Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1179 - Chương 1186: Một Ân Tình, Một Lần Cơ Hội

Chương 1186: Một ân tình, một lần cơ hội Chương 1186: Một ân tình, một lần cơ hộiChương 1186: Một ân tình, một lần cơ hội

Tiêu Dương hiểu rất rõ thế cục lúc này.

Hai kim tiên linh thân trước cánh cửa Băng tuyết vương thất chính là một tấm chắn mà hắn không thể vượt qua được.

Phía sau chính là Tuyết Phi Trác sâu không lường được, cơ hồ đã đoạn tuyệt tất cả đường lui của Tiêu Dương.

Cho dù Tương Thần lão nhân và Đan Thần lão nhân có muốn cứu hắn cũng chưa chắc làm được. Huống chi, bọn họ cũng chưa hẳn sẽ vì hắn mà khiến cho quan hệ giữa Bất Hủ Cốc và Tuyết Thần cung điện trở nên căng thẳng. Dù sao, hai thế lực này đang là lực lượng chủ yếu trong việc đối phó Tam Xích Thần Minh Điện.

Tiêu Dương chỉ hy vọng có thể nhìn thấy được Tuyết Kiều.

Như vậy là đủ rồi.

Giọng nói vừa mang theo khát vọng lẫn cầu khẩn.

Ánh mắt Tương Thần lão nhân hiện lên chút không đành lòng, nhẹ lắc đầu:

- Sở cầu của Tiêu mỗ không nhiều, chỉ có điều này thôi.

- Phi Trác huynh.

- Còn nữa, ngươi có thể gọi thẳng tên của người thừa kế Tuyết Thần sao?

Tuyết Phi Trác lạnh lùng nói.

- Ngươi đang nằm mơ à?

Tuyết Phi Trác gật đầu.

- Tiêu Dương, tại sao ngươi lại không nghe theo lời khuyên của ta?

Lúc này, Tương Thần lão nhân lên tiếng:

Tuyết Phi Trác tiến lên, khuôn mặt lạnh như băng, sát ý trong mắt không hề giảm:

Nội tâm Tiêu Dương chùng xuống.

- Đáng tiếc, thỉnh cầu này của ngươi, trọn đời cũng không thực hiện được.

- Ta đã nói rồi, hắn không có tư cách.

Đối mặt với câu nói của Tuyết Phi Trác, Tiêu Dương cố nén sự tức giận, chậm rãi nói:

Tuyết Phi Trác khoát tay, cắt ngang lời nói của Tương Thần lão nhân.

- Nghe nói Tuyết Kiêu đã thức tỉnh?

- Bây giờ tất cả chúng ta đều đang ở đây, hơn nữa còn đứng ngay trước Băng Tuyết vương thất. Kỳ thật cũng nên mời Tuyết Kiều ra đây...

Tuyết Kiêu chính là người phụ nữ của hắn.

Huống chỉ Tiêu Dương cũng không phải Bồ Tát. Một tiếng không xứng của Tuyết Phi Trác khiến cho Tiêu Dương không còn cách hạ thấp đầu nữa.

Hai mắt Tiêu Dương đỏ bừng, nhìn thẳng vào Tuyết Phi Trác.

Bỗng nhiên, Tiêu Dương rống to lên với Tuyết Phi Trác. Tiêu Dương cuống quýt lui vê phía sau vài bước.

- Ta là chồng của cô ấy. Ta không có tư cách, người nào có tư cách?

Chồng Tuyết Kiều?

Sát ý ngập trời.

Khí thế của Tuyết Phi Trác thể hiện sức mạnh kinh khủng.

Bồ Tát cũng phải nổi giận.

- Chồng?

Sát khí lập tức tràn đầy trong mắt Tuyết Phi Trác, chẳng khác nào như con dao bén nhọn đâm thẳng đến.

Bịch bịch bịch.

Không nhịn được gầm lên giận dữ.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà ngăn hắn gặp mặt Tuyết Kiều?

Tại sao không có tư cách?

Chỉ mấy chữ nhưng đủ để Tuyết Phi Trác đẩy Tiêu Dương vào tử lộ.

Tuyết Kiều nhất định phải trở thành Tuyết Thần.

Cô không phải con người, càng không nên có tình cảm con người.

Một khi đại điển Tuyết Thần được hoàn thành, cô chính là Thần Minh cao cao tại thượng.

Hiệu lệnh chư thần.

Làm sao có thể xuất hiện chuyện bôi đen hình tượng Tuyết Thần như vậy?

- Phi Trác huynh, bình tính một chút nào.

Tương Thần lão nhân lên tiếng giải hòa, một tay khoác lên vai Tuyết Phi Trác. Tuyết Phi Trác liền kêm chế lại sát khí, chậm rãi nói:

- Tương lão, ông cầu tình cho tên này sao?

Cuộc chiến của hắn hôm nay là không thể tránh.

Lựa chọn của hai lão, hắn thật ra không cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng càng không dám có bất cứ chỉ trích nào, cũng không có lý do để chỉ trích. Bọn họ không phải đại diện cho cá nhân mà là cho Bất Hủ Cốc khổng lồ.

Tiêu Dương ngược lại rất bình tĩnh.

Tiêu Nhu Y dường như đã nhận ra được quyết định của hai lão, không khỏi căng thẳng, kêu to một tiếng.

- Sư phụ, Tương Thần gia gia.

Động thủ ở cung điện Tuyết Thần, cho dù là Tương Thần lão nhân cũng không nắm chắc có thể còn sống ra ngoài.

Nghe xong, Tương Thần lão nhân khẽ cau mày, quay sang nhìn Đan Thần lão nhân. Đan Thần lão nhân lắc đầu. Nói gì thì nói, đây cũng là địa bàn của Tuyết Thần nhất mạch.

Tiêu Dương xem như đã gây ra đại họa rồi. Hơn nữa ngay cả đồ nhi của ông cũng liên lụy vào. Tuyết Phi Trác làm việc lôi lệ phong hành, sát phạt quyết đoán. Y không truy cứu trách nhiệm của Tiêu Nhu Y đã là nể mặt Bất Hủ Cốc lắm rồi. Nếu bây giờ ông và Tương Thần lão nhân cứ không chịu nhường, sợ rằng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên.

Đây đang là thời điểm tồn vong của thế lực Thần Minh, vì một thiên tài mà khiến cho hai thế lực Thần Minh đối kháng nhau, có đáng hay không?

Huống hồ, Ma Môn đang kiêu ngạo không ai bì được. Nếu các thế lực Thần Minh không đoàn kết với nhau, căn bản khó mà đối kháng được với Ma Môn.

Xuất phát từ đại cục, Đan Thần lão nhân không thể không đưa ra lựa chọn.

Ánh mắt hai người trao đổi với nhau. Một lát sau, Tương Thần lão nhân đành thở dài. Từ lúc gặp hắn ở Bất Hủ Cốc đến nay, ông vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hắn. Không thể phủ nhận, hắn chính là thiên tài ngàn năm khó gặp. Nếu bây giờ bị giết, đích thật rất lấy làm tiếc.

Nhưng cục diện trước mắt, ngoại trừ bỏ xe cứu tướng thì không còn biện pháp nào cả.

Tuyết Phi Trác muốn giết Tiêu Dương, nếu ông muốn ngăn cản, biện pháp duy nhất chính là động thủ.

- Hắn có ân với Thần Minh, cũng không thể tùy tiện xông vào Tuyết Thần cung điện ta. Hơn nữa, đây là thời kỳ quan trọng nhất của Tuyết Thần cung điện. Ta đã không chỉ một lần hạ lệnh, người nào tự tiện xông vào, giết không tha. Nếu hôm nay không giết hắn, uy nghiêm của ta, của Tuyết Thần nhất mạch sẽ bị tổn hại.

Tuyết Phi Trác lắc đầu nói:

- Đây là chuyện hoàn toàn khác.

- Kỳ thật, Tiêu Dương đối với tất cả Thần Minh chúng ta có một ân tình. Tin tức Ma Môn khống chế Tam Xích Thần Minh Điện chính là nhờ Tiêu Dương mà biết được. Thế lực Thần Minh chúng ta đều nhận của Tiêu Dương một ân, bây giờ giết chết hắn, sợ rằng không thỏa đáng.

Tương Thần lão nhân nói:

- Cầu tình? Cứ coi như là vậy.

Điêu mà Tiêu Dương tiếc nuối nhất chính là không biết có thành công vọt vào, gặp được Tuyết Kiều lần cuối hay không.

Tuyết Phi Trác lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

- Ngươi có ân với thế lực Thần Minh, ta cho ngươi cơ hội nói lời cuối.

Mũi kiếm trong tay Tiêu Dương lóe lên, Thiên Hoàng kiếm từ từ chém ra.

- Khoan đã.

Lại một thanh âm vang lên. Mấy đạo thân ảnh phá không mà đến.

Là Hữu Thần Vệ Tuyết Phi Sương.

Tuyết Phi Trác không khỏi cau mày.

Y không muốn kéo dài chuyện hôm nay.

Nhưng Tuyết Phi Sương đã đến bên cạnh y, nói:

- Ca, không thể giết Tiêu Dương.

Nghe xong, sắc mặt Tuyết Phi Trác trâm xuống:

- Cho ta một lý do. - Tiêu Dương có ân với thế lực Thần Minh, điểm này ca có thể bỏ qua. Nhưng có một ân tình chúng ta không thể quên.

Tuyết Phi Sương chỉ vào chỉ hạc giữa lòng bàn tay của mình.

- Linh Cưu tiên sinh?

Sắc mặt Tuyết Phi Trác khẽ biến.

- Không sai.

Tuyết Phi Sương thấp giọng nói:

- Người thừa kế Tuyết Thần là do Linh Cưu tiên sinh tìm được cho chúng ta. Đây chính là một thiên đại ân tình. Hôm nay, Linh Cưu tiên sinh thông qua tiên hạc đưa tin đến, nói quái tài Tiêu Dương sẽ đến gây họa, nhưng Tiêu Dương là sư điệt của ông, ông hy vọng chúng ta có thể vì ân tình của ông mà bỏ qua cho Tiêu Dương.

Sắc mặt Tuyết Phi Trác lại càng trâm xuống hơn.

Y có thể không nhìn hết thảy, nhưng chỉ có Linh Cưu tiên sinh là không thể.

Y thật sự không nghĩ đến quái tài Tiêu Dương lại là sư điệt của Linh Cưu tiên sinh.

Ở Thần Linh cảnh địa, Linh Cưu tiên sinh nổi tiếng thần bí. Nhưng Tuyết Phi Trác là một trong số ít người biết được thân phận thật sự của Linh Cưu tiên sinh. Chính vì như vậy, Tuyết Phi Trác không thể bỏ qua lời nói của Linh Cưu tiên sinh.

Trước cửa Băng Tuyết vương thất hoàn toàn yên tĩnh.

Bông tuyết bay tán loạn.

Tiêu Nhu Y căng thẳng nhìn Tuyết Phi Trác. Cô không biết Tuyết Phi Sương nói gì với Tuyết Phi Trác, nhưng sau khi Tuyết Phi Trác lấy ra chỉ hạc, ánh mắt của Tương Thần lão nhân cũng hiện lên sự hy vọng.

Còn có sinh cơ.

Một lát sau.

Tuyết Phi Trác nhìn Tiêu Dương, thần sắc phức tạp.

Không cam lòng.

Thái độ của y vừa rồi rất kiên quyết, thậm chí tuyên bố không giết Tiêu Dương, uy nghiêm của Tuyết Thần cung điện sẽ bị hao tổn. Nhưng bây giờ, vì ân tình của Linh Cưu tiên sinh, Tuyết Phi Trác không thể không tự làm mình mất mặt.

Bất luận thế nào, hôm nay không thể giết Tiêu Dương.

Tuyết Phi Trác thở ra một hơi, chắp tay với chỉ hạc, sau đó lạnh giọng nói:

- Ta không hy vọng nhìn thấy ngươi trong phạm vi trăm dặm của cung điện Tuyết Thần. Nếu không, giết không tha.

Nghe xong, Tiêu Dương nhất thời ngạc nhiên.

Một câu này của Tuyết Phi Trác, chính là thả hắn đi. Thái độ chuyển biến nhanh chóng như vậy là vì Tuyết Phi Sương? Điều khiến cho Tiêu Dương khó hiểu chính là, rõ ràng Tuyết Phi Sương là người của cung điện Tuyết Thân, vì sao lại cầu tình cho hắn?

Hơn nữa lại còn cầu tình thành công.

- Tiêu Dương, còn không mau đa tạ Tả Thần Vệ khai ân? Tương Thần lão nhân lớn tiếng nói.

Tiêu Dương lập tức bừng tỉnh.

- Tiêu Dương, đi nhanh đi.

Tiêu Nhu Y sợ Tuyết Phi Trác đổi ý, liền hô to.

ĐI?

Tiêu Dương chấn động.

Cảm giác phức tạp lan khắp người.

Hắn từng cho rằng hôm nay hắn sẽ chết.

Nhưng thế cục thay đổi, hắn vẫn không cảm thấy vui chút nào. Nguyên nhân chỉ có một, hắn còn chưa gặp được Tuyết Kiều.

Lý do mà hắn đến đây chỉ là mong muốn gặp được Tuyết Kiều một lần.

Gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.

Mất đi cơ hội lần này.

Có lẽ sẽ vĩnh viễn mất đi Tuyết Kiều.

Một khi Tuyết Kiều kế thừa đại điển truyền thừa xong, trí nhớ của cô sẽ bị xóa hoàn toàn. Nhưng vậy cũng đồng nghĩa với việc linh hôn của cô biến mất. Đến lúc đó gặp lại cô còn có ý nghĩa gì?

Tiêu Dương xoay người, nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt hiện lên sự do dự.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sát ý trong mắt Tuyết Phi Trác lại dâng lên.

Nếu không phải vì ân tình của Linh Cưu tiên sinh, y căn bản sẽ không thỏa hiệp.

Bên cạnh, Tuyết Phi Sương nhìn Tiêu Dương, trong lòng có chút phức tạp. Đứng trên lập trường là người của Tuyết Thần cung điện, cô không thể để Tiêu Dương gặp Tuyết Kiều. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi thở dài. Tiểu Kiêu không có nhìn lầm người.

Yên tĩnh một hồi.

Bỗng nhiên, Tiêu Dương dứt khoát xoay người, nghiến răng nói với Tuyết Phi Trác:

- Xin hãy cho Tiêu Dương một lần cơ hội.

Xung quanh không khỏi vang lên tiếng xôn xao.

Đối với mọi người mà nói, Tiêu Dương tìm được đường sống trong chỗ chết chính là một ân đức thật lớn rồi.

Nếu đổi lại là mọi người, sợ rằng sẽ lập tức cong mông bỏ chạy thật nhanh. Dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Giữ được rừng còn lo không có củi đốt.

Nhưng bọn họ không biết, Tiêu Dương không thể chờ đợi được cơ hội gặp mặt Tuyết Kiều. Đến lúc đó, sợ rằng sẽ không còn biết nhau nữa.

Bọn họ chỉ biết, một câu nói của Tiêu Dương đã triệt để chọc giận Tuyết Phi Trác.

Bọn họ xem ra, đây chính là hành động được voi đòi tiên.

Quả nhiên, nói xong, sát khí trong mắt Tuyết Phi Trác liên bắn ra.
Bình Luận (0)
Comment