Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1167 - Chương 1174: Quỳ Xuống Nhận Tội

Chương 1174: Quỳ xuống nhận tội Chương 1174: Quỳ xuống nhận tộiChương 1174: Quỳ xuống nhận tội

Từ cổng Thông Thiên Kiều chạy đến Vạn Kiếm Linh Hà mất mười ngày, sau đó đặt Kim kiếm vào trong Vạn Kiếm Linh Hà, rồi lợi dụng kiếm khí rèn luyện khí lực thêm tám ngày nữa.

Trong lòng Tiêu Dương không lúc nào là không tính toán thời gian.

- Đại điển truyền thừa Tuyết Thần còn bốn mươi hai ngày nữa sẽ bắt đầu. Thời gian vừa lúc lại đủ.

Tiêu Dương cũng không có ý định ở lại Vạn Kiếm Linh Hà này. Dùng kiếm khí luyện thể đã giúp hắn đột phá được một tầng chướng ngại. Có tiếp tục nữa tác dụng cũng không lớn. Huồng hồ, Tiêu Dương thật sự lo lắng cho tình huống của Tuyết Kiều.

Hắn bật dậy, quần áo phía sau đã rách không còn gì, vội vã rời khỏi Vạn Kiếm Linh Hà, tốc độ cực nhanh, thanh âm phá không vang lên. Rất nhanh đã xuất hiện ngoài trăm dặm, rời xa phạm vi công kích của kiếm khí.

Lừa tiểu thần long vài câu rồi đặt nó sang một bên, Tiêu Dương nhanh chóng thay bộ quần áo mời. Khi tiểu thần long chuẩn bị khóc, hắn lại vội ôm đứa bé lên.

- Đói... đói...

Tiểu thần long lại cắn vào ngực Tiêu Dương.

Khi còn cách Tuyết Sơn nhất mạch khoảng năm trăm dặm, Tiêu Dương suýt chút nữa rơi vào một cái bẫy. Một hòn đá dưới chân thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại đột nhiên sinh ra ba động yếu ớt. Tiêu Dương giật mình, lập tức nhận ra hắn đã giãm phải một trận pháp bí ẩn.

Đảo mắt lại thêm mười ngày nữa trôi qua.

- Phía trước ngàn dặm cũng chỉ là bên ngoài của Tuyết Sơn nhất mạch, nhưng dường như đã có thủ vệ của Tuyết Thân nhất mạch xuất hiện.

Để đại điển truyền thừa được thuận lợi tiến hành, Tuyết Thần nhất mạch có thể nói là tung hết lực lượng của mình ở Thân Linh cảnh địa.

- Ăn no rồi ngủ, đừng lên tiếng nữa.

Tiêu Dương không khỏi phỏng đoán. Hắn dừng lại bên trong một khu rừng, nhìn những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời, rồi lại nhìn thế giới một mảnh băng tuyết trước mặt.

- Đừng lộn xộn. Ăn đi.

Khi còn cách Tuyết Thần sơn mạch khoảng trăm dặm, đột nhiên trong lòng Tiêu Dương dâng lên một cảm giác rất kỳ quái, giống như cho dù hắn có đi như thế nào, thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách khó vượt qua với trung tâm Tuyết Thần sơn mạch.

Tiêu Dương nhẹ giọng nói. Sau khi rời khỏi Vạn Kiếm Linh Hà, hắn thẳng đến khu vực Tuyết Sơn nhất mạch.

Tiêu Dương lập tức kêu lên, xuất ra quả Ngưng Thần.

Cẩn thận hóa giải được nguy cơ, Tiêu Dương hành động lại càng thêm cẩn thận. Càng đến gần trung tâm Tuyết Thần sơn mạch, hắn lại càng cảm thấy không chỗ nào là không có trận pháp. Trong quá trình chạy đi, Tiêu Dương nhìn thấy không ít thiên tài giãm phải trận pháp. Có người chết, có người chật vật chạy ra, lại có người bị cường giả của Tuyết Thân nhất mạch vây khốn.

Gió lạnh thổi qua, không gian mơ hồ ẩn chứa từng trận sát khí. Tiêu Dương cũng không kinh động đến bất cứ người nào. Những thủ vệ bình thường này hiển nhiên không cách nào phát hiện được hành tung của Tiêu Dương.

Tinh thân Tiêu Dương chìm đắm trong thiên địa, thăm dò huyền bí xung quanh.

- Chẳng lẽ bố cục của trung tâm Tuyết Thần sơn mạch giống như một trận pháp mê ảo?

Cảnh vật quen thuộc khiến cho hắn không tự chủ được mà nhớ đến vùng đất Di vong, nhớ đến băng tuyết thảo nguyên, nhớ đến Tuyết Man tộc, còn có Tuyết Kiều.

- Quả nhiên là một trận pháp.

Chui vào trong băng tuyết.

Vốn tưởng rằng hắn không chạm đến trận pháp bên trong Tuyết Thân sơn mạch thì có thể thân không biết quỷ không hay đến gân trung tâm Tuyết Thân sơn mạch, nhưng ở vị trí này của hắn đã chạm phải đại trận Tuyết Sơn. Hộ vệ của Tuyết Thần Sơn sợ rằng đã biết được hành tung của hắn.

- Ra đi, A Ly.

Tiêu Dương lại biến mất trong khu rừng tuyết.

Bỗng nhiên, cánh tay Tiêu Dương vung lên, một họa quyển xuất hiện.

- Người này chính là quái tài Tiêu Dương danh chấn Thần Linh cảnh địa. Không biết là lẻn vào Tuyết Thân Sơn là có mục đích gì.

- Rõ ràng vừa nấy còn ở đây mà, tại sao bây giờ lại biến mất?

Khoảng chừng một phút sau, vị trí của Tiêu Dương lúc trước xuất hiện một số người mặc trang phục hộ vệ Tuyết Thần Sơn, hai mắt nhìn nhau, mang theo sự nghỉ hoặc.

Một thoáng sau, hung thú Ly Lực từ trong họa quyển xuất hiện. Sau khi kêu lên một tiếng vui mừng, lập tức chui vào trong tuyết. Tiêu Dương triệu hồi khoảng chừng ba trăm hung thú Ly Lực, hơn nữa còn nhanh chóng ra lệnh cho đám hung thú. Rất nhanh, ba trăm con Ly Lực trực tiếp biến mất trong hư không.

Đối phương không hiển thị trận pháp Tuyết Sơn, cũng không lập tức ra tay với hắn, nhưng nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong sự giám sát của đối phương.

Tiêu Dương cảm thấy kinh sợ. Cũng may là hắn phát hiện kịp. Nếu không, chẳng phải là bị đối phương không coi vào đâu sao?

Vù.

Ba trăm con Ly Lực đào đất, tổng hợp tin tức bên dưới, rất nhanh cung cấp cho Tiêu Dương một câu trả lời.

Đồng thời trong lòng lại càng thêm cảnh giác.

- Thật không hổ là chi địa truyền thừa của một trong chín đại thần thượng cổ.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự rúng động. Bốn phương tám hướng là một trận pháp khổng lồ ngàn dặm, bao quanh một ngọn tuyết sơn.

- Quái tài Tiêu Dương quả nhiên có chỗ bất phàm. Lập tức đem việc này thông báo lên trên, để lão tổ định đoạt.

Mấy đạo thân ảnh lại biến mất.

Sau lưng một cây cổ thụ, một thân ảnh bạch y dung nhập trong không khí, ánh mắt trầm tĩnh, liếc nhìn theo hướng hộ vệ Tuyết Thần Sơn mất tích. Sau khi biết được có đại trận tồn tại, Tiêu Dương đương nhiên sẽ không đụng vào đại trận lần nữa. Mức độ sâm nghiêm nằm ngoài sự tưởng tượng của Tiêu Dương.

Trong tình huống này làm sao mà hội họp được với Phương Nhiên, Phương Tông?

- Không biết bọn họ đang ở đâu nữa?

Tiêu Dương thì thào một tiếng, sau đó nhìn tiểu thân long đang ngủ say trong lòng. Ban đầu, nhờ có tiểu thân long mà hắn mới tìm được Phương Nhiên và Phương Tông.

- Có lẽ tiểu gia hỏa này biết.

Tiêu Dương không chút do dự, cũng không thương tiếc nhéo vào cái mặt phì nộn của tiểu thần long:

Đương nhiên Hỏa Viêm Phong cũng không phải đi một mình. Đi theo y còn có một số cường giả. Hơn nữa, có một người trong đó mặc trường bào màu đỏ, râu cũng màu đỏ, thân hình khôi ngô, chẳng khác nào một hùng sư Châu Phi. Cũng bởi vì có người này mà Hỏa Viêm Phong mới có can đảm đứng trước mặt Tiêu Dương.

Trong lúc Tiêu Dương đang truy đuổi một con ong chúa, chuẩn bị bắt nó thả vào đám hậu cung mãnh thú của mình, Hỏa Viêm Phong liền đột nhiên xuất hiện. Tránh né cũng không được, đành phải giằng co cùng đối phương.

Hỏa Viêm Phong hận đến nước mắt tuôn rơi. Y vạn lần không nghĩ đến lại gặp một gã "bạn cũ” đã khiến y hận đến ngày đêm không thể uống máu ăn thịt của hắn ở Tuyết Thần sơn mạch này.

"Bạn cũ" gặp "bạn cũ", nước mắt lưng tròng.

Khi Tiêu Dương còn chưa gặp được Phương Nhiên, Phương Tông thì gặp được một người quen cũ, Hỏa Viêm Phong.

Ba ngày.

- Ngươi đấy, lại còn cò kè mặc cả. Ngày nào ta cũng ôm ngươi chạy loạn...

Tiểu thần long mỉm cười không nói, vươn ba ngón tay.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên:

- Thành giao.

Sau khi ăn xong ba quả Ngưng Thần, ngón tay tiểu thần long chỉ vê một hướng.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Tiểu thần long gật đầu thật mạnh.

Tuyết Thần Sơn, một đạo thân ảnh cấp tốc chạy đi, nhanh như điện chớp biến mất trong không gian.

Dưới nền đất, ba trăm con Ly Lực đang tiến đến trung tâm Tuyết Thân Sơn.

Tiêu Dương:

Tiểu thần long liền vươn hai ngón tay.

Tiêu Dương đi thẳng vào vấn đề.

- Ngươi có biết Phương Nhiên và Phương Tông ở đâu không?

Tiểu thần long mở mắt, nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.

- Tiểu tử kia, mau tỉnh lại đi, có việc cần làm.

- Là hắn, quái tài Tiêu Dương.

Hỏa Viêm Phong chỉ vào Tiêu Dương, ánh mắt kích động, phẫn nộ rống to: - Là hắn đã hủy diệt tất cả căn cơ của Hỏa Thần Sơn chúng ta từ tâng thứ mười hai trở xuống.

Hỏa Viêm Phong đã tham gia vào mấy cuộc chiến với Tiêu Dương. Tiêu Dương dường như đã thực hiện lời hứa của mình, không ra tay giết Hỏa Viêm Phong, nhưng lại để cho y tận mắt nhìn thấy Hỏa Thần Sơn bị hủy diệt trong tay Tiêu Dương, khiến cho Hỏa Viêm Phong phải chịu đựng sự thống khổ thật lớn.

Lần nào Hỏa Viêm Phong cũng nguyên rủa Tiêu Dương chết đi. Hơn nữa, ở trận đánh Thông Thiên Kiều, Hỏa Viêm Phong vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ chết. Nhưng Linh Cưu tiên sinh lại xuất hiện, khiến cho kỳ vọng của y một lần nữa thất bại.

Lúc này, Hỏa Viêm Phong không che giấu sự phẫn nộ trong lòng.

Bởi vì lúc này đứng bên cạnh y là một kim tiên linh thân.

Hỏa Thần Sơn là một trong chín đại thần thượng cổ. Mặc dù đã xuống dốc rất nhiều năm, nhận được truyên thừa Hỏa Thần cũng chỉ là bê ngoài, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, có được kim tiên linh thân cũng chẳng có gì lạ.

Hỏa Viêm Phong nắm chặt nắm đấm. Nếu không phải kim tiên linh thân của Hỏa Thần Sơn đã đến Thần Linh cảnh địa tâng 12, há để cho tiểu tử này kiêu ngạo như vậy sao?

- Hắn là Tiêu Dương?

Kim tiên linh thân Hỏa Nguyên Khôi đứng bên cạnh Hỏa Viêm Phong, ánh mắt lướt nhìn qua Tiêu Dương, lạnh nhạt nói:

- Cũng chẳng có gì hơn.

Nghe xong, Tiêu Dương có chút cau mày.

Âm.

Nhất thời, một luông uy áp cường thế bao phủ, hung hăng đè xuống người Tiêu Dương.

Bịch bịch bịch.

Tiêu Dương nhanh chóng lui về sau ba bước. Cây cối xung quanh đều ngã xuống.

Thần sắc Tiêu Dương dần dần ngưng trọng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hỏa Viêm Phong ở bên cạnh liên nhe răng cười. Sau khi hội họp với kim tiên linh thân ở Thần Linh cảnh địa tầng 12, y đã vô cùng chờ mong có thể gặp lại Tiêu Dương lần nữa.

Mộng đẹp đã trở thành hiện thực.

Hỏa Nguyên Khôi lạnh như băng nhìn thoáng qua Tiêu Dương, chậm rãi nói:

- Quỳ xuống nhận tội.
Bình Luận (0)
Comment