Chương 1194: Chúng ta giống như mới gặp nhau
Chương 1194: Chúng ta giống như mới gặp nhauChương 1194: Chúng ta giống như mới gặp nhau
Hình ảnh trong khoảnh khắc như dừng lại, ở thời điểm Tuyết Kiều đẩy cửa lao ra.
Cô đã từng nghĩ đến vô số hình ảnh khi gặp lại Tiêu Dương, nhưng cô căn bản không nghĩ đến cánh cửa đó rất có khả năng là ngăn cách âm dương.
Đao nhọn chói mắt, mũi đao nhuốm máu, trong thời gian ngắn như ngũ lôi oanh đỉnh đánh thẳng vào đầu Tuyết Kiều.
Thiên địa đằng trước chỉ còn lại một bạch y, hai tay mở ra, ngực dính tuyết đao. Hắn mỉm cười, vẫn dùng nụ cười nhu hòa nhất để nhìn cô.
Cách gần trăm thước, máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra.
Hắn muốn nói nhưng không thể phát ra thanh âm. Từ khẩu hình của hắn, Tuyết Kiều có thể đoán ra, hắn nói ba chữ:
- Thật... xin... lỗi!
Một khắc này, tuyết đao bỗng nhiên được rút ra.
Ngụm máu này đã lấy hết tất cả khí lực của Tuyết Kiều, ngay cả khí tức tính mạng của cô cũng như bị hút ra.
Thân hình ngã xuống đất.
Phụt.
Nặng nề quỳ xuống mặt đất, chấn vỡ một mảnh băng tuyết bên dưới.
- Không.
Giọng Tuyết Kiều như khàn đi.
Bạch y nhiễm đỏ màu của máu.
Cả một quá trình khiến cho người xem phải giật mình.
Yết hầu Tuyết Kiều giống như có hòn đá chặn lại, lúc này chỉ có thể hô lên một chữ, xé rách cả mảng thiên địa, khiến linh hồn người ta phải rúng động.
Ngã xuống, từ phía sau hé ra gương mặt lãnh khốc.
Bịch.
Hắn đã ngẩng đầu.
Tuyết Kiều phun ra một ngụm máu, đỏ sẫm như bức tranh, nhiễm đỏ tuyết trên mặt đất.
- Đằng.
- Đằng.
Cô muốn dùng sức đứng lên nhưng phát giác hai đầu gối trong lúc quỳ xuống đã bị thương, ánh mắt đỏ bừng nhìn thân hình ngã trên mặt đất cách đó trăm thước.
Càng lúc càng gần.
Khoảng cách gần trăm thước lại trở thành cái hố vạn trượng.
Thiên địa yên tĩnh một cách quỷ di.
Tuyết đao xuyên tim. Hai thân ảnh dần dần đến gần nhau hơn. Tiêu Dương vươn tay, tâm mắt đã mơ hồ, toàn bộ chỉ dựa vào chút ý chí còn lại để duy trì thanh tỉnh.
Giọng nói Tuyết Kiều mang theo sự thê lương, tuyệt vọng. Hai đầu gối không đứng dậy được, cô liền bò qua, cả người dính đầy bông tuyết. Cô không quan tâm đến đau đớn của mình, cô chỉ suy nghĩ Đằng đang chịu bao nhiêu đau đớn mà thôi.
Thanh âm vô cùng thê lương.
Tay Tuyết Kiều run rẩy nắm lấy bàn tay vì mất máu quá nhiều mà trở nên lạnh lẽo của Tiêu Dương.
- Đằng.
Máu rơi trên mặt đất, nhìn thấy mà giật mình.
Năm mươi thước.
Ba mươi thước.
Mười thước.
Tuyết Kiều dốc hết sức, bò về phía Tiêu Dương.
Máu tươi chảy ra, Tiêu Dương chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Tuyết Kiều đang bò về phía mình. Đóa hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất giờ đang rơi lệ. Trái tim Tiêu Dương lại càng thêm đau đớn, nghiến chặt hàm răng, chậm rãi di chuyển thân hình. Phía sau hắn là một màu đỏ vô cùng chói mắt.
Mặc dù như vậy, hắn cũng biết được khí tức của mình đã yếu lắm rồi. Hắn căn bản không nghĩ đến người cầm quyền cao nhất của Tuyết Thần Sơn lại dùng thủ đoạn đánh lén ti tiện như vậy. Đao phong của Tuyết Phi Trác như điện, Tiêu Dương căn bản không thể né tránh.
Lúc này, Tiêu Dương đã cảm giác được ý thức của mình đã trở nên mơ hồ. Chỗ trái tim truyên đến cảm giác đau thấu xương, máu không ngừng chảy xuống. Một đao ám toán của Tuyết Phi Trác khiến cho Tiêu Dương đau vô cùng. Tuyết đao xuyên ngực, gần như phá hủy ngũ tạng lục phủ của hắn. Nếu không nhờ tim của Tiêu Dương đã dung hợp nửa khối Thần Thánh Chi Tâm, sợ rằng đã sớm bỏ mình.
Tiêu Dương khó khăn ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt nở nụ cười khó coi:
- Ta... không saol
Tim Tuyết Kiều như vỡ vụn. Cô cảm nhận được bàn tay Tiêu Dương đã trở nên vô lực.
Lắc đầu thật mạnh:
- Không, thiếp không muốn chàng có việc gì...
- Lần đầu tiên nàng gặp ta, ta cũng hôn mê.
Tiêu Dương nói từng chữ mội.
- Bây giờ chúng ta... như mới gặp gỡ lần đầu. Ta...
Hai mắt Tiêu Dương tối sâm, đầu ngã xuống mặt tuyết.
Đao nhọn như tuyết trong chớp mắt đã kê vào cổ mình.
Vù.
Tuyết Kiều chậm rãi ngẩng mặt, nhìn Tuyết Phi Trác, bỗng nhiên...
Thanh âm của y đã thức tỉnh Tuyết Kiều.
Giọng nói không hề có chút thương xót. - Tuyết Kiều, tránh ra.
Gió lạnh thổi qua.
Đột biến quá bất ngờ, ngay cả đám người Tương Thần lão nhân cũng không kịp phản ứng, Tiêu Dương đã ngã trong vũng máu. Huống hồ, thực lực của Tuyết Phi Trác có thể nói là rất mạnh. Y đã ra tay đánh lén thì bất cứ ai cũng không ngăn cản được.
Đám người kinh hãi, yên tĩnh không một tiếng động.
Thậm chí kể cả người của Tuyết Thân nhất mạch. Bọn họ vẫn duy trì im lặng, bởi vì hành động lần này thật thiếu quang minh.
Hình ảnh Tuyết Kiều và Tiêu Dương “gặp lại" khiến không ít linh hồn người khác run lên.
†r
Thần sắc Tuyết Phi Trác vẫn hờ hững, tay cầm Lãnh Tuyết đao, thân hình rơi xuống cạnh Tiêu Dương chưa đến mười thước, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi giơ tuyết đao trong tay lên.
Y có dự cảm, cho dù bị một đao xuyên tim, quái tài Tiêu Dương vẫn không dễ dàng chết như vậy.
Huống chi, trên người hắn vẫn còn một tia khí tức yếu ớt.
Bây giờ điều y cần làm là bổ xuống một đao.
Tuyết Kiều lẳng lặng ngồi bên cạnh Tiêu Dương, giống như hóa thạch, nước mắt kết băng.
Một tiếng "như lúc ban đầu" chứng tỏ hắn vẫn nhớ hết thảy những kỷ niệm của hắn với cô.
Cô biết Đằng còn chưa nói xong "ta vẫn nhớ nàng". Hắn muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Chúng ta như mới gặp gỡ lần đầu.
Trong đầu vang lên giọng nói của Đằng.
Tuyết Kiều thừ người ra, mặc cho nước mắt tuôn rơi, thậm chí trong nước mắt có lẫn máu.
- Đừng.
Thanh âm Tuyết Phi Sương vang lên. Một khắc này, đao nhọn đã để lại một vết máu nơi cổ Tuyết Kiều. Nếu đâm thêm nửa phần nữa, Tuyết Kiều tất sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
- Ca, ca muốn giết Tuyết Kiều sao?
Tuyết Phi Sương kích động kêu to.
Tuyết Phi Trác nheo mắt, nửa ngày sau mới nói:
- Tuyết Kiều, đừng quên thân phận của ngươi.
Ánh mắt Tuyết Kiều lạnh đến cực hạn:
- Kiếp này của Tuyết Kiều chỉ có một thân phận, là người phụ nữ của Đằng. Nếu chàng chết, ta nhất định sẽ chết theo.
- Ngươi chính là người thừa kế Tuyết Thần.
Tuyết Phi Trác tức giận quát.
- Người thừa kế chó má.
Tuyết Kiều bỗng chốc trở nên điên loạn, thanh âm rít gào:
- Ta chịu đủ rồi, ta chịu đủ rồi. Một khắc kích động, máu ngay cổ Tuyết Kiều không ngừng chảy ra.
Tuyết Phi Sương gấp đến độ run giọng:
- Tuyết Kiều, còn có cô cô, còn có cô cô mà.
Tuyết Phi Sương không ngừng hô to, cố gắng trấn định tâm trạng của Tuyết Kiều.
Bịch.
Đột nhiên, cửa băng tuyết vương thất vang lên một tiếng nổ.
Vạt áo màu tím quy xuống.
Sau khi đẩy lui sức mạnh cấm cố cuối cùng, Tiêu Nhu Y một lần nữa đứng dậy, không thể chờ đợi được ôm tiểu thần long đẩy cửa lao ra. Không biết rằng, đập vào mắt của cô lại là hình ảnh khắc cốt ghi tâm.
Bạch y ngã trong máu. Một cô gái ở bên cạnh bảo vệ, đao nhọn đâm cổ, gió lạnh thổi qua, vô cùng bi thương.
Tiêu Nhu Y chấn động, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhữn, bịch một tiếng quy xuống đất, nước mắt chảy xuống, rơi trên mặt tiểu thần long.
Ánh mắt tiểu thần long đang tập trung vào Tiêu Dương.
Một khắc này, trên người tiểu thân long tràn ngập khí tức vô cùng kinh khủng. Thần quang tôn quý tràn ra, trong chốc lát bao phủ cả thiên địa.
- Ba... ba...
Tiểu thần long há miệng, cơ thể nhỏ bé run rẩy, bỗng nhiên gương mặt trở nên dữ tợn. Từng đợt thần quang tản ra trên người tiểu thần long, trên gương mặt lờ mờ lân giáp thần thánh như ẩn như hiện.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức tôn quý, trong lòng giống như có búa tạ nện xuống. Trong không gian đột nhiên vang lên tiếng rống giận.
Graol
Thần long rít gào.
Trong khoảnh khắc tựa như cuồng phong điên cuồng cuốn tất cả phía trước, chấn nát vạn vật trong thiên hạ. Khí thế vương giả lạnh như băng phô thiên cái địa lao đến.
Một tiếng rông ngâm, khiếp sợ Tuyết cung.
Vù
Vù vù vù.
Bên trong cuồng phong xuất hiện một tia sấm sét. Bầu trời trở nên hôn ám.
Thiên địa biến sắc, đất núi rung chuyển.
Lôi điện không ngừng lóe ra, tản ra khí tức lạnh như băng.
Tất cả mọi người đều biến sắc, giương mắt nhìn chung quanh.
Tia chớp chiếu rọi không ít gương mặt hoảng sợ.
Cảnh tượng này quá mức quỷ dị.
- Cẩn thận.
Tuyết Phi Trác kinh hô lên.
Tiêu Nhu Y cảm giác trên người tiểu thân long phát sinh biến hóa kịch liệt. Nhiệt độ của nó đang tăng lên, rất nhanh trở nên rất nóng. Trong lúc Tiêu Dương không biết nên như thế nào cho phải, thân hình của nó đã như đạo lưu quang xông lên bầu trời.
Tiêu Nhu Y thất thanh kêu lên.
Thiên địa hôn ám khôn cùng, sấm sét đánh xuống càng lúc càng nhiều, khí tức hủy diệt thẩm thấu.
Tiếng rống giận dữ lại một lần nữa vang lên, từ bầu trời bao la đánh về phía mặt đất.
Không ít người kinh hoảng ngẩng đầu, đồng tử co rút lại.
Trên người đứa bé tràn ngập thần quang, bao trùm mấy trăm thước. Giữa những luồng sấm sét trên không trung bất ngờ xuất hiện một đồ án thân long dài đến mấy trăm thước, khí tức tôn quý khiến cho không ít người phải quỳ xuống.
Một giọng nói non nớt quanh quẩn trong thiên địa.
Từng chữ như sấm, uy hiếp nồng đậm.
- Các ngươi... tốt nhất nên cầu nguyện hắn không có việc gì.