Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1173 - Chương 1180: Hắn Ở Chỗ Này

Chương 1180: Hắn ở chỗ này Chương 1180: Hắn ở chỗ nàyChương 1180: Hắn ở chỗ này

Quả nhiên, một số Thần Minh lão tổ ở bên cạnh cũng cảm thấy tò mò.

- Trong thiên hạ có loài hoa như thế sao? Không thể nào.

- Tuyết Khanh, ngươi cũng quá thậm xưng rồi. Hoa mà cũng có thể chụp hình à?

- Đúng vậy.

Một số Thần Minh lão tổ đều lắc đầu.

Tuyết Khanh mỉm cười nhìn Tuyết Trăn. Mặc dù không quá thích náo nhiệt, nhưng trong lòng Tuyết Trăn không tự chủ được xuất hiện cảm giác kiêu ngạo. Khắp Thần Linh cảnh địa này, không người nào có thể trông được loài hoa như thế. Duy chỉ có Tuyết Trăn gã là làm được.

Cảm giác ưu việt khiến cho thắt lưng Tuyết Trăn không khỏi thẳng lên vài phần.

Thấy vậy, Tuyết Khanh càng thêm hiểu ý của vị bằng hữu tính cách quái gở của mình, cao giọng nói:

Một gã Thần Minh lão tổ nửa tin nửa ngờ:

- Kiến thức của các người nông cạn quá đi.

Giọng nói khiêm tốn nhưng lại nông đậm mùi khoe khoang. Khắp Thần Linh cảnh địa này, cơ hồ không ai nghe qua loài hoa kỳ dị như thế.

- Nó còn có một cái tên khác là hoa ăn thịt người.

Tuyết Trăn cười lạnh, làm như không đếm xỉa đến:

Ánh mắt mọi người đều mang theo vài phần khát vọng và chờ mong.

- Loài hoa mà ta nói đến là do một tay Tuyết Trăn đại ca trồng được. Hiện tại nó đang được trông đằng sau đại hoa viên của Tuyết Trăn đại ca.

Tuyết Khanh nói:

- Hoa Hồn Ảnh chỉ mới trong giai đoạn sơ khai, còn chưa đạt đến công hiệu câu hồn nhiếp phách, chỉ có thể chụp lại hình ảnh mà thôi.

Từng ánh mắt kinh dị của mọi người đều nhìn về phía Tuyết Trăn.

- Dường như ta đã từng đọc qua loài hoa này ghi lại trong sách. Nhưng không phải nó đã bị diệt tuyệt ở thời cổ đại rồi sao?

Tuyết Trăn do dự một chút, nhưng sau đó lại sảng khoái vung tay:

- Tên là hoa Hồn Ảnh?

- Không thành vấn đề, để cho các người mở mang tâm mắt một chút.

- Các người không biết, ở hậu hoa viên của Tuyết Trăn đại ca, kỳ hoa dị thảo có rất nhiều. Nếu không phải thể loại quý hiếm, làm sao vào được hoa viên của Tuyết Trăn đại ca chứ. Hôm nay các người phải xem tâm trạng của Tuyết Trăn đại ca ra sao, để mọi người đến hậu hoa viên của huynh ấy, nhìn thấy hoa Hồn Ảnh thân kỳ, đó là một chuyện may mắn đến cỡ nào.

Cho dù không phải là người nghiên cứu hoa cỏ, nhưng có thể nhìn thấy một loài hoa vốn đã tuyệt chủng, đủ để khơi mào lòng hiếu kỳ của bất cứ kẻ nào.

- Đây không phải là cỏ Thất Diệp Huyết Hãn sao? Tại sao lại xuất hiện... Ngay cả Tuyết Khanh cũng phá lệ hưng phấn, theo sát Tuyết Trăn. Sau khi bước vào hoa viên, từng gốc cây quý hiếm đập vào mắt mọi người, dẫn đến từng tiếng cảm thán.

- Đây chính là hoa Hồn Ảnh phải không? Quả nhiên kỳ lạ vô cùng.

Ước chừng vài phút đồng hồ sau, tiểu đội mười người khác lại đến, Tuyết Trăn mang theo đám người Tuyết Khanh đến phòng ở của mình. Khoảng cách hơn mười dặm bất quá cũng chỉ bằng vài lân hô hấp, rất nhanh đã xuất hiện đằng sau hậu hoa viên của Tuyết Trăn.

Sắc mặt Tuyết Trăn trâm xuống:

Đám người Tuyết Khanh nhất thời mừng rỡ.

Tuyết Khanh cả kinh:

- Cái gì?

- Có người đã vào hậu hoa viên của ta.

- Không nghĩ đến lại có thể nhìn thấy được hoa Hồn Ảnh đã tuyệt chủng.

- Không biết nó câu hồn như thế nào?

Tuyết Khanh cười ha hả nói:

- Cái này thì phải hỏi Tuyết Trăn đại ca rồi.

- Nơi này được xưng là nơi tụ họp của kỳ trân dị thảo cũng không quá.

Chỉ trong nháy mắt, Tuyết Trăn liền nhận thấy có chút không thích hợp, ánh mắt nhìn chằm chằm hoa Hồn Ảnh, sau đó nhìn chung quanh. Sau khi kiểm tra thấy xung quanh không có gì lạ, Tuyết Trăn có chút cau mày, liền cất bước tiến lên.

Những tiếng kêu sợ hãi vang lên, Tuyết Trăn dẫn mọi người đến trước gốc cây hoa Hồn Ảnh.

- Cái gì? Đây chính là thánh hoa Hồng Đan sắp tuyệt chủng. ...

- Không được Tuyết Trăn đại ca cho phép, không ai được đặt chân vào hậu hoa viên của huynh mà.

- Hoa Hồn Ảnh đã bị phá hư.

Ánh mắt Tuyết Trăn hiện lên sát khí. Đây chính là tác phẩm mà gã đã tốn bao nhiêu tâm huyết mới tạo ra được. Gã sờ vào cánh hoa, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Không ai hiểu hoa Hồn Ảnh bằng Tuyết Trăn.

- Bị phá hư? Tại sao lại như vậy? Bên trong cung điện Tuyết Thần này, người nào cũng phải tuân theo quy củ. Không được cho phép, không ai được tiến vào hậu hoa viên của huynh.

Ánh mắt đám Thần Minh lão tổ mang theo sự hoài nghi, thậm chí sinh ra ý niệm trong đầu. Cái gì mà hoa Hồn Ảnh? Không phải Tuyết Trăn và Tuyết Khanh lừa bọn họ chứ?

Tuyết Trăn dường như hiểu được suy nghĩ của mọi người, hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như hoa Hồn Ảnh không bị phá hư, từ lúc chúng ta vào đây, nó sẽ ghi lại hình ảnh của tất cả chúng 1a.

- Tuyết Trăn đại ca, vậy hoa Hồn Ảnh...

Tuyết Trăn lo lắng nói.

Giống như sấm sét đánh xuống.

- Sáu vị kim tiên không có khả năng tiến vào hậu hoa viên của Tuyết Trăn đại ca lúc này, chẳng lẽ... Tuyết Khanh nói:

Trong khoảnh khắc cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi qua.

Mọi người nhất thời xôn xao.

- Người này có thể trước khi hoa Hồn Ảnh ghi lại hình ảnh của mình đã bẻ gẫy hoa. Năng lực này chỉ sợ trong Tuyết Thần cung điện chúng ta cũng chỉ có sáu vị Kim tiên lão tổ mới có thể làm được.

†r

- Ta muốn nhìn xem, là ai đã có dũng khí hủy hoa Hồn Ảnh của ta.

Mọi người lui về phía sau.

Tuyết Trăn ngồi xếp bằng trước mặt hoa Hồn Ảnh, hai tay nhanh chóng chuyển động. Một đạo thần quang rơi xuống bông hoa. Một lát sau, một bức ảnh lờ mờ xuất hiện trên bông hoa.

Ánh mắt mọi người không khỏi chấn động.

Hoài nghi trong lòng liền biến mất. Đây đích thật là hoa Hồn Ảnh.

Nhưng trên bức họa chỉ ghi lại hình ảnh của một chiếc giầy.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đồng thời hít một hơi khí lạnh.

- Có người xuất hiện trong phạm vi trăm thước của hoa Hồn Ảnh, lập tức bị hoa chụp lại hình ngay.

Tuyết Trăn nhìn đôi giây, thân sắc ngưng trọng:

Ánh mắt Tuyết Trăn lóe lên sự âm lãnh:

- Hừ, bất luận hắn có hủy nhanh như thế nào đi chăng nữa, hoa Hồn Ảnh sẽ lưu lại hình ảnh của hắn.

- Cái này...

- Xem ra, người xông vào hậu hoa viên của ta cũng rất hiểu biết về hoa Hồn Ảnh.

Tuyết Trăn chậm rãi nói:

- Hoa bị bẻ gẫy, nên đã làm mất tác dụng chụp ảnh của hoa Hồn Ảnh.

Một gã Thần Minh lão tổ kinh hô lên:

- Kim tiên lão tổ cũng không có loại giầy này.

Có người đã lẻn vào cung điện Tuyết Thần.

Đây chính là một tin tức vô cùng kinh thế hãi tục.

Mọi người giống như hóa thạch, trong lòng nhấc lên một con sóng lớn. Nếu có người không một tiếng động lẻn vào cung điện Tuyết Thần, như vậy bọn họ phụ trách trấn giữ cửa Đông Nam cũng không tránh khỏi trách nhiệm.

Nhưng bọn họ cũng biết, nếu chuyện này không báo lên, sợ rằng sẽ tạo thành biến cố không nhỏ cho cung điện Tuyết Thần.

- Lập tức thông báo cho Tả Thần Vệ.

Tuyết Trăn quyết đoán nói.

Tả Thần Vệ Tuyết Phi Trác là người mạnh nhất của Tuyết Thần nhất mạch hiện nay. Một khi kinh động đến y, đó sẽ là chuyện quan trọng nhất.

Rất nhanh, Tuyết Phi Trác lạnh lùng chạy đến. Đi theo y là Tương Thần lão nhân. Ánh mắt hai người cùng rơi xuống hình ảnh bên trên hoa Hồn Ảnh, thần sắc có chút thay đổi. - Quả nhiên có người lẻn vào cung điện Tuyết Thần.

Thần sắc Tuyết Phi Trác vô cùng ngưng trọng. Y hiểu rất rõ cung điện Tuyết Thần dễ thủ khó công. Có thể im lặng tiến vào cung điện, hơn nữa còn không kinh động bất cứ trận pháp nào, điều này đủ để nói rõ sự kinh khủng của người đó.

- Chẳng lẽ là Xích Lượng Thiên đến?

Tuyết Phi Trác trâm giọng nói, sau đó vung tay lên:

- Lập tức dùng phương phức phòng vệ cao cấp nhất. Có đào ba thước đất cũng phải tìm cho được người lẻn vào cung điện Tuyết Thần.

Có người ngoài tiến vào cung điện Tuyết Thần, tương đương với việc cài một quả bom hẹn giờ, khiến người ta khó mà ăn ngủ.

Đám người Tuyết Trăn liên lĩnh mệnh.

Rất nhanh, toàn bộ cung điện Tuyết Thần vang lên thanh âm cảnh báo. Trong phút chốc, rất nhiều trận pháp mở ra, thần quang lóng lánh. Từng đạo khí tức cường giả bao trùm bốn phương tám hướng.

Lục soát.

- Rốt cuộc là ai?

Thần sắc Tuyết Phi Trác vô cùng ngưng trọng, một lát sau liền lắc đầu nói:

- Tương lão, có thể phiền lão tính thử xem, có biết người đến ở đâu không?

Tương Thần lão nhân ngẩn ra, cười khổ lắc đầu:

- Phi Trác huynh, huynh cũng đừng xem ta là Thần Minh tính thuật cường đại thời thượng cổ chứ, có thể đọc cả tam giới. Người này vô thanh vô tức tiến vào cung điện, ý đồ khó lường, chúng ta lại càng phải bảo vệ nghiêm ngặt.

Tuyết Phi Trác gật đầu:

- Để ta đi kiểm tra tình hình của đại điển truyền thừa. Tương lão, xin lỗi không tiếp được.

- Mời.

Tương Thần lão nhân chắp tay. Đợi thân ảnh Tuyết Phi Trác biến mất, Tương Thần lão nhân không khỏi cau mày, nhìn chiếc giày trong tấm hình, lẩm bẩm:

- Ta đã nói ngươi không nên đến mà.

Toàn bộ cung điện Tuyết Thần chỉ trong thời gian ngắn như nổi sóng. Rất nhiều cường giả xuyên qua các trận pháp, tìm kiếm vị khách không mời mà đến này.

Lúc này, Tiêu Dương đang đứng trên nóc một căn phòng. Bông tuyết bao trùm thân hình của hắn. Thỉnh thoảng từng đạo khí tức lướt qua rồi biến mất.

Tiêu Dương ẩn núp không nhúc nhích, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Hắn căn bản không nghĩ đến hành tung của mình lại bại lộ nhanh như vậy, khiến hắn chẳng kịp đề phòng. Vừa rồi, một trận pháp xuất hiện ngay bên cạnh hắn, suýt chút nữa khiến cho bị trận pháp trói buộc. Đồng thời, xung quanh không ít khí tức cường giả lướt qua.

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Tiêu Dương chỉ có thể đáp xuống nóc một căn phòng, nhờ bông tuyết bao phủ, hơn nữa còn ẩn nặc khí tức của mình.

Tiêu Dương không dám nhúc nhích. Hắn chỉ cần động đậy một chút, sợ rằng sẽ bị cường giả Tuyết Thần cung điện phát hiện. Từ đó rơi vào công kích lôi đình.

Không khí toàn bộ cung điện đều căng lên.

Nhưng cung điện Tuyết Thần quả thật quá rộng lớn. Những cường giả kim tiên linh thân lại trấn thủ tại những nơi quan trọng, tránh cho gã thần bí kia thừa dịp lẩn trốn. Bởi vậy, hành động lùng bắt mặc dù diễn ra rất quy mô, nhưng ba ngày rồi vẫn không có bất cứ thu hoạch gì.

Ba ngày ba đêm, Tiêu Dương ẩn núp trên mái nhà, không dám nhúc nhích.

Gió lạnh gào thét.

Bỗng nhiên, một thanh âm hét lớn:

- Hắn ở chỗ này! Bắt được hắn rồi.
Bình Luận (0)
Comment