Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1172 - Chương 1179: Hoa Hồn Ảnh

Chương 1179: Hoa Hồn Ảnh Chương 1179: Hoa Hồn ẢnhChương 1179: Hoa Hồn Ảnh

Đây chính là ác thú mà y chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Bộ dạng quái dị. Bốn chi dài như lưỡi cưa, trên đỉnh đầu có một cái sừng, sắc bén vô cùng. Chân sau như cựa gà, tiếng gâm gừ như chó. Khi phủ phục dưới mặt đất, nên đất như bị lún sâu.

Ánh mắt Phương Tông hiện lên sự rúng động, giương mắt nhìn Tiêu Dương.

Đã sớm có lời đồn Tiêu Dương không chỉ có thực lực cường đại, mà còn có phương pháp chinh phục ác thú. Bây giờ xem ra, quả thật danh bất hư truyền.

Tâm niệm Tiêu Dương vừa động, hung thú Ly Lực đã truyền đến tin tức.

A Ly xuất phát.

Bốn chân đào đất, trong nháy mắt liền biến mất. Vị trí của nó thậm chí còn không lưu lại bất cứ dấu vết gì, ẩn nặc hành tung của mình vô cùng hoàn mỹ. Điều này cũng là lệnh của Tiêu Dương.

Thủ vệ cung điện Tuyết Thần sâm nghiêm vô cùng, ngay cả một trận gió thổi qua cũng sẽ khiến cho vô số thần thức cường đại chú ý. Cho dù hắn có năng lực ẩn nặc khí tức, cũng không có khả năng lừa hết được mười Thần Minh lão tổ đang canh gác trước cửa.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.

- Đây là...

Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại.

Tiêu Dương cầm thần kiếm trong tay đứng dậy, rất nhanh vẽ một vòng trên mặt đất, hình thành các đường nét.

Để không tạo thành động tĩnh quá lớn khiến cho cung điện Tuyết Thần chú ý, Tiêu Dương cũng không triệu hồi quá nhiều hung thú Ly Lực, chỉ có một con, hơn nữa còn là Thú Vương.

Lúc này, Thú Vương Ly Lực đang ở bên dưới cung điện Tuyết Thần. Ngoại trừ thần trận bên trong cung điện, bốn phương tám hướng đều có cấm cố. Cho dù là dưới nên đất, ước chừng mười thước cũng có một luồng sức mạnh cấm cố.

Chỉ có thể dựa vào Bàn Long không gian.

Phương Tông khó hiểu.

Tiêu Dương và Thú Vương Ly Lực vẫn duy trì liên lạc. Lúc này, Thú Vương Ly Lực đã xuống đến gần trăm thước, nhanh chóng tiềm hành đến cung điện Tuyết Thần.

Về phần phương vị mà Bàn Long không gian có thể tập trung vào, tất phải dựa vào hung thú Ly Lực.

Bỗng nhiên, cánh tay Tiêu Dương khẽ động, kiếm quang lờ mờ chợt lóe.

Hết thảy đều rất cẩn thận.

Phương Tông ở bên cạnh muốn nói rồi lại thôi. Thấy Tiêu Dương im lặng, cũng chỉ cố nén nghi hoặc trong lòng.

Tiêu Dương cố gắng duy trì tâm cảnh, không dám phân tâm, tránh cho bản đồ không được chính xác. Tấm bản đồ càng lúc càng thành hình. Ánh mắt Phương Tông bên cạnh cũng càng lúc càng khiếp sợ. Y rốt cuộc đã nhìn ra được "Chẳng lẽ sư phụ đang vẽ lại cấu trúc bên trong cung điện Tuyết Thần?"

Tiêu Dương đang vẽ lại bố cục hình thành bên trong cung điện Tuyết Thần. Thú Vương Ly Lực nằm ở dưới khu vực cấm cố này, cũng không tùy tiện đi tiếp. Nhưng Thú Vương Ly Lực chính là vương giả dưới đất, có được năng lực xúc giác vô cùng nhạy cảm. Chỉ cần tìm kiếm một chút là có thể nghiên cứu được tình thế bên dưới. Lúc này Tiêu Dương đang vẽ lại bản đồ mà Ly Lực truyền cho hắn.

- Chẳng lẽ chính là nó?

- Làm thế nào mà làm được như vậy?

Tiêu Dương vẫn chăm chú vẽ lại. Sau ba ngày ba đêm mới miễn cưỡng hoàn thành.

Thủ đoạn không thể tưởng tượng được.

- Nơi này là một hậu hoa viên của một Thần Minh lão tổ.

Trong lòng rúng động.

Phương Tông thu hồi sự khiếp sợ, trịnh trọng quan sát.

- Khoảng cách ở đó cách nơi này của chúng ta chừng 8km, có thể nói là vị trí thích hợp nhất để lẻn vào cung điện Tuyết Thân. Ba ngày qua, ngoại trừ một gã Thần Minh lão tổ ngẫu nhiên ra vào thì không còn ai đến nữa.

Tiêu Dương chỉ vào một vị trí:

Đem cái không thể biến thành có thể.

Tiêu Dương mở mắt.

Càng vào sâu bên trong, hắn lại càng cảm nhận được chỗ kinh khủng của cung điện. Không chỗ nào là không có sát trận trấn áp tà ma, tru sát thân minh. Ba ngày ba đêm, Ly Lực đã dời đi không ít vị trí, truyền đến rất nhiều tin tức bên trong cho Tiêu Dương. Thậm chí ở những nơi mà tưởng chừng như hẻo lánh nhất cũng có tuần tra canh gác. Nếu như Bàn Long không gian mang hai người tùy tiện xuất hiện, khả năng bị phát hiện là chín thành.

Trải qua ba ngày ba đêm tìm kiếm, Tiêu Dương rốt cuộc xác định được một vị trí.

Phương Tông chấn động, trong đầu hiện lên hình ảnh con ác thú vừa nấy:

Nhưng quá trình này cũng không dễ dàng gì.

Y nghĩ không ra lại có loài ác thú có thể vô thanh vô tức tiến đến gần cung điện Tuyết Thần. Hơn nữa còn thành công ghi nhớ tình huống bên trong.

Phương Tông thầm than.

Lại thêm một ngày nữa.

Bên trong sơn động, Tiêu Dương thu hồi Thú Vương Ly Lực đã rất mệt, ngồi đối mặt với Phương Tông.

Khí tức bình hòa.

Trở tay, Bàn Long không gian lại xuất hiện. Hình Thần Long tản ra thần quang lờ mờ. Sức mạnh thuộc tính không gian tràn ngập, rất nhanh bao trùm thân ảnh Tiêu Dương. Tiêu Dương lại tiến nhập vào trong không gian Bàn Long, quang mang chợt lóe, hai đạo thân ảnh biến mất vô tung.

Bên trong cung điện Tuyết Thần nhìn qua giống như một không gian độc lập với thế giới bên ngoài. Nhìn từ bên ngoài, nó chẳng khác nào một tòa thành. Nhưng nhìn từ bên trong, giương mắt cũng có thể nhìn thấy hết bầu trời bên ngoài. Kiến trúc thân tích này ẩn chứa rất nhiều huyền cơ.

Tuyết Trăn là một Thần Minh lão tổ có tính cách quái gở. Bình thường phụ trách trấn giữ cánh cửa phía đông nam cung điện. Mà nơi ở của gã lại cách cánh cửa không đến mười dặm. Bình thường gã chỉ thích chơi cùng hoa cỏ.

Lúc này đang ở hậu hoa viên ngắm hoa.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gọi âm ï:

Tiêu Dương giương mắt nhìn bốn phía, thấy cũng có loài hoa cùng dạng, nhưng chỉ có gốc cây dưới chân hắn là nở hoa.

Ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống gốc cây hoa Hồn Ảnh. Đó là một loại hoa cành lá thưa thớt, tản ra khí tức kỳ dị. Mặc dù không biết tên của nó, nhưng Tiêu Dương cũng nhìn ra được loài hoa này bất phàm. Vấn đề là, chỗ mà hắn đặt chân vừa nãy đã trùng hợp giãm nát một bên hoa.

- Cái gì?

Tiêu Dương ổn định khí tức, đem hơi thở của mình dung nhập vào thiên địa, khi đi cẩn thận quét dọn dấu tích của mình, tận lực không để lại bất cứ dấu vết gì.

Thân ảnh Phương Tông rất nhanh biến mất ngay tại chỗ.

Tiêu Dương gật đầu, tiếp nhận đá không gian.

Trong biển hoa phát ra thanh âm xè xè.

Bỗng nhiên không gian có chút vặn vẹo.

Tại vị trí hoa Hồn Ảnh của Tuyết Trăn xuất hiện hai thân ảnh.

Quang mang lóe lên rồi biến mất.

Trong khoảnh khắc Tiêu Dương rơi xuống đất, liên cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện không một bóng người, liền thở phào nói:

- Phương Tông, ngươi đến sơn động đẳng trước đợi ta.

Bàn Long không gian trong tay Phương Tông cũng không phải có thể tùy ý vận dụng. Hơn nữa, phạm vi di động cũng phải được tính toán trước. Phương Tông đi theo hắn cũng chỉ gặp nguy hiểm mà thôi.

Trước khi đi hai người đã lên kế hoạch rõ ràng. Phương Tông lấy ra một cục đá, ẩn chứa khí tức không gian:

- Đây là thạch không gian, sư phụ, khi nào người muốn ra, có thể bóp nát cục đá này, ta lập tức chạy đến đưa sư phụ rời đi.

Phủi nhẹ lớp bùn đất trên áo, Tuyết Trăn quay người bước ra khỏi hậu hoa viên, nhanh chóng hội hợp với người kia, chạy đến cánh cửa Đông Nam. Hiện tại đang là thời khắc quan trọng. Mặc dù còn chưa phát hiện được có ai đến gần cung điện Tuyết Thần, nhưng thủ vệ của Tuyết Thần nhất mạch đều không dám sơ suất.

Tuyết Trăn đắm chìm vào khoái cảm tạo ra được loài hoa quý. Ngộ đạo mà gã có được cũng là từ hoa.

- Trong khắp Thần Linh cảnh địa này, sợ rằng không có hoa Hồn Ảnh thứ hai.

Tuyết Trăn mặc trường bào màu xanh, sau khi nghe tiếng, liền từ trong bụi hoa đứng dậy, thỉnh thoảng nhìn qua gốc cây hoa Hồn Ảnh mà gã đã cẩn thận trồng được, khẽ cười:

Người nọ chính là một trong số ít bằng hữu ở cung điện Tuyết Thần. Nhưng cũng không phải là người có thể tiến vào nơi ở của gã. Mỗi một đóa hoa ở hậu hoa viên đều là thứ mà Tuyết Trăn yêu mến. Gã không cho bất cứ ai tiến vào nơi này.

- Tuyết Trăn đại ca, đến phiên chúng ta trực rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, Tiêu Dương cẩn thận ngồi xuống, vận khí tạm thời nâng nó dậy, nhìn qua cũng không ai biết là đã bị gãy.

- Hẳn là không thành vấn đề.

Hoàn thành hết thảy, Tiêu Dương lui về phía sau vài bước, ánh mắt lại liếc nhìn xung quanh. Sau khi xác định không lưu lại dấu vết gì thì thân ảnh liền biến mất.

Bước tiếp theo chính là tìm Tuyết Kiều.

Tiêu Dương vẫn không có nắm chắc, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Hiện tại hắn thần không biết quỷ không hay tiến vào bên trong cung điện Tuyết Thần. Nếu may mắn, hắn có thể gặp được Tuyết Kiều ngay.

Tiêu Dương vô cùng chờ mong.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên trong cung điện Tuyết Thần, một thân ảnh đột nhiên tiến về phía trước, không ai phát hiện.

Sắc trời bên trên cung điện Tuyết Thần dần tối lại.

Cánh cửa Đông Nam, mười Thần Minh lão tổ tạo thành một đội, trấn thủ một bên.

Một ngày trôi qua bình yên vô sự.

- Mặc dù thế lực Thần Minh bên ngoài hung hãn, nhưng cho bọn họ gan lớn cũng không dám bước vào cung điện Tuyết Thần chúng ta.

Người gọi Tuyết Trăn lúc trước tên là Tuyết Khanh.

- Ta hy vọng có thể ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, để cho đám gia hỏa ngoài kia nhìn thấy được sự lợi hại của cung điện Tuyết Thần chúng ta.

Đã đến lúc đổi ca, mọi người cũng buông lỏng tinh thần:

- Tuyết Thân nhất mạch của chúng ta cho đến bây giờ vẫn rất mạnh. Hôm nay, đại điển Tuyết Thân sắp bắt đầu rồi, hiệu lệnh chư thần của Tuyết Thần nhất mạch chúng ta một lần nữa sắp phủ xuống.

- Đại điển truyền thừa Tuyết Thần còn chưa đến, nhưng ta biết được một tin tức tốt.

Tuyết Khanh thần bí nói:

- Các người có nhìn qua một đóa hoa câu hồi nhiếp phách chưa?

Nói xong, Tuyết Trăn ở bên cạnh liền cau mày, nhưng sau đó giãn ra. Mặc dù tính tình của gã cổ quái, không thích xã giao nhiều, nhưng Tuyết Khanh là bạn tốt của gã, gã cũng chẳng muốn so đo. Tuyết Trăn biết, hoa mà Tuyết Khanh nói chính là hoa Hồn Ảnh mà gã trồng ra được.
Bình Luận (0)
Comment