Chương 1183: Cách một cánh cửa
Chương 1183: Cách một cánh cửaChương 1183: Cách một cánh cửa
Tuyết Kiều thức tỉnh.
Cạch cạch cạch.
Trong khoảnh khắc, rất nhiều hình ảnh chợt hiện lên trong đầu. Nhiều nhất chính là hình ảnh của một thanh niên bạch y.
Bất giác, khóe mắt Tuyết Kiều rơi xuống hai hàng lệ trong suốt.
Đồng thời, độ hòa tan của băng tuyết tăng lên.
Ý thức Tuyết Kiều dân dần khôi phục, ánh mắt xuyên thấu qua băng điêu, thì thầm:
- Khắc cốt ghi tâm. Ta đã thành công rồi.
Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng Tuyết Kiều đã phải chịu sự dày vò bốn mươi chín ngày.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
- Cảm ơn cô cô.
Cửa phòng đẩy ra, Tuyết Phi Sương nhanh chóng bước vào. Nhìn băng điêu hòa tan trên giường, sau đó cảm nhận được hơi thở đều đặn của Tuyết Kiều, Tuyết Phi Sương thở phào nhẹ nhõm:
Tuyết Kiều bay lên rồi rơi xuống đất, lập tức lao về phía Tuyết Phi Sương.
- Có thể lưu giữ được một phần kỉ niệm đẹp giữa chúng ta cũng tốt.
Một thanh âm lãnh khốc vang lên.
Mấy ngày qua, mặc dù cô bị vây trong trạng thái mê man, nhưng linh hồn vẫn cảm nhận được sự đau nhức tận xương cốt. Mỗi một ngày giống như có mũi khoan khoan thẳng vào trái tim cô, cảm giác đau đớn đánh sâu vào thần kinh. Nhưng dựa vào chấp niệm của mình, cô đã thành công.
Tuyết Phi Sương vuốt ve gương mặt của Tuyết Kiêu. Lúc này, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác dễ chịu. Thời gian vừa qua, Tuyết Phi Sương quả thật đã xem Tuyết Kiều như con gái ruột của mình.
Tuyết Kiều nghĩ như vậy.
Trí nhớ đã được khắc sâu vào trong cốt tủy. Mặc cho năm tháng phong sương, Tuyết Kiều biết cô sẽ không bao giờ quên được điều gì.
Vù.
- Ta... ta không sao, Phi Trác thúc thúc.
- Tốt rồi.
Người đến chính là Tuyết Phi Trác.
- Tuyết Kiều tỉnh rồi sao?
Tuyết Kiều lập tức rời khỏi Tuyết Phi Sương, ánh mắt mang theo sự kính sợ.
- Gã thần bí lẻn vào?
Tuyết Phi Trác suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
Tuyết Phi Trác lên tiếng.
- Đại ca, Tuyết Kiều vừa mới tỉnh, hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi. Chúng ta đừng quấy rầy cô ấy nữa. - Có tin tức gì không?
Tuyết Phi Trác nhìn thoáng qua Tuyết Kiều. Sau khi xem xét, thấy tình huống không gì đáng ngại, lập tức hỏi cô tại sao lại mê man. Tuyết Kiều nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Gã lẻn vào dường như có liên quan đến cốc Bất Hủ.
Thần sắc Tuyết Phi Trác trâm xuống, nhẹ nhàng nói:
Tuyết Phi Sương lập tức hỏi.
Tuyết Phi Sương nhận thấy Tuyết Phi Trác dường như có sự hoài nghỉ, vội vàng nói.
- Tuyết Kiều, không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi đi nhé.
Tuyết Phi Sương mỉm cười, sau đó cùng với Tuyết Phi Trác rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại.
- Cũng được, ta vừa mới nhận được tin tức về gã thần bí lẻn vào đây, đang muốn cùng muội thương lượng một chút.
- Ngươi hãy an tâm nghỉ ngơi đi, không cần hỏi nhiều.
- Là ai lẻn vào?
Tuyết Kiêu không khỏi tò mò hỏi:
Tuyết Phi Sương nhất thời chấn động.
- Lục soát.
- Xin lỗi Tiêu cô nương, chúng ta chỉ làm phụng mệnh làm việc.
Một tiểu đội Thần Minh lão tổ đứng trước mặt Tiêu Nhu Y, người dẫn đầu là Tuyết Phương.
Tiêu Nhu Y cười khoát tay:
- Không sao, các người cứ lục soát đi. Nhưng chị của ta đang cho con bú, các người tốt nhất đừng làm phiền chị ấy.
- Hiển nhiên rồi.
Tuyết Phương vung tay lên, tiểu đội Thần Minh lão tổ lập tức tiến vào phòng của Tiêu Nhu Y.
Tiêu Nhu Y đứng khoanh tay, không chút khẩn trương.
- Nếu như đợi đến ngày đó thì muộn rồi.
- Anh cũng nghe Tuyết Phương lão tổ nói rồi đấy. Không sai, Tuyết Kiều đã tỉnh. Nhưng tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định gặp cô ấy đi. Đợi sau khi đại điển truyền thừa bắt đầu, anh có thể sẽ gặp được Tuyết Kiều.
Tiêu Nhu Y tập mãi thành quen:
Tiểu thần long trong ngực lộ ra vẻ thống khổ. Nó đã nhét bông vào lỗ tai mấy ngày nay. Nó không muốn nghe giọng nói phát ra từ thiếu phụ xinh đẹp này.
Không đợi Tiêu Nhu Y lên tiếng, thiếu phụ xinh đẹp đã như lưu tỉnh vọt ra, vội vàng hỏi.
- Tuyết Kiều đã tỉnh?
Một người đằng sau Tuyết Phương còn chưa nói hết, Tuyết Phương đã thấp giọng quát:
- lm miệng. Không được nói mấy chuyện như vậy trước mặt Tiêu cô nương. Tiêu cô nương, xin hãy yên tâm, ta tin rằng, mặc dù gã thần bí đó đang ở trong cung điện chúng ta, nhưng sẽ không gây nên sóng gió gì được đâu. - Các người nói, người thừa kế Tuyết Thần đã tỉnh?
Hai mắt Tiêu Nhu Y sáng lên.
Tuyết Phương gật đầu:
- Đây là tin tức phát ra từ miệng của hai Thân Vệ đại nhân.
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Cáo từ.
Sau khi đám người Tuyết Phương rời đi, Tiêu Nhu Y lập tức xoay người trở về phòng.
- Đúng vậy, người thừa kế Tuyết Thần cũng đã thức tỉnh. Còn mười ngày nữa đại điển truyền thừa chính thức bắt đầu. Nếu không tìm ra kẻ thần bí lẻn vào kia, đại điện rất có khả năng sẽ gặp biến cố...
Tiêu Nhu Y mỉm cười khoát tay.
- Không sao. Các người cũng chỉ là làm tròn trách nhiệm thôi.
- Tiêu cô nương, quấy rầy rồi.
Quả nhiên, khoảng chừng mười phút sau, Tuyết Phương suất lĩnh tiểu đội rời đi.
Mấy ngày qua, các tiểu đội của Tuyết Thần cung điện đều đã đến lục soát phòng cô không ít lần. Hơn nữa, bọn họ đều biết cô có một người chị, lại còn mang theo con của mình đến. Bọn họ cũng biết người lẻn vào là một đàn ông, cho nên cũng không nghi ngờ chị của Tiêu Nhu Y.
Tiêu Dương nói.
Tiêu Nhu Y dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Chẳng lẽ anh muốn mang Tuyết Kiều đi?
- Nếu như cô ấy đồng ý, tôi sẽ làm như vậy.
- Anh...
Tiêu Nhu Y há to miệng, nửa ngày sau mới lên tiếng:
- Đừng nói là khó như lên trời, cho dù anh may mắn thành công, anh có biết nó sẽ tạo thành tai họa như thế nào không? Đến lúc đó, bất luận là Thần Minh hay là Ma Môn, anh đều đắc tội cả hai bên.
Tiêu Dương cười khểnh:
- Thì sao? Nếu ngay cả người mình yêu mến cũng không giữ được, cho dù có quan hệ mật thiết với Thần Ma thì được gì? Nếu có thể sống với nhau vui vẻ, là địch với Thân Ma thì cũng có sao?
Tiêu Nhu Y ngẩn ra.
Một lát sau:
- Anh không thể theo lẽ thường mà kết luận như vậy được.
Tuyết Thần cung điện, màn đêm phủ xuống.
Hai thân ảnh đảo mắt biến mất trong màn đêm.
Mặc dù Tiêu Nhu Y ngoài miệng nói không giúp Tiêu Dương, nhưng đã sớm nghĩ đối sách cho hắn.
Tối nay xuất phát.
Ở Tuyết Thần cung điện một thời gian dài như vậy, nhờ có thân phận đệ tử Đan Thần lão nhân, cô cũng được tôn kính, tự do đi lại một số nơi. Vì thế cô đã thăm dò được đường đến căn phòng băng tuyết của Tuyết Kiều. - Nơi ở của Tuyết Kiều chính là nơi sâu nhất trong cung điện, tên là Băng Tuyết vương thất.
Thanh âm Tiêu Nhu Y vang lên bên tai Tiêu Dương:
- Từ nơi này đến đó phải thông qua rất nhiều trận pháp bí ẩn. Anh hãy đi theo tôi, không được lên tiếng.
Tiêu Dương trịnh trọng gật đầu.
Ánh mắt át không được sự chờ mong.
Từ vùng đất bị lãng quên đến Thần Linh cảnh địa tâng 12 mất thời gian mấy năm. Sau khi Tiêu Dương khôi phục trí nhớ, không lúc nào là không trách cứ bản thân mình.
Tuyết Kiều vì thành toàn cho hắn mà hy sinh bản thân cô.
Hơn nữa còn dứt khoát lựa chọn giữ lại một phần hồi ức ở vùng đất bị lãng quên.
Cô gái như vậy, nếu hắn cô phụ thì sẽ thẹn với trời đất.
Càng gần đến Băng Tuyết vương thất, tâm trạng Tiêu Dương lại càng kích động. Hắn cảm giác lồng ngực của mình như gắn trống, dường như đã nhìn thấy hình ảnh phía trước.
Đóa hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất của vùng băng tuyết thảo nguyên đang nhìn về quê hương xa xăm.
- Tiêu cô nương.
- Tiêu cô nương.
Trên đường đi, Tiêu Nhu Y nhận được không ít lời chào hỏi. Có thể nhìn ra được địa vị của luyện đan sư trong giới tu hành. Ngay cả đám Thần Minh lão tổ cường đại cũng cúi đầu chào hỏi Tiêu Nhu Y. Bởi vì bọn họ biết đồ đệ này của Đan Thần lão nhân, trong tương lai có thể kế thừa y bát của người.
Trở thành một trong những cự đầu của cốc Bất Hủ.
Thân phận hiển hách.
Tiêu Nhu Y đều gật đầu đáp lại. Bỗng nhiên, Tiêu Dương cảm giác được một trận sát khí bao phủ, đồng tử không khỏi co lại:
- Phòng ngự tăng mạnh?
- Đã tiến vào phạm vi mười dặm của Băng Tuyết vương thất.
Trạm kiểm trước mặt quả nhiên khác với những chỗ khác. Một gã Thần Minh lão tổ khí tức cường đại đầu tiên là chắp tay với Tiêu Nhu Y, sau đó nghi hoặc nói:
- Không biết Tiêu cô nương đêm khuya đến đây có chuyện gì không?
Tiêu Nhu Y lấy ra một tấm lệnh bài.
- Hữu Thần Vệ đại nhân từng nhờ ta nói với sư phụ luyện chế một loại đan dược cho người. Bây giờ thuốc đã thành, ta phụ trách mang thuốc đến.
Tấm lệnh bài trong tay Tiêu Nhu Y quả thật là lệnh bài của Tuyết Phi Sương. Mà những lời này của Tiêu Nhu Y đúng là nửa thật nửa giả.
Sau khi cẩn thận kiểm tra tấm lệnh bài, gã Thần Minh lão tổ lập tức cho qua.
Nhưng ánh mắt không khỏi quét qua Tiêu Dương vài lần. Ở Thần Linh cảnh địa sinh con không phải là không có, chỉ là hiếm có thôi.
Có lệnh bài, một đường không ai cản trở.
Vượt qua một khu rừng tuyết, phía trước trở nên rộng rãi. Một con đường rộng chừng trăm thước bày ra trước mặt. Hai bên thủ vệ nghiêm ngặt, khí tức cường đại, khiến người ta cảm nhận được sự uy áp kinh khủng. Cuối con đường là một gian phòng, Băng Tuyết vương thất.
- Tuyết Kiều ở trong gian phòng đó.
Tiêu Nhu Y thấp giọng nói.
Tiêu Dương hít một hơi thật sâu. Càng đến gần thành công, hắn lại càng phải tỉnh táo.
Phía trước là con đường dài ngàn thước
Hai người bước lên phía trước. Trên con đường, vô số khí tức ác liệt bao phủ xuống, nhìn chằm chằm hai người Tiêu Dương. Nếu không phải trong tay Tiêu Nhu Y có lệnh bài, sợ rằng hai người không thể đến gân Băng tuyết vương thất.
Năm trăm thước.
Một trăm thước.
Tới gần.
Tới gần.
Tiêu Dương không ức chế được sự kích động, ánh mắt khóa chặt cánh cửa đóng chặt của Băng tuyết vương thất. Chỉ còn thiếu vài bước nữa thôi, hắn có thể nhìn thấy Tuyết Kiều rồi.
Từng bước một đi tới.
Nhưng dị biến lại phát sinh.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Các người rốt cuộc đã đến.