Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1177 - Chương 1184: Chỉ Còn Đường Chết

Chương 1184: Chỉ còn đường chết Chương 1184: Chỉ còn đường chếtChương 1184: Chỉ còn đường chết

Giọng nói như thiên lôi, trong khoảnh khắc khiến cả hai giật mình.

Lúc này, khí tức cường đại bao trùm cả hai, khiến không khí xung quanh như kết băng.

Nhìn cánh cửa phía trước còn cách chưa đầy mười thước, lòng Tiêu Dương như chùng xuống.

- Bình tĩnh.

Thanh âm rất nhỏ của Tiêu Nhu Y truyền vào trong tai.

Hai người từ từ xoay lại. Lúc này, một đám Thần Minh lão tổ đang đi tới, người đi đầu là chủ nhân của hoa Hồn Ảnh, Tuyết Trăn. Ánh mắt của Tuyết Trăn như đao nhọn đâm thẳng Tiêu Dương, cười lạnh:

- Thủ đoạn dịch dung thật cao minh.

Tiêu Nhu Y cau mày:

- Ta chỉ mang đan dược đến đây, không rõ ngươi nói vậy là có ý gì?

- Hoa Hồn Ảnh có thể lưu lại hình ảnh của người đến gần, ngoài ra còn có khí tức của người đó.

- Đừng có ngậm máu phun người.

Tuyết Trăn lạnh nhạt nhìn Tiêu Dương, chậm rãi nói:

Tuyết Trăn lắc đầu:

Đúng là đã coi thường Tuyết Thần cung điện.

- Tuyết Trăn lão tổ, ý của ngươi là gì?

Tiêu Dương giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng vào Tuyết Trăn.

- Ngươi không nên xem cung điện Tuyết Thần là nơi không có gì.

- Tiêu cô nương, vốn ta cũng không nghĩ đến, kẻ trộm bên trong cung điện Tuyết Thần lại là ngươi.

- Ngươi hiểu rõ ý của ta mà.

Nếu như không hoàn toàn nắm chắc, đối phương tuyệt đối sẽ không xuất hiện phía sau.

Tiêu Nhu Y giận nhìn nhìn Tuyết Trăn:

Tuyệt đối có dự mưu.

Lúc này, hắn mơ hồ hiểu ra, đây chính là một cái bẫy. Từ lúc Tuyết Phương lão tổ đến phòng Tiêu Nhu Y lục soát, đã để lại tin tức Tuyết Kiều thức tỉnh, dường như đã bày ra thiên la địa võng, từng bước dụ hắn đi vào.

Vốn tưởng rằng dịch dung ẩn thân bên cạnh Tiêu Nhu Y, hắn sẽ có cơ hội lẻn vào Băng tuyết vương thất. Nhưng lại không ngờ cuối cùng lại bị phát hiện.

Tuyết Trăn lạnh lùng chỉ vào Tiêu Dương.

- Chẳng lẽ trên hoa Hồn Ảnh của ngươi có lưu lại khí tức của chị ta? Thật hoang đường.

Kết quả dẫn đến tình huống trước mắt.

Tiêu Dương âm thâm truyên âm cho Tiêu Nhu Y.

- Đây là lệnh bài của Hữu Thần Vệ Tuyết Phi Sương, Tuyết Trăn, chẳng lẽ người muốn nói lệnh bài này cũng là giả? - Tiểu công chúa, lát nữa có biến cố phát sinh, em lập tức phân rõ giới hạn với tôi.

Cất bước tiến vê Băng Tuyết vương thất.

- ĐI.

Nói xong, Tiêu Nhu Y trực tiếp lôi Tiêu Dương:

Tiêu Nhu Y nhìn Tuyết Trăn:

Trên con đường thẳng tắp, sát khí dựng lên.

- Đúng là nói bậy nói bạ.

Tiêu Nhu Y giận dữ, lấy ra lệnh bài, lớn tiếng nói:

- Tiêu cô nương có dám bảo cô ta mở miệng hay không?

Bởi vì liên quan đến Tiêu Nhu Y của cốc Bất Hủ, Tuyết Trăn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vội vàng báo cáo lại với Tuyết Phi Trác.

Chính bởi cái tên thần bí này lẻn vào, chẳng những làm cho đóa hoa mà y dồn bao tâm huyết trồng được bị tổn hại. Hơn nữa, toàn bộ cung điện Tuyết Thần cũng chỉ vì sự bất cẩn của bọn họ mà náo loạn không ít. Mấy ngày qua, Tuyết Trăn vẫn luôn ngày đêm tìm kiếm. Rốt cuộc y đã phát hiện được sự quỷ dị của người bên cạnh Tiêu Nhu Y.

Sát khí chợt lóe lên rồi biến mất.

- Ngăn bọn họ lại.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Vù.

Sức mạnh cường đại lao đến, ầm ầm tấn công phía sau hai người Tiêu Dương.

Bịch.

Tiêu Dương thuận thế đánh ra một chưởng, ngăn cản công kích này.

Vùi

Một số thân ảnh xuất hiện đằng sau hai người, là đám người Tuyết Phương.

Trên thực tế, cho dù đám người Tuyết Phương không xuất hiện, muốn xông vào Băng Tuyết vương thất, cơ hồ không có khả năng. Tiêu Dương cũng đã chú ý đến hai vị cường giả kim tiên linh thân trước cửa phòng.

Tiêu Dương tiến lên, chắn trước mặt Tiêu Nhu Y, trong khoảnh khắc hóa giải luồng khí thế này.

Bịch.

Nói xong, khí thế cường đại lập tức tản ra từ trên người Tuyết Phi Trác, trấn áp Tiêu Nhu Y.

- Anh ấy bất quá chỉ muốn gặp Tuyết Kiêu mà nói.

Tiêu Nhu Y không khỏi cả kinh:

- Tả Thần Vệ.

Nghe xong, sắc mặt Tiêu Nhu Y liên biến đổi.

Không quay đầu lại cũng đoán ra được.

- Kim tiên linh thân, một trong hai đại hộ vệ của Tuyết Thần nhất mạch, Tuyết Phi Trác. Tiêu Nhu Y âm thầm truyên âm cho Tiêu Dương:

- Nếu có cơ hội, anh hãy lập tức chạy ra khỏi đây. Bọn họ đã khẳng định được thân phận của anh rồi.

Tiêu Dương hờ hững nhìn thoáng qua Băng Tuyết vương thất cách đó vài thước, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng. Một lát sau liền quay đầu lại, nhìn thẳng Tuyết Phi Trác.

Tuyết Phi Trác lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

- Nếu như ngươi là người thông minh, hẳn cũng biết tình huống lúc này là như thế nào. Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không, ngươi chỉ còn lại một con đường. Chính là chết.

Xông vào cung điện Tuyết Thần, tương đương với tội tử.

Một gương mặt lãnh khốc xuất hiện.

- Không theo quy củ chính là cốc Bất Hủ.

- Người của Tuyết Thần cung điện không theo quy củ sao?

Tiêu Nhu Y quát lạnh:

- Thấy lệnh bài như thấy Hữu Thần Vệ.

Một khi lệnh bài của Tiêu Nhu Y không còn hiệu lực, hai người tương đương với việc mất đi chỗ dựa.

Tuyết Phi Trác lạnh lùng nói:

- Ta có chút tò mò, ngươi rốt cuộc là ai? Có phải là Xích Lượng Thiên sai ngươi đến đây hay không?

- Xích Lượng Thiên?

Tiêu Dương lạnh lùng cười:

- Ông ta không xứng.

Dứt lời, Tiêu Dương huy động cánh tay, thân quang tràn ngập, bao phủ cả người. Một lát sau, quang mang biến mất, đồng tử của những người xung quanh liền co rụt lại.

Xuất hiện trước mặt mọi người là một thân ảnh bạch y.

Thân ảnh thon dài đỉnh thiên lập địa, mái tóc bay theo gió, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng phía trước.

- Hắn là...

- Quái tài Tiêu Dương.

- Thì ra là hắn. Nhưng tại sao lại là hắn?

Nhất thời có người kinh hô lên.

Quái tài Tiêu Dương là một nhân vật truyên kỳ ở Thần Linh cảnh địa hiện nay.

Bên trong Thần Linh cảnh địa, bức họa về quái tài Tiêu Dương đã sớm truyền khắp bát phương.

Lúc này bị nhận ra cũng không có gì lạ.

Mọi người có chút khó tin. Trên thực tế, không ít người của Tuyết Thần nhất mạch có hảo cảm với Tiêu Dương. Dù sao, quái tài Tiêu Dương đối phó chính là Tam Xích Thần Minh Điện, là thế lực của Ma Môn. Nhất là khi mọi người biết được Ma Môn xâm lấn, người của Tuyết Thần nhất mạch đã xem Tiêu Dương là minh hữu của mình.

Nhưng vạn lần không nghĩ đến, gã thần bí lẻn vào cung điện Tuyết Thần lại là quái tài Tiêu Dương.

Chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Thậm chí có người cho rằng đây chỉ là ảo giác, dùng sức dụi mắt của mình.

Một lát sau, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tiêu Dương.

Tuyết Phi Trác cũng cảm thấy kinh ngạc khi Tiêu Dương lộ ra diện mạo thật của mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự lạnh lùng:

- Thì ra là quái tài Tiêu Dương. Hừ, mặc kệ ngươi là ai, ta đã nói qua, hôm nay ngươi chỉ có một con đường chất.

- Tả Thần Vệ đại nhân.

Tiêu Nhu Y nhịn không được lên tiếng:

- Ngài nghe ta giải thích đi, Tiêu Dương không phải vô duyên vô cớ xông vào Tuyết Thần cung điện, càng không có địch ý với nơi đây.

- Ta không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.

Tuyết Phi Trác vung tay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Nhu Y:

- Còn nữa, ta muốn biết, vì sao Bất Hủ cốc lại trợ giúp người ngoài lẻn vào Tuyết Thần cung điện chúng ta?

- Không liên quan đến cô ấy, là ta bức cô ấy.

Tiêu Dương lạnh lùng nói.

- Người nào làm người đó chịu.

Tiêu Nhu Y cao giọng nói:

- Tiêu Dương là bạn của ta ở địa cầu. Ta giúp huynh ấy cũng là chuyện của riêng ta, không liên quan gì đến Bất Hủ cốc.

Tiêu Nhu Y kiên định nói.

- Nếu Tả Thân Vệ đại nhân muốn trách phạt, Tiêu Nhu Y cam tâm chịu phạt.

- Ngươi lui sang một bên.

Ánh mắt Tuyết Phi Trác lạnh như băng:

- Chuyện của ngươi, ta sẽ nói chuyện với sư phụ của ngươi sau.

Nghe xong, Tiêu Nhu Y liền giật mình, nhưng vẫn bước lên, sóng vai với Tiêu Dương:

- Ta sẽ không lui ra.

Tiêu Dương đột nhiên thấy cảm động. Mặc dù bình thường Tiêu Nhu Y luôn châm chọc hắn, thỉnh thoảng lại chà đạp hắn, nhưng trong thời điểm mấu chốt, cô lại lựa chọn như vậy không chút do dự.

- Tiểu công chúa, em lui sang một bên đi.

Tiêu Dương lắc đầu:

- Chuyện này đã không thể vãn hồi rồi.

Tiêu Dương biết, hôm nay chỉ có tử chiến mà thôi.

Mục tiêu của hắn là cánh cửa phía trước. Hắn chỉ muốn gặp được Tuyết Kiều. Dù hôm nay phải chết, hắn cũng phải xuất hiện trước mặt Tuyết Kiều.

Lúc này hắn chỉ còn cách Tuyết Kiều một cánh cửa nữa thôi.

Nhưng gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời. Tiêu Nhu Y mím chặt môi, không nói.

Trán Tuyết Phi Trác không khỏi nhăn lại.

Thân phận Tiêu Nhu Y quá mức đặc biệt. Địa vị của Đan Thần lại rất cao trong số các chư thần. Tuyết Phi Trác hiểu rất rõ, Đan Thần đã xem Tiêu Nhu Y như truyền nhân y bát duy nhất của ông.

Mặc dù Tuyết Phi Trác rất giận việc Tiêu Nhu Y bán đứng Tuyết Thần cung điện, nhưng bởi vì một tâng quan hệ này, Tuyết Phi Trác cũng không xuống tay với Tiêu Nhu Y. Nhưng Tiêu Nhu Y lại liều chết bảo vệ Tiêu Dương.

Gương mặt Tuyết Phi Trác trầm xuống, khí tức cả người lạnh như băng.

- Tiểu công chúa.

Tiêu Dương thấy khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể lắc đầu, đột nhiên ra tay như gió, vù vù rơi xuống người Tiêu Nhu Y, phong bế huyệt vị của cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

- Tiêu Dương, anh...

Ánh mắt Tiêu Nhu Y hiện lên sự hoảng sợ.

Tiêu Dương lạnh lùng đẩy Tiêu Nhu Y về phía một cô gái. Cô kia vội vàng tiếp lấy Tiêu Nhu. Khi cách Tiêu Dương chừng mười thước, từng đạo khí thế ác liệt phát ra, bao trùm thân hình Tiêu Dương.

- Không.

Tiêu Nhu Y ở bên cạnh khàn giọng hô lên.
Bình Luận (0)
Comment