Chương 1182: Tuyết Kiều thức tỉnh
Chương 1182: Tuyết Kiều thức tỉnhChương 1182: Tuyết Kiều thức tỉnh
Cho đến hiện tại, tiểu thần long vẫn dùng phương pháp đặc biệt trao đổi với Tiêu Dương. Lúc nào cũng ê ê a a, nhưng hắn thật sự không nghĩ đến tiểu tử kia lần đầu tiên lên tiếng nói chuyện, cũng không phải là gọi ba gọi mẹ mà là chế nhạo hắn.
Tiêu Dương đương nhiên không cam lòng rời đi như vậy.
Thiên tân vạn khổ, không tiếc hết thảy lẻn vào Tuyết Thần cung điện, chính là để gặp mặt Tuyết Kiều.
Trừng mắt nhìn tiểu thân long, tiểu thần long không lên tiếng, nhẹ nhàng cuộn mình, làm ra bộ dạng đáng thương, khiến cho Tiêu Dương nhịn không được muốn chắp tay gọi nó một tiếng "đại ca".
Bản năng của một người mẹ trỗi dậy trong lòng Tiêu Nhu Y. Cô trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh hung ác như vậy để làm gì? Nói năng chẳng chút cố ky. Con nít thì sẽ không nói dối. Hừ, anh lừa tôi.
Tiêu Dương:
- Tiểu công chúa, em đừng để bề ngoài của nó lừa em.
- Không sai. Đó là hậu hoa viên của một Thần Minh lão tổ tên là Tuyết Trăn.
Mặc dù bên trong cung điện Tuyết Trân có không ít lời đồn, nói rằng kẻ lẻn vào cung điện có lai lịch bất phàm, có thể hiểu được đặc tính của hoa Hồn Ảnh. Nhưng sau khi Tiêu Nhu Y biết nhân vật thần bí kia chính là Tiêu Dương, lập tức bừng tỉnh. Nghịch thiên thần bí gì chứ? Tuyệt đối là vận khí cứt chó thì có.
Cuối cùng, Tiêu Dương chỉ có thể thở dài một tiếng:
- Tôi nói vận khí của anh cũng thật nghịch thiên. Giãm gì không giãm, lại giãm ngay hoa Hồn Ảnh mà Tuyết Trăn lão tổ đã hao phí mấy chục năm mới trồng được.
Sự thật chứng minh, một khi tình thương của người mẹ trào lên, lý trí sẽ không át được tình cảm. Hoặc có thể nói, trực giác của phụ nữ đôi khi rất kinh khủng. Tiêu Nhu Y chắc chắn Tiêu Dương nhất định có biện pháp rời khỏi cung điện Tuyết Thần.
- Thế gian này lại có loài hoa thần kỳ như vậy sao?
- Bê ngoài của anh mới là không thành thật đấy.
Tiêu Dương:...
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
xkx*xkx
Tiêu Nhu Y nhìn Tiêu Dương:
- Còn có một chiếc giây thần kỳ nữa.
- Thì tôi có biện pháp rời đi, nhưng đó cũng chỉ là biện pháp cửu tử nhất sinh. Tôi nghĩ nơi mà tôi lẻn vào chính là một hậu hoa viên.
Tiêu Nhu Y lên tiếng mỉa mai.
Rốt cuộc hắn đã biết được nguyên nhân bại lộ hành tung của mình.
Tiêu Dương cảm thán.
- Tôi... - Rốt cuộc là anh đã sinh ra một con quái vật gì vậy? Tại sao nhỏ như vậy lại biết lên tiếng nói chuyện?
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, nhưng thấy hốc mắt của tiểu thần long bắt đầu đỏ, hắn liền giật mình, vội vàng lấy ra một quả Ngưng Thần.
Lại một thanh âm nữa vang lên.
DU
- Các người cũng rất cơ trí mà.
- Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.
Tiêu Dương nói.
- Tiểu công chúa, rảnh rỗi em nên hỏi Tương Thần lão nhân xem, trên người ông ấy có trữ mấy chục vạn quả Ngưng Thần hay không? Rồi cho tôi một cái giá với.
Tiêu Nhu Y mở to mắt vài phần:
- Anh cho nó ăn cái này?
Tiêu Nhu Y ngẩn ra:
- Đây là cách làm cha sao?
Tiêu Dương cười khổ, vừa định giải thích:
Tiêu Nhu Y từ bán tín bán nghi biến thành khẳng định, hèn mọn nhìn Tiêu Dương. Anh còn muốn nói xạo? Có người cha nào như anh không chứ?
Tiểu thần long nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt trông mong nhìn Tiêu Dương.
- Ba, đói bụng.
Tiêu Nhu Y khinh thường đáp lại.
- Tôi đang nói nghiêm chỉnh đấy. Nếu như tôi muốn rời khỏi cung điện Tuyết Thần, tôi phải trở lại hậu hoa viên đó, hơn nữa còn phải có thời gian nhất định.
Tiêu Dương giang tay, nói:
- Tôi nghĩ, hậu hoa viên đó sợ rằng đang được canh gác nghiêm ngặt.
Tiêu Nhu Y cau mày, nhìn Tiêu Dương:
- Thật sao?
Tiêu Dương gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Nhu Y rơi xuống người tiểu thần long. Lúc này, tiểu thần long cũng gật đầu tán thành.
- Bảo bối này thật đáng yêu.
- Này, ngươi có thể sửa tên hay không?
Trong căn phòng bắt đầu yên tĩnh. Tiêu Dương ngồi xuống rót hai chén trà. Một chén cho mình, một chén "hiếu kính" đại ca.
xi —
Tiểu thần long quơ quơ tay.
- Tôi đi tìm Tương Thần gia gia hỏi một chút, xem có biện pháp nào hay không.
Dứt lời, Tiêu Nhu Y cất bước ra ngoài, để lại một câu: - Đại... ca?
Nửa ngày sau liền bĩu môi nhìn Tiêu Dương:
- Anh chơi cũng hơi bị nổi đấy. Đặt cái tên chiếm hết tiện nghi của người khác.
Lúc này Tiêu Dương đang trợn mắt.
Đại... ca?
Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được hiện lên một hình ảnh. Lúc quả trứng của tiểu thần long mãi không chịu nở, hắn dường như đã nói một câu "vạn cầu ngươi, đại ca, mau ra đi".
- Chẳng lẽ vì vậy mà nó tên là đại... ca?
Tiêu Dương không kịp lên tiếng đính chính, Tiêu Nhu Y đã nói:
- Được rồi, tiểu đại ca, em và ba của em chờ ở đây nhé, đừng ra ngoài.
Tiêu Nhu Y trừng mắt:
Tiểu thần long lên tiếng trước.
- Đại ca.
- A, nó tên...
- Được rồi, nó tên gì vậy?
Tiêu Nhu Y đột nhiên cười nói:
Tiêu Dương hỏi.
Tiểu thần long tò mò hỏi:
- Đổi thành gì?
- Tiểu long?
- Sơ sài quá.
- A Thần?
- Nghe không tự nhiên.
- Long Ngạo Thiên?
- Để ta đi chết đi.
Cuối cùng, Tiêu Dương khóc không ra nước mắt.
- Đại ca, rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?
Gương mặt phì nộn nở nụ cười:
- Được rồi, cứ gọi là đại ca.
Mấy ngày trôi qua, cơ hồ cả cung điện Tuyết Thần đều được xới tung ba thước đất, nhưng không tìm được tung tích của người thần bí.
Càng là như vậy, mọi người lại càng cảm thấy bất an.
Toàn bộ cung điện Tuyết Thần đều duy trì trạng thái đề phòng cao nhất.
Để đại điển truyền thừa thuận lợi diễn ra, không cho phép bất cứ sơ sẩy nào xuất hiện.
- Không thể nào. Vận dụng hết tất cả lực lượng của cung điện Tuyết Thân cũng không tìm được hắn? Tuyết Phi Trác lạnh lùng nói:
- Ta không tin Thần Linh cảnh địa lại có người có năng lực như vậy.
- Tiếp tục điều tra.
- Tả Thần Vệ.
Lúc này, một Thần Minh lão tổ muốn nói rồi lại thôi:
- Ta có một suy đoán.
- Nói.
- Người từ bên ngoài vào không có khả năng biết được trận pháp và phân bố lực lượng bên trong cung điện Tuyết Thần chúng ta.
Gã Thần Minh lão tổ nói tiếp:
- Đối phương có thể ung dung ngay bên trong cung điện, chỉ có một nguyên nhân. Hắn có nội ứng.
Nói xong, tất cả mọi người đều chấn động.
Sắc mặt biến đổi, tiếng xôn xao vang lên.
- Điều này không thể? Tuyết Thần nhất mạch chúng ta đều trên dưới một lòng, sao có thể có phản đồ?
- Nhưng Tuyết Phương lão tổ nói không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
- Đừng quên. Bên trong cung điện Tuyết Thần chúng ta, ngoại trừ người của Tuyết Thần nhất mạch, còn có thế lực Thần Minh khác. Mặc dù những vị khách này được an bài tại một chỗ, nhưng cũng không đảm bảo bọn họ sẽ không có động tác khác.
Nghe những thanh âm nghị luận, Tuyết Phi Trác cũng tỏ ra suy tư.
Vấn đề này không phải là y chưa từng nghĩ ra. Nhưng nếu như y nói ra, sợ rằng sẽ khiến cho lòng người hoảng sợ. Nếu hôm nay Tuyết Phương lão tổ đã lên tiếng, Tuyết Phi Trác cũng thuận thế tìm kiếm trong số các Thần Minh lão tổ đến làm khách.
Cuồng phong lùng bắt lại nổi lên.
Bên trong phòng.
- Làm sao bây giờ? Vẫn không tìm thấy Tương Thần gia gia.
Tiêu Nhu Y vốn định đi tìm Tương Thần lão nhân để thương lượng làm sao đưa Tiêu Dương ra khỏi cung điện, nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không gặp được Tương Thần lão nhân, ngay cả Đan Thần lão nhân cũng không thấy tung tích.
Tiêu Nhu Y từ miệng người khác biết được, Tương Thân lão nhân đã rời khỏi cung điện có chuyện quan trọng cần làm.
- Khi nào thì Tuyết Kiều tỉnh lại?
Tìm không được Tương Thần lão nhân, Tiêu Dương ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn căn bản không muốn rời khỏi cung điện Tuyết Thần. Lúc này, điều hắn quan tâm chính là chuyện của Tuyết Kiều.
- Anh vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
- Tôi vĩnh viễn không bao giờ hết hy vọng.
Tiêu Nhu Y nhìn thần sắc kiên định của Tiêu Dương, thở dài lắc đầu:
- Không chịu nổi anh luôn. Dừng một chút, Tiêu Nhu Y nói tiếp:
- Tuyết Kiều sẽ tỉnh lại khoảng mười ngày trước khi đại điển truyền thừa chính thức bắt đầu. Tính đến bây giờ chắc cũng đến rồi.
Tiêu Dương liên vui mừng.
- Anh cũng đừng cao hứng quá sớm.
Tiêu Nhu Y không chút khách khí mà đả kích:
- Anh cũng biết rõ thân phận của Tuyết Kiều lúc này. Cô ấy chính là người quan trọng nhất trong đại điển truyền thừa. Nơi ở của cô ấy cũng là nơi được thủ vệ sâm nghiêm nhất. Căn phòng của cô ấy chỉ có một cánh cửa. Đứng trước cửa là hai kim tiên linh thân. Có thể nói một phần ba lực lượng của cung điện Tuyết Thần đều bao quanh căn phòng của Tuyết Kiều. Nếu anh muốn đi vào, xác suất cũng chẳng khác gì trứng vịt.
- Hơn nữa, tôi vừa mới nhận được tin tức. Mấy ngày qua, Tả Thần Vệ Tuyết Phi Trác tự mình ra lệnh, tăng cường lực lượng lùng bắt anh. Tất cả mọi nơi trong cung điện, kể cả nơi này của chúng ta, cũng đều phải gia tăng lục soát.
Tiêu Nhu Y nói:
- Anh hãy nghĩ biện pháp làm thế nào vượt qua cửa ải này trước đi.
Tiêu Dương gật đầu.
Khó khăn trong việc đến gặp Tuyết Kiều, Tiêu Dương đã sớm chuẩn bị tâm lý.
- Theo như lời em nói, hoa Hồn Ảnh bất quá cũng chỉ ghi lại chiếc giầy của tôi. Nói như vậy, muốn che giấu người lùng bắt cũng không khó.
Tiêu Dương nói:
- Chắc phải mượn của tiểu công chúa một đôi giầy rồi.
Nửa giờ sau.
- Đẹp.
Tiêu Nhu Y cẩn thận đánh giá thiếu phụ xinh đẹp trước mặt mình, trước ngực còn địu thêm một đứa bé nữa.
Im lặng một lát, Tiêu Nhu Y nói tiếp:
- Chậc chậc, Tiêu Dương, ngoại trừ Long Vũ Cửu Thiên, tôi nghĩ tôi còn phải thỉnh giáo anh thuật dịch dung. Tại sao trái cổ của anh cũng không thấy nhỉ?
Tiểu công chúa thật sự kính nể công phu dịch dung thần kỳ của Tiêu Dương.
- Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ thôi.
Tiêu Dương mỉm cười.
Tiểu thần long dùng hai tay bịt lỗ tai của mình lại.
- Khoan đã.
Tiêu Nhu Y cũng kêu lên, cả người nổi da gà. Thử nghĩ một thiếu phụ xinh đẹp đột nhiên cất cái giọng ồm ồm của đàn ông lên nói chuyện, thật sự làm cho người ta khó mà tiếp nhận được.
- Anh đừng lên tiếng nói chuyện thì hay hơn. Bằng không, tôi sẽ xem anh là gay mất.
Tiêu Dương:... - Nhưng nói lại...
Tiêu Nhu Y mỉm cười:
- Anh vì Tuyết Kiều mà nỗ lực quá nhiều, ngay cả cải trang thành thiếu phụ cũng không tiếc.
Mấy ngày nữa lại trôi qua.
Bên trong căn phòng băng tuyết, một tòa băng điêu được đặt trên giường. Nước đá từ từ tan ra, chảy xuống mép giường, rơi xuống mặt đất.
Bên trong băng điêu là một gương mặt tuyệt thế, hàng mi run lên, hai mắt từ từ mở ra.