Chương 1181: Tương trợ
Chương 1181: Tương trợChương 1181: Tương trợ
Hắn ở đây.
Thanh âm vang vọng khiến cho Tiêu Dương không khỏi giật mình. Nhưng trong thời gian ngắn, Tiêu Dương lập tức tỉnh táo lại.
Binh bất yếm trá.
Tiêu Dương tự hỏi, hắn ẩn núp trong đống tuyết, hoàn toàn đem khí tức của mình dung nhập vào thiên địa. Dưới kim tiên, tuyệt đối không người nào tra ra được chỗ ẩn núp của hắn. Cho dù là kim tiên cũng chưa chắc làm được.
Cường giả phát ra tiếng quát tháo này không phải là kim tiên linh thân.
Có trá.
Chỉ muốn dụ hắn lộ ra chân tướng mà thôi.
Trên thực tế quả là như thế.
- Điều này đủ để nói rõ công phu ẩn nặc khí tức của gã thần bí đó cực kỳ cao thâm. Nếu không thì hắn có chí bảo quý hiếm.
Tiểu gia hỏa này rất là thảnh thơi.
- Ba ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì.
Công phu ẩn nặc khí tức của Tiêu Dương quả thật rất cao. Còn bảo bối lớn nhất trên người hắn chính là tiểu thần long. Ba ngày qua, Tiêu Dương lo lắng nhất chính là tiểu thần long có theo thói quen mà kêu to buồn chán hay không. Nhưng sau khi quan sát, Tiêu Dương liền cho ra kết luận.
Ánh mắt Tuyết Trăn hiện lên sự phẫn nộ.
Tuyết Trăn hạ giọng nói.
Người lục soát lúc này chính là Tuyết Trăn. Sắc mặt y lạnh lùng, suất lĩnh một tiểu đội từ xa chạy đến. Hơn nữa còn lớn tiếng hét lớn, hy vọng gã thần bí đang ẩn núp tại một nơi bí mật nào đó sẽ kinh hãi mà lộ thân. Chỉ tiếc, ma cao một thước nhưng đạo cao một trượng.
Gió lạnh thổi qua. Trước mắt là một tảng băng tuyết mờ mịt.
Lúc này, nơi phát hiện có người lẻn vào cung điện là gần với cánh cửa phía đông nam do y trấn thủ. Y cũng không thoát khỏi có liên quan. Hơn nữa, hoa Hồn Ảnh tốn bao công sức trồng ra được, đang trong giai đoạn sắp nở hoa lại bị hủy.
Biện pháp của y hoàn toàn không có tác dụng.
Tuyết Khanh đã đoán trúng vế trước.
Mặc dù đám người Tuyết Trăn còn cách Tiêu Dương một khoảng cách, nhưng Tiêu Dương vẫn nghe được rất rõ ràng. Lúc này không khỏi nghi hoặc. Thủ đoạn cứng rắn gì vậy?
Tuyết Khanh lên tiếng:
Tiêu Dương rất nhanh biết rõ.
- Nếu không thể dụ hắn ra, như vậy chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn mà thôi.
Thủ đoạn cứng rắn.
Tiểu đội mười người Tuyết Trăn cách chỗ Tiêu Dương càng lúc càng gần. Tiêu Dương chấn động, âm thầm xì một tiếng khinh miệt. Cái gì là thủ đoạn cứng rắn? Rõ ràng là thủ đoạn ngu xuẩn thì có. Cứ không có mục tiêu mà đánh xung quanh như vậy.
Âm! Âm!!!
Tiểu đội do Tuyết Trăn suất lĩnh đều ra tay, sức mạnh cường đại oanh kích bốn phía. Bông tuyết xung quanh đều bị nhấc lên.
- Bảy mươi thước...
Âm! Âm!!!
Sức mạnh giống như máy ủi đất lao về phía Tiêu Dương.
- Ba mươi thước...
- Năm mươi thước...
- Ta nhổ.
Tiêu Dương cảm giác được căn phòng hắn đang đứng có chút lay động.
Hắn ngừng thở, mở to hai mắt, trong lòng thâm đếm.
- Một trăm thước...
Nhưng có đôi khi thủ đoạn ngu xuẩn lại mang lại hiệu quả.
Cho dù năm lần bảy lượt đều không có thu hoạch, nhưng đám người Tuyết Trăn đều không dám lơi lỏng.
Tả Thần Vệ Tuyết Phi Trác tự mình ra lệnh, cho dù có đào ba thước đất lên cũng phải bắt cho được kẻ thần bí kia.
Ở nơi khác, bọn họ cũng đã thử phương pháp này. Không chỉ bọn họ, các tiểu đội khác của cung điện Tuyết Thần cũng đều làm giống như vậy.
Bông tuyết bay tán loạn.
Trong lòng Tiêu Dương rất nhanh tính toán đối sách.
- Nếu bây giờ mà động đậy, nhất định sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, mình sẽ bị toàn bộ cung điện Tuyết Thần vây giết.
Đáy lòng Tiêu Dương trầm xuống. Mặc dù hắn luôn tự tin, nhưng cũng không cho rằng bản thân của mình đủ sức đối kháng với toàn bộ cung điện Tuyết Thần.
- Bây giờ bóp nát đá không gian, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chạy về hậu hoa viên. Có lẽ còn có hy vọng trốn thoát. Nhưng...
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự không cam lòng.
Hắn sẽ không còn gặp được Tuyết Kiều.
Nếu cứ như vậy, muốn gặp Tuyết Kiều trước khi đại điển bắt đầu, quả thật là chuyện không thể nào.
Cung điện Tuyết Thần sẽ không cho hắn cơ hội lẻn vào lần thứ hai.
Gió lạnh thổi qua.
Đám người Tuyết Trăn bay về phía xa, rất nhanh không thấy đâu.
Tiêu Nhu Y cười nói.
- Không sao, không sao.
- Làm phiền Tiêu cô nương, chúng ta cáo từ. Nghe xong, Tuyết Trăn không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay:
- Là tiểu công chúa.
Tiêu Dương thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong tình huống này, tiểu công chúa Tiêu Nhu Y xuất hiện quá mức kịp thời.
- Tại sao cô ấy lại ở Tuyết Thần cung điện?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, rất nhanh thoải mái lại. Đại điển truyền thừa sắp tiến hành, cung điện Tuyết Thần liên thủ với Bất Hủ Cốc. Mà địa vị của Tiêu Nhu Y ở Bất Hủ cốc lại không thấp, hiển nhiên có tư cách đi theo Đan Thần lão nhân tiến vào cung điện Tuyết Thần.
Lúc này, đám người Tuyết Trăn đã ngừng lại, quay mặt nhìn sang. Tuyết Trăn chắp tay nói:
- Thì ra là Tiêu cô nương.
Một góc áo màu tím trực tiếp xuất hiện phía trước căn phòng Tiêu Dương đang đứng:
- Sư phụ bảo ta đến đây, nói bên hồ kia có biến, bảo các tiểu đội gần đây đến điều tra một chút.
Ánh mắt Tiêu Dương mở to, trong lòng mừng rỡ, giống như trong đêm đông nhìn thấy được ánh rạng đồng.
- Thì ra các người đang ở đây.
Trong lúc hắn chuẩn bị lựa chọn, bỗng nhiên một thanh âm vang lên.
Tiêu Dương nắm chặt nắm đấm.
Tiêu Dương lo lắng vô cùng, không biết lựa chọn như thế nào. Đám người kia còn cách hắn chưa đầy mười thước.
- Làm thế nào đây?
Nhấc bông tuyết bốn phương tám hướng bay lên trời.
Ánh mắt Tiêu Nhu Y hiện lên sự giảo hoạt:
- Nửa sư phụ, mau ra đây đi.
Nửa ngày sau, không thấy động tĩnh gì, Tiêu Nhu Y liên lên tiếng:
- Yên tâm đi, các tiểu đội trong vòng mười dặm đều đã đi hết rồi. Nếu không ra, tôi đi đây.
Dứt lời, đống tuyết trước mặt Tiêu Nhu Y liên nổ tung. Tiêu Dương nhảy ra ngoài.
- Tiểu công chúa, thì ra là em.
- Đương nhiên rồi.
Tiêu Nhu Y đột nhiên mở to miệng, nhìn đứa trẻ trong lòng Tiêu Dương, sau đó sâu kín nhìn hắn:
- Đừng nói cho tôi biết, sau khi anh chia tay Tuyết Kiều, phát hiện có cốt nhục của cô ấy, liền sinh ra, sau đó ôm con đi tìm vợ nhé.
Tiêu Dương đổ mồ hôi hội.
Tiểu thuyết cẩu huyết như vậy mà Tiêu Nhu Y cũng có thể nghĩ ra được.
- Cái này...
Tiêu Dương nhất thời không biết giải thích như thế nào, chung quy cũng không thể nói tiểu tử này không phải người. Nếu Tiêu Dương nói như vậy, sợ rằng Tiêu Nhu Y sẽ dùng ánh mắt hèn mọn mà nói với hắn. Anh mới chính là không phải người. - Được rồi, được rồi, tôi cũng chẳng có hứng thú với món nợ phong lưu của anh.
Tiêu Nhu Y nói:
- Cho dù có hỏi, cũng là đám hồng nhan tri kỷ của anh hỏi. Nhưng, Tuyết Kiều bây giờ có muốn hỏi anh cũng hỏi không được.
- Tuyết Kiều làm sao?
Tiêu Dương liên kinh hãi.
Tiêu Nhu Y nhìn xung quanh:
- Nơi này không nên ở lâu, rất nhanh sẽ có người đến tìm lần nữa. Anh mau đi theo tôi.
Nói xong, Tiêu Nhu Y nhanh chóng bay đi.
Tiêu Dương liếc mắt, khẽ gật đầu. Một khoảng thời gian không gặp, thực lực của Tiêu Nhu Y tăng lên không ít. Cô luyện đan thuật, nhưng đồng thời cũng khiến cho tu vi đạt đến cấp độ như vậy, đúng là khó có được.
Tiêu Nhu Y đẩy một gian cửa phòng, thân ảnh Tiêu Dương chợt lóe lên rồi biến mất. Tiêu Nhu Y nhanh chóng đóng cửa phòng lại, hơn nữa còn đặt cấm cố, sau đó xoay người, lắc đầu nói:
- Lá gan của anh đúng là không nhỏ, dám đơn thân độc mã xông vào cung điện Tuyết Thân. Mặc dù không biết anh vào bằng cách nào, nhưng anh cho rằng có thể giấu trời qua biển sao?
Tiêu Dương ngẩn ra. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Rất nhiều cường giả của cung điện Tuyết Thân đều không biết hắn ẩn thân ở đâu, tại sao tiểu công chúa lại biết được?
- Tương Thần gia gia bảo tôi đi cứu anh.
Tiêu Nhu Y cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng.
- Hành tung của anh, kỳ thật Tương Thần gia gia đã phát hiện ra. Hơn nữa còn đích thân xác định. Chỉ là không kinh động đến anh thôi. Hơn nữa, Tương Thần gia gia còn giúp anh che giấu. Bằng không, chỉ sợ anh không đợi được đến khi tôi đến cứu anh đâu.
Tương Thân lão nhân.
Tiêu Dương giật mình, lập tức gật đầu.
Đúng là hắn sơ suất quá. Cung điện Tuyết Thần không phải là thế lực bình thường, mà là thần tích do đại Thần Minh thượng cổ lưu lại.
Cho dù Tương Thần lão nhân không phát hiện ra hắn, hôm nay, hành tung của hắn tuyệt đối sẽ bại lộ.
Đây là cung điện Tuyết Thần còn chưa chính thức dùng đến sát trận thượng cổ.
- Thay tôi gửi lời cảm ơn Tương Thần lão nhân.
Tiêu Dương lên tiếng:
- Được rồi, lúc nãy em nói Tuyết Kiều bị làm sao?
- Anh rốt cuộc nhịn không được mà hỏi rồi sao?
Tiêu Nhu Y cười hì hì:
- Tôi đang tính toán xem anh có thể nhãn nại bao lâu mới hỏi tôi vấn đề này.
Tiêu Dương: ...
- Được rồi, không đùa với anh nữa. Tiêu Nhu Y nói:
- Anh chắc là đã nhận được tin tức, đại điển truyền thừa Tuyết Thần hẳn đã sớm bắt đầu, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà phải dời lại. Trên thực tế, bởi vì người thừa kế Tuyết Thần là Tuyết Kiều đột nhiên hôn mê.
- Hôn mê?
Tiêu Dương cực kỳ hoảng sợ:
- Tại sao lại hôn mê? Cô ấy thế nào rồi?
- Tôi cũng không rõ lắm.
Tiêu Nhu Y nhún vai nói:
- Tóm lại khi tôi cùng sư phụ đến cung điện Tuyết Thần thì cô ấy đã hôn mê rồi. Tôi đã xem qua, cả người kết băng, trông rất quỷ dị. Nhưng Hữu Thần Vệ đã chẩn đoán cho cô ấy, chỉ là hôn mê một thời gian ngắn. Cho nên...
Tiêu Nhu Y dừng lại rồi nói tiếp:
- Cho dù bây giờ anh gặp Tuyết Kiều, cũng chẳng làm được chuyện gì. Cô ấy căn bản không nhìn thấy anh.
- Tại sao lại như vậy?
Tiêu Dương cau mày, nghiêm mặt hỏi:
- Vậy thì bao giờ cô ấy mới tỉnh?
- Nghe nói sẽ tỉnh lại trước đại điển truyền thừa mười ngày.
Tiêu Nhu Y đột nhiên cả kinh, mở to hai mắt:
- Anh... không phải anh sẽ ở lại đây chờ Tuyết Kiều tỉnh lại chứ?
Tiêu Dương gật đầu.
- Không được.
Tiêu Nhu Y cự tuyệt:
- Tương Thần gia gia đã nói, sau khi tôi giải vây cho anh, anh lập tức dùng biện pháp mà anh đến đây rời khỏi cung điện ngay. Anh ở lại đây rất nguy hiểm.
- Tôi không có biện pháp trở ra.
Tiêu Dương lắc đầu:
- Tôi chỉ có thể vào, nhưng lại không thể ra.
- Thật sao?
Tiêu Nhu Y ngẩn ra.
- Xạo.
Một thanh âm đột nhiên vang lên.