Chương 1192: Tiểu thần long ra tay
Chương 1192: Tiểu thần long ra tayChương 1192: Tiểu thần long ra tay
Bát Cửu Tuyết Huyền Quan đã biến mất.
Rất nhanh, đám người Tuyết Phi Trác đều cảm thấy khiếp sợ, trong lòng giống như có con sóng lớn.
Khó có thể bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên.
Bóng người chưa thấy, nhưng đã phá giải được ảo diệu của Bát Cửu Tuyết Huyền Quan, một kiếm đâm nghiêng, biến ảo thành hàng vạn hàng nghìn bóng kiếm, hóa giải toàn bộ sức mạnh tinh thần của trận pháp. Gương mặt Tuyết Phi Trác trong nháy mắt trầm xuống. Điều này đồng nghĩa, Bát Cửu Tuyết Huyền Quan đã bị tên kia tìm hiểu kỹ lưỡng. Nhưng cho dù đây chỉ là ảo giác, làm thế nào tên kia chỉ dựa vào một kiếm lực là có thể đánh tan Bát Cửu Tuyết Huyền Quan?
Nghi hoặc thật nhiều, đồng thời ánh mắt lại càng bắn ra sát khí.
- Tiêu Dương thật không đơn giản.
Tương Thần lão nhân thở dài:
Hôm nay Tiêu Dương có thể phát huy sức mạnh cực mạnh, đây không phải sức mạnh thuộc về hắn mà là bảy giọt kiếm lực bên trong đan điền.
Hắn đã đáp ứng Linh Cưu tiên sinh sẽ không dùng, thì càng tin tưởng rằng sức mạnh của hắn sẽ chiến thắng cường địch.
Tương Thần lão nhân cũng không trả lời, trong lòng ông chung quy có vài phần cảm giác như vậy.
Chỉ là, một khắc Tiêu Dương bước vào cung điện Tuyết Thần, chưa từng có ý định vận dụng bảy giọt kiếm lực này.
Đan Thần lão nhân ngẩn ra:
Cho dù Bát Cửu Tuyết Huyền Quan đã bị phá, khiến các Thần Minh lão tổ đóng tại các cửa phải khiếp sợ, nhưng trong nháy mắt đã hướng Tiêu Dương phát động công kích cường thế.
- Ta chung quy vẫn cảm giác được hắn còn lưu lại át chủ bài cho mình.
Huống chi, bảy giọt kiếm lực có uy lực rất cường đại, có thể tru tiên diệt thần. Tiêu Dương không dám khẳng định, một khi hắn dùng bảy giọt kiếm lực này, có thể sẽ khiến cho hệ thống hiểu lầm hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên nhân, từ đó đuổi hắn ra khỏi Thần Linh cảnh địa. Tiêu Dương không dám đem cái này ra đánh cuộc.
- Điều này chưa chắc. Tiêu Dương xông vào chính là Bát Cửu Tuyết Huyên Quan uy danh rung trời đấy.
- Át chủ bài?
Một trong những món quà Kiếm Tiên tối cường đã cố ý lưu lại cho hắn.
Một kích chư thần.
Tiêu Dương quả thật có át chủ bài. Hơn nữa còn đúng chiêu thức.
Uy thế kinh thiên động địa.
Vù.
Mọi thần binh lợi khí đủ màu sắc lao đến, tạo thành sức mạnh phô thiên cái địa âm ầm đánh xuống.
Vùi! Vùi! Vù. - Nhất kiếm hoành không tinh đấu hàn.
- Chân đạp lưu tinh, ngàn dặm không để lại dấu.
Tiêu Dương lăng không vung kiếm, quang mang Thiên Hoàng thân kiếm lóe lên trong không trung. Cảm nhận được cuồng phong nhấc lên từ bốn phương tám hướng, Tiêu Dương vẫn bình tĩnh. Chờ công kích của đối phương đến gần, thần kiếm trong tay Tiêu Dương mới huy động.
- Chẳng lẽ hắn là đồ đệ của Kiếm Tiên tối cường?
Đây là một kích tập hợp sức mạnh của rất nhiều Thần Minh lão tổ.
Tuyết Phi Sương lên tiếng khuyên bảo:
- Ca, người này không giết được đâu.
Một lát sau, ánh mắt Tuyết Phi Trác xẹt qua thần sắc kiêng ky. Mặc dù kiếm thuật của Tiêu Dương nổi danh khắp Thần Linh cảnh địa, nhưng người có thể nhìn thấy kiếm pháp mà hắn sử dụng là Thanh Liên kiếm ca thì không nhiều, cho nên không truyền đến tai Tuyết Phi Trác. Lúc này Tuyết Phi Trác đột nhiên nhớ đến lời nói của Tuyết Phi Sương, Linh Cưu tiên sinh là sư thúc của Tiêu Dương. Nghe nói, Linh Cưu tiên sinh và Kiếm Tiên tối cường có giao bái với nhau.
Thanh Liên kiếm ca.
Uy mang của Thanh Liên kiếm ca lóng lánh trong thiên địa.
- Thanh Liên kiếm ca?
Một khắc này, Tuyết Phi Trác không ức chế được sự rúng động mãnh liệt:
Kiếm như sao trên trời, kiếm ý tràn ngập thiên địa, tinh quang lập lòe đâm vào ánh mắt mọi người, lan tràn khí tức kiếm quang dày đặc.
- Lưu tinh bạch vũ yêu gian sáp, kiếm hoa thu liên quang xuất hạp!
Một chiêu xuống, kiếm ý tái khởi.
Thần kiếm giáng xuống, vô số thần binh chí bảo đều tan biến.
- Kiếm Tiên tối cường không giống Linh Cưu tiên sinh.
Thần sắc Tuyết Phi Trác trầm xuống.
Y hiểu rõ ý của Tuyết Phi Sương.
Thực lực của Linh Cưu tiên sinh cường đại, nhưng cuối cùng cũng là người của mình. Nhưng đổi lại là Kiếm Tiên tối cường, ông ấy tuyệt đối sẽ san bằng cả cung điện Tuyết Thần. Nói lý, đây là hai người khác nhau.
Bên trong Thần Linh cảnh địa, không ai quên được sự cường đại của Kiếm Tiên tối cường năm đó.
Hơn nữa, từ trên người quái tài Tiêu Dương lúc này, thật sự là có thể nhìn thấy được bóng dáng của Kiếm Tiên tối cường.
Kiệt ngạo bất tuân, thiên phú nghịch thiên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
- Nhưng Kiếm Tiên tối cường đã biến mất mấy trăm năm.
Tuyết Phi Trác chậm rãi nói:
Tuyết Kiều cắn môi:
- Không, cô đã cố hết sức rồi. - Xin lỗi...
Lúc này, Tuyết Kiều cực kỳ lo lắng cho Tiêu Dương, nhưng thấy Tiêu Nhu Y vì trợ giúp cho mình mà không để ý đến bản thân, trong lòng vô cùng cảm động. Thần quang thánh khiết lại bao phủ trên người Tiêu Nhu Y. Một lát sau, Tiêu Nhu Y thoáng hồi phục lại, cười khổ:
- Nhu Y.
Thân hình Tiêu Nhu Y lại một lần nữa bị đánh văng ra, phun ra một ngụm máu.
Nhưng vẫn không có tác dụng. Cơ thể Tiêu Nhu Y cứ liên tiếp bị đẩy lui.
Bên trên mặt đất đọng vài vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Nếu không có thuộc tính chữa trị của Tuyết Kiều và đan dược Tiêu Nhu Y mang trên mình, sợ rằng Tiêu Nhu Y đã sớm bị thương nặng.
- Vô ích, vô ích thôi.
Tiêu Nhu Y cắn răng, ánh mắt hiện lên sự kiên định. Mặc dù thường ngày cô hay đùa giỡn, nhưng một khi đã nhận định chuyện gì, có chín con trâu cũng không kéo cô lại được. Cô làm việc luôn giữ vững tín niệm của mình.
- ĐI.
Vù.
Bàn Cổ Khai Thiên Phủ lại dựng lên quang mang, hung hăng đập xuống cánh cửa băng tuyết.
Âm.
Bên trong Băng Tuyết vương thất, Bàn Cổ Khai Thiên Phủ vẫn trải rộng thần quang, chém vào cánh cửa.
Bịch! Bịch! BịchI
Nhưng Tuyết Phi Sương chỉ có lo lắng chờ đợi mà thôi. ...
Tuyết Phi Sương lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Cô chung quy cảm giác, ca ca của mình đang đẩy Tuyết Thân nhất mạch xuống vực sâu. Hôm nay đối phó với Tiêu Dương, tuyệt đối là cách làm không sáng suốt. Cô không rõ tại sao ca ca lại làm như vậy? Không nói gì khác, Tuyết Phi Sương biết rất rõ tình cảm của Tuyết Kiều đối với Tiêu Dương. Nếu Tiêu Dương chết trong tay Tuyết Thần nhất mạch, Tuyết Kiều sẽ làm như thế nào đây?
Y vẫn không dao động quyết định của mình. Giết.
- Có lẽ ông ấy đã sớm chết rồi. Huống chi, một khi Tuyết Thần nhất mạch chúng ta nghênh đón Tuyết Thần quay về, tất sẽ hưng thịnh. Kiếm Tiên tối cường thì thế nào?
- Người xin lỗi phải là ta mới đúng, hại cô bị thương.
- Nhất định phải có biện pháp phá vỡ cấm cố này. Nhất định có.
- Ta.
Một giọng nói non nớt vang lên.
Là của tiểu thần long.
Ánh mắt của hai cô gái đều rơi xuống người tiểu thần long.
- Đại ca, em có biện pháp?
Tiêu Nhu Y vội vàng hỏi. Một tiếng "đại ca" này gọi rất thuần thục. Cô biết trước mặt tuyệt đối không phải là một đứa bé bình thường.
Tiểu thần long nhìn Tiêu Nhu Y, đột nhiên nói:
- Ba gốc hoa Thiên Mã vạn năm, một khối Địa Để Nhân Tâm, một viên...
Các loại kỳ trân dược liệu được thốt ra từ miệng của tiểu thần long, ánh mắt Tiêu Nhu Y lại càng mở to. Đợi tiểu thần long nói xong, không khỏi kinh hô:
- Đây chẳng lẽ là bí phương của Long Tâm đan?
Tiêu Nhu Y cực kỳ khiếp sợ. Bí phương luyện chế Long Tâm đan chỉ là một trong những phương thuốc mà Tiêu Nhu Y nghiên cứu, nhưng lại không trọn vẹn. Hôm nay từ miệng tiểu thần long thốt ra, Tiêu Nhu Y lập tức nghĩ đến Long Tâm đan.
Có lời đồn, Long Tâm đan có thể trong nháy mắt kích phát tiềm lực trong cơ thể con người gấp mười lần.
- Số dược liệu này ta có.
Tiêu Nhu Y vội nói:
- Nếu là bí phương Long Tâm đan, ta có thể lập tức khai lò luyện đan, bằng tốc độ nhanh nhất luyện ra Long Tâm đan.
Trong lòng Tiêu Nhu Y một lần nữa dâng lên hy vọng. Nếu thành công luyện chế Long Tâm đan, sau khi uống vào, cô sẽ có cơ hội phá vỡ cấm cố.
- Cho ta ăn.
Tiểu thần long vung cánh tay trắng noãn lên.
Tiêu Nhu Y sửng sốt:
- Cho... em... ăn?
Tiểu thần long gật đầu.
Tiêu Nhu Y đoán không sai, tiểu thân long chính là nói đến bí phương Long Tâm đan. Nhưng tiểu thần long không cần luyện chế, mà chỉ cần nuốt số dược liệu kỳ trân đó vào bụng. Nó không có được năng lượng cường đại bởi vì bị quy tắc hạn chế. Hơn nữa thời gian xuất thế lại không dài, rất khó điều khiển được sức mạnh trong cơ thể. Biện pháp duy nhất mà tiểu thần long có thể nghĩ ra là ăn số dược liệu này, sau đó dẫn ra một tia sức mạnh, phá giải cấm cố.
Về phân tại sao tiểu thần long lại biết bí phương Long Tâm đan, chính bản thân nó cũng không biết. Có lẽ là do truyền thừa, trong đầu nó đã có sẵn bí phương này.
Suy nghĩ của nó cũng rất đơn giản, ra ngoài cứu cha.
Tiêu Nhu Y do dự một chút, đầu tiên là đưa thử trước cho tiểu thần long một gốc hoa Thiên Mã ngàn năm. Tiểu thần long bập hai phát là xong:
- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.
Nếu có Tiêu Dương ở đây, tuyệt sẽ không lấy làm lạ.
Tiểu thần long vốn là cái máy xay.
Tiêu Nhu Y cũng không còn phương pháp nào, lập tức lấy ra dược liệu của bí phương Long Tâm đan đưa cho tiểu thần long ăn.
Dần dần, ngay cả Tuyết Kiều cũng cảm nhận được trên người tiểu thần long tản ra khí tức vô cùng cường đại. - Để ta ôm nó cho.
Tiêu Nhu Y lập tức tiếp nhận tiểu thần long trong lòng Tuyết Kiều.
- Bước ra cửa.
Tiểu thần long chỉ vào cánh cửa băng tuyết.
Thân ảnh Tiêu Nhu Y chợt lóe đi.
Đối mặt với cánh cửa, tiểu thần long vươn cánh tay trắng mịn của mình, nhẹ nhàng đặt lên.
- Cẩn thận.
Tiêu Nhu Y nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng rất nhanh im bặt.
Mặc dù hai tay của tiểu thần long nhỏ bé, nhưng lại như có ma lực, trực tiếp đánh vào phía trên cánh cửa băng tuyết.
Không bị phản chấn.
Tiêu Nhu Y nhìn không chuyển mắt vào cánh cửa băng tuyết.
Cánh cửa băng tuyết lấy vị trí hai cánh tay tiểu thần long làm trung tâm, tản ra từng trận rung động. Tiêu Nhu Y đột nhiên cảm giác được, sức mạnh cấm cố của cánh cửa này đang giảm bớt.
- Thật sự có thể.
Tiêu Nhu Y không khỏi vui mừng lẫn sợ hãi, hai tay ôm tiểu thần long, kích động la lên.
Tảng đá trong lòng Tuyết Kiều cũng rơi xuống, ánh mắt tràn ngập chờ mong.