi đó Tuyết Thần Sơn sẽ cử người đến dẫn đường.
Chung quanh cung điện Tuyết Thần.
Một người đàn ông mặc bạch y, hai mắt bắn ra ánh sáng băng hàn. Người này là Tả hộ vệ của Tuyết Thần nhất mạch Tuyết Phi Trác, kim tiên linh thân cường đại.
*xxk*k** - Không nghĩ đến đường đường là đệ nhất tiên môn lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy.
- Đại điện truyền thừa đã được chuẩn bị xong. Một vài ngày nữa là có thể tiến hành. Trong thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối không được để xảy ra sự cố.
Tuyết Phi Trác nói:
- Tính đến hiện tại, đã có ba mươi hai thế lực Thân Minh tiến vào bên trong Tuyết Thần sơn mạch. Hơn nữa còn có một số kẻ bụng dạ khó lường.
Tương Thần lão nhân trầm giọng nói:
- Nếu đối phương có chuẩn bị mà đến. Cho dù là phong tỏa, sợ rằng cũng không ngăn cản được bước chân của bọn họ.
- Bây giờ đã có một số thế lực Thần Minh mai phục xung quanh nơi quan sát đại điển truyền thừa. Chúng ta có phong tỏa cũng không kịp.
- Tả Thần Vệ đại nhân đích thân hạ lệnh. Nếu có người tự tiện xông vào Tuyết Thần Sơn, giết không tha.
Hiển nhiên Tương Thần lão nhân đã mang đến tin tức kia cho Tuyết Phi Trác.
Nói về tương giao, Tương Thần lão nhân và Tuyết Phi Trác là huynh đệ nhiều năm tu đạo. Lời mà ông nói, Tuyết Phi Trác tuyệt đối không nghi ngờ.
- Nếu như Ma Môn đã thật sự khống chế các thế lực Thần Minh, bao gồm Tam Xích Thần Minh Điện, như vậy bọn họ nhất định sẽ không để cho đại điển truyên thừa Tuyết Thần diễn ra một cách thuận lợi.
Tại một căn phòng yên tĩnh.
Thần sắc Tuyết Phi Trác ngưng trọng, trâm giọng nói:
- Ma Môn xâm lấn, truyền thừa Tuyết Thần lại càng phải tiến hành.
Lúc này, trước mặt Tuyết Phi Trác là Tương Thần lão nhân đến từ Bất Hủ cốc.
- Hơn nữa, thế lực Thần Minh chịu sự khống chế của Tam Xích Thần Minh Điện cũng chỉ có một bộ phận, còn lại là minh hữu của chúng ta. Phong sơn đóng cửa sẽ khiến cho các thế lực bất mãn. Thậm chí còn có thể khiến cho Ma Môn thừa dịp hỗn loạn mà tiến vào.
- Chuyện này cần phải có một đối sách vẹn toàn.
xkkxx
Ở sâu trong cung điện.
Càng đi vào bên trong, thủ vệ lại càng sâm nghiêm. Thậm chí trấn giữ trước cửa phòng là hai kim tiên linh thân cường đại. Đây chính là một phần ba lực lượng trung tâm của Tuyết Thân nhất mạch.
Ngoại trừ hộ vệ Tuyết Thần, kim tiên linh thân của Tuyết Thần nhất mạch ở Thần Linh cảnh địa còn có bốn người.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, tuyết trắng dày đặc, chẳng khác nào một thánh địa thánh khiết vô cùng. Những vách tường không chút tỳ vết, điển hình của thế giới băng tuyết thảo nguyên.
Không chỗ nào là không có hơi thở của băng tuyết.
Cuối phòng, một cô gái ngồi trên băng tuyết, mặc một bộ quần áo màu trắng, gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt nhu hòa, chẳng khác nào đóa hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất trên vùng băng tuyết thảo nguyên.
- Ta sẽ không quên chàng, nhất định không.
Tuyết Kiều từ miệng của Hữu Thần Vệ biết được, sau khi kế thừa truyền thừa Tuyết Thân, trí nhớ của cô sẽ bị xóa đi. Đến lúc đó một trí nhớ mới sẽ sinh ra. Và cô cũng chỉ còn lại một thân phận, Tuyết Thần thượng cổ.
Cô sợ từ nay về sau Đằng thần sẽ biến mất trong trí nhớ của cô.
Cô ghi lại là bởi vì cô sợ.
Tuyết Kiều nhẹ nhàng đứng lên, gương mặt là hai hàng lệ trong suốt.
Một giọt nước mắt rơi xuống phía trên chữ viết. Đêm hôm đó, đóa hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất đã nở ra, hiến cho Đằng thần mà cô yêu nhất, không oán, không hối.
- Ta và Đằng thần đã tiến vào Đại Tuyết Sơn tìm kiếm Thần Thánh Chi Tâm.
- Đằng thần tên là Tiêu Dương.
Chữ viết càng lúc càng dày đặc trước mặt Tuyết Kiều, ghi lại từng kỷ niệm giữa cô và hắn ở băng tuyết thảo nguyên.
Tuyết Kiều ghi rất chăm chú. Khi dừng lại, liền ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó lại cúi đầu tiếp tục viết.
Nỗi nhớ lại càng dâng lên trong lòng. Trong căn phòng băng tuyết rộng lớn, mặt đất, vách tường bốn phía đều là những câu chuyện về Đẳng.
Cô không dám quên hắn.
Cô cũng không muốn quên hắn.
Cũng không cho phép mình quên hắn.
Tách.
- Đằng thần... nhất thống băng tuyết thảo nguyên.
XNK —
- Đằng Thần đã bày Sơn Hải trận ở Tuyết Man tộc.
- Vào một ngày, Thần Minh đã mang đến một lễ vật cho Tuyết Man tộc. Khi Tuyết Man tộc bị Thảo Ưng bang tẩy kiếp, Đằng thần đã hiện thân, hoành đao bật người, đánh bại Thảo Ưng bang.
- Hắn là Đằng, là người đàn ông mà ta yêu nhất.
Lúc này, Tuyết Kiều đang cầm trong tay một con dao bén nhọn, khắc từng chữ trên mặt băng tuyết.
Trong đầu Tuyết Kiều luôn quanh quẩn hình ảnh một chàng thanh niên mặc bạch y.
Cô lại tiếp tục cầm dao, tìm một vách tường trống khác, bắt đầu khắc chữ.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra. Một người phụ nữ mặc bạch y trắng như tuyết, mái tóc dài buông xuống hai bên hông, gương mặt lãnh khốc bước vào.
Hữu Thần Vệ, Tuyết Phi Sương.
Sau khi Linh Cưu tiên sinh mang Tuyết Kiều đến Thần Linh cảnh địa tâng 12, vẫn là Tuyết Phi Sương làm bạn với cô. Ở Tuyết Thần Sơn này, không có người nào hiểu Tuyết Kiều bằng Tuyết Phi Sương. Hơn nữa, cho đến nay Tuyết Phi Sương đều xem Tuyết Kiều như người thân, dốc lòng chăm sóc.
Chỉ tiếc là;tâm bệnh" của Tuyết Kiều càng lúc càng nặng.
Nhìn thấy căn phòng toàn là chữ viết, ghi lại những câu chuyện xưa, Tuyết Phi Sương chỉ biết lắc đầu than nhẹ.
- Cô bé này... Tuyết Phi Sương bước đến, cách Tuyết Kiều hai thước thì dừng lại. Tuyết Kiều dường như vẫn chưa phát hiện, vẫn chìm đắm trong hồi tưởng của mình.
- Tiểu Kiều...
Tuyết Phi Sương nhẹ giọng gọi. Con dao trong tay Tuyết Kiều liền dừng lại, vội vàng lau nước mắt rồi xoay người, miễn cưỡng cười nói:
- Cô cô...
Từ lúc gặp Tuyết Phi Sương, Tuyết Kiều đã gọi bà là "cô cô'.
Quan hệ giữa hai người cực kỳ thân thiết. Tuyết Kiều có tâm sự gì cũng đều thổ lộ cho Tuyết Phi Sương nghe.
Tuyết Phi Sương nhìn Tuyết Kiều, thấy ánh mắt của cô đỏ bừng, không khỏi thở dài:
- Con không thể bỏ xuống được sao?
- Suốt đời này, Tuyết Kiều không thể quên được.
- Nhưng hắn đã quên con. Con cứ như vậy là tự làm khổ mình.
Tuyết Phi Sương còn đang muốn khuyên bảo Tuyết Kiều, nhưng khi nhìn vào mắt Tuyết Kiều, Tuyết Phi Sương chỉ có thể nuốt hết mọi lời nói xuống. Mấy năm qua sớm chiều ở chung, bà hiểu rất rõ tâm tư của Tuyết Kiều.
- Chính bởi vì chàng đã không còn nhớ con, cho nên con cần phải lưu giữ chút trí nhớ cuối cùng này.
Tuyết Kiêu quay đầu nhìn chữ viết dày đặc trên tường, sau đó quay lại nhìn Tuyết Phi Sương:
- Cô cô, con xin người, sau khi con tiếp nhận truyền thừa xong, xin đừng hủy đi căn phòng này.
Đây chính là chuyện mà Tuyết Kiều sợ nhất.
Tuyết Phi Sương thở dài:
- Tuyết Kiều, ta muốn nói cho con biết, đến ngày đại điển, người đến đón con chính là Tả Thần Vệ.
Tả Thần Vệ Tuyết Phi Trác.
Tuyết Kiều cắn chặt môi. Cô biết, sợ rằng sau khi cô bước chân ra khỏi căn phòng này, hết thảy sẽ tan thành mây khói.
- Cô cô...
Ánh mắt Tuyết Kiều hiện lên sự cầu khẩn.
Tuyết Phi Sương nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó xoay người.
Bịch.
Một thanh âm vang lên.
Tuyết Phi Sương giật mình.
Quay đầu lại, lúc này Tuyết Kiều đã quỳ gối xuống đất, nước mắt như mưa.
Trong lòng Tuyết Phi Sương lại càng căng thẳng. Một lát sau, Tuyết Phi Sương quay người, bước được vài bước, cánh tay nhẹ nhàng vung lên. Một luồng ánh sáng lóe lên, sau đó rơi xuống mặt bàn, tạo thành một tờ giấy.
Cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại.
Không gian yên tĩnh, thần quang tuyết trắng chói mắt. Tuyết Kiều nhẹ nhàng đứng lên, bước đến bên cạnh chiếc bàn. Tờ giấy tản ra thân quang lờ mờ đập vào mắt cô. Khi đến gần, Tuyết Kiều liên giật mình.
Bên trên tờ giấy, chữ viết chớp động.
Phía trên nhất có vài chữ.
"Khắc cốt thần thuật".
Ánh mắt Tuyết Kiều liền sáng lên.
Thân ảnh kích động, thì thào.
- Khắc cốt ghi tâm.