Chương 1195: Ngươi có nên chết hay không?
Chương 1195: Ngươi có nên chết hay không?Chương 1195: Ngươi có nên chết hay không?
Giọng nói non nớt nhưng lại uy nghiêm vô cùng.
Đó là bẩm sinh của huyết mạch tôn quý.
Tiểu thần long bị quy tắc Thần Linh cảnh địa áp chế sức mạnh trong cơ thể, bây giờ lại bị kích thích bùng phát lên.
Thiên địa hôn ám, sấm sét không ngừng đánh xuống.
Thần quang tràn ngập, bản thể tiểu thần long chiếm cứ bầu trời.
Con thần long dài trăm thước cả người ánh lên quang mang lân giáp màu vàng chói mắt, ngay lập tức trở thành điểm tập trung của tất cả mọi người.
Tuyết bay đầy trời đã sớm biến mất không còn, thay vào đó là bão táp.
Hô phong hoán vũ.
Mãnh liệt rúng động.
Nó đi theo Long Thần đại nhân nam chinh bắc chiến, nhất thống thiên hạ, trấn trụ Nhân Thần ma, không thân nào là không theo, không ma nào là không phục.
Thanh âm chấn nhiếp toàn trường.
Vô số năm tháng, trong Nhân Thần Ma tam giới chỉ xuất hiện một thần long.
Mặc dù không nhìn thấy rõ dưới cằm thần long có minh châu hay không, nhưng vẫn thấy được nghịch lân bên dưới cổ lóe ra hàn mang màu đỏ.
Cách đây rất lâu, Long Thần đại nhân rời đi, Thần long cũng đi theo. Từ đó Nhân Thần Ma giới không còn thấy thần long tôn tại.
Hai sừng trên đỉnh đầu tràn ngập thần phong, râu dài theo gió lay động, thân rồng trải rộng. Trong bản cổ cương mục của Viêm Hoàng có miêu tả, đầu giống như trâu, sừng giống như hươu, mắt giống như tôm, tai giống như voi, cổ giống như rắn, bụng giống như rắn, vảy giống như cá, trảo giống như phượng, chưởng giống như hổ.
Thần long trong lòng Nhân Thần Ma chính là ác thú cấp bậc cao. Không, nó đã vượt qua phạm trù ác thú, tiến lên một bậc cao hơn.
Cầu khấn cho hắn không có việc gì.
Dưới cằm có minh châu, dưới cổ có nghịch lân.
Thần long, bất luận là Thần Linh cảnh địa, thậm chí là ma vực vô tận hay ba nghìn thế giới đều là loài vật chí cao vô thượng.
Một khắc này, ngay cả Tuyết Phi Trác lãnh khốc cao ngạo cũng không khỏi biến sắc, trong lòng kịch liệt chấn động.
Tất cả mọi người đều biết rõ,'hắn" mà thần long đề cập đến chính là ai.
Giương mắt nhìn phía trên.
Long Thần đại nhân là tín ngưỡng cao nhất trong lòng vô số Nhân Thần Ma. Thần long đi theo ông hiển nhiên cũng cùng cấp độ.
Lại không nghĩ đến, hôm nay, ở Tuyết Thần cung điện, thần long lại tái thế. Hôm nay, Thần long lại đi theo quái tài Tiêu Dương, chẳng lẽ quái tài Tiêu Dương là người thừa kế duy nhất của Long Thần đại nhân?
Điều này còn hiển hách hơn bất cứ bối cảnh con nối dòng Thần Minh nào ở Thần Linh cảnh địa này gấp trăm ngàn lần.
Cho nên, ánh mắt tiểu thần long nhìn bên dưới chỉ có miệt thị.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
- Chúng ta gây ra đại họa rồi.
Thần long tức giận, thiên hôn địa ám.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng sấm sét mà thôi.
Lúc này, Tuyết Phi Trác tay câm tuyết đao lạnh như băng, ánh mắt lóe ra quang mang, thần sắc trầm thấp, ai cũng không nhìn ra được nội tâm y đang suy nghĩ chuyện gì.
Tuyết Phi Sương ở chung với Tuyết Phi Trác nhiều năm, cô biết tính cách của anh trai mình, có đôi khi cực kỳ cực đoan. Có lẽ y cho rằng những gì y làm là vì Tuyết Thần nhất mạch, nhưng lúc này là làm hơi quá rồi. Nếu Tiêu Dương là người bình thường thì không sao, nhưng hết thảy những gì chứng kiến trước mặt, như vậy... Tuyết Phi Sương không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Quái tài Tiêu Dương được thần long bảo vệ.
Sức mạnh truyền thừa của nó đang khôi phục.
- Nếu Tiêu Dương thật sự là người thừa kế của Long Thần đại nhân, như vậy...
Tuyết Phi Sương thì thào:
Long Thần đại nhân có quyền uy chí cao vô thượng ở Thần Linh cảnh địa, nhưng ông lại không để lại bất cứ truyền thừa nào. Long Thần nhất mạch tồn tại ở Tam Xích Thần Minh Điện bất quá cũng chỉ là da lông của Long Thần đại nhân, căn bản không tính là thần tủy. Và cũng bởi vì là như vậy, Long Thần nhất mạch của Tam Xích Thần Minh Điện đã sớm phi hôi yên diệt.
Bên trong chín đại thần thượng cổ, dưới trướng Long Thần đại nhân chỉ có một thành viên.
Bất cứ truyền thừa gì cũng không thể sánh vai với Long thần.
Mọi người không ức chế được suy nghĩ này trong lòng, ánh mắt mở to. Nếu tin tức này là thật, chỉ sợ đây sẽ là tin tức đáng sợ nhất trong thiên địa.
Thần long chiếm cứ không gian, râu dài tản ra quang mang lờ mờ, bao trùm bên dưới, nhu hòa ôm lấy Tiêu Dương.
Tiêu Nhu Y cố nén bi thương trong lòng, bước sang một bên kéo Tuyết Kiều.
Thân hình Tiêu Dương được thần quang bao trùm, không cảm nhận được bất cứ khí tức nào.
Thần sắc lạnh lùng càng đậm hơn trong mắt tiểu thần long. Một đao xuyên tim đã mang đến thương thế quá mức nghiêm trọng cho Tiêu Dương.
Ánh mắt quan sát bốn phía:
- Nếu hắn không còn sống, Tuyết Thần nhất mạch các người cũng không cần tồn tại nữa.
Mưa to sấm sét oanh kích vào linh hồn của mỗi người.
- Làm càn!
Bỗng nhiên, Tuyết Phi Trác quát lớn, giương tuyết đao trong tay, xẹt qua một hình vòng cung trên bầu trời hôn ám:
Ánh mắt màu đỏ tràn ngập sự tự tin.
Một đao của Tuyết Phi Trác như muốn xuyên thủng thiên địa này.
Tuyết đao như ngân.
Tuyết Phi Trác luôn che giấu nội tâm của mình. Ngoài mặt thì luôn miệng là vì truyền thừa, trên thực tế y cũng chỉ vì tư tâm của mình mà thôi. Tiếp nhận truyền thừa Tuyết Thần, căn bản sẽ không xóa đi trí nhớ của người tiếp nhận truyên thừa. Đây chỉ là một tin tức Tuyết Phi Trác cố ý thả ra, khiến người ta tin là thật thôi.
Cho nên... Tiêu Dương phải chết.
Tiêu Dương dựa vào cái gì đáng để cô yêu chứ?
Tiêu Dương đáng chất.
Nếu ai cản trở, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma.
Tuyết Phi Trác gầm lên, hai mắt đỏ bừng.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại một hình ảnh của trăm năm trước, và của hôm nay.
Mỗi lần nghĩ đến tình cảm si mê của Tuyết Kiều đối với Tiêu Dương, Tuyết Phi Trác liền có cảm giác như ngàn kiến cắn tim.
Khi Linh Cưu tiên sinh đem Tuyết Kiều đến Thần Linh cảnh địa, sau khi Tuyết Phi Trác nhìn thấy cô lần đầu tiên, liền cảm thấy Tuyết Kiều rất giống với người yêu của y mấy trăm năm trước. Nhưng khi đó, người yêu của y là vì y mà chết. Bắt đầu từ lúc đó, Tuyết Phi Trác liên xem Tuyết Kiều như người yêu trước kia của mình, không cho bất luận một ai làm ô uế cô.
Cô phải mất đi hết thảy trí nhớ trước kia.
Cô phải trở thành Tuyết Thần, vĩnh viễn là Tuyết Thần mà y chờ đợi.
Cô không thể yêu Tiêu Dương.
Bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản y giết Tiêu Dương.
Nội tâm trong lòng y đang rít gào.
Tuyết Phi Trác tay cầm tuyết đao, nhanh như điện chớp.
- Nghiệt súc, hãy hiện nguyên hình.
Ánh mắt Tuyết Phi Trác hiện lên sát khí điên cuồng:
- Thần long đã sớm biến mất rất nhiều năm, đã đi theo Long Thần đại nhân. Ngươi không phải thần long.
Nơi này là Thần Linh cảnh địa, chỉ có sức mạnh cấp dưới Tiên nhân.
Ở Thần Linh cảnh địa, y là vô địch.
Vù.
Trường đao lóe lên, trực chỉ bầu trời.
Phía dưới, tiếng kinh hô của Tuyết Phi Sương cao lên. Cô căn bản không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, tuyệt đối cũng không nghĩ ra, Tuyết Phi Trác lại điên cuồng đến tình trạng như vậy.
Đúng là vô căn cứ.
Hão huyền.
Nghiệt súc. Ánh mắt thần long lạnh lùng đảo qua Tuyết Phi Trác, lộ vẻ khinh miệt.
Đợi đao của Tuyết Phi Trác cách thân long chừng mười thước, long trảo đánh ra, tựa như kéo vỡ thiên địa.
Âm.
Dưới ánh mắt của mọi người, tuyết đao của Tuyết Phi Trác bị long trảo của tiểu thần long cắt thành mảnh nhỏ.
- Là ngươi đã đâm hắn bị thương.
Thần long lạnh lùng nói, long trảo lại vung lên.
Nhìn thì giống như một kích đơn giản, nhưng chỉ có Tuyết Phi Trác mới cảm nhận được sức mạnh kinh khủng bên trong nó.
Một luồng sức mạnh quỷ dị lập tức đóng băng thân ảnh của y. Trảo ảnh hạ xuống, ầm một tiếng, Tuyết Phi Trác như sao chổi rơi thẳng xuống, tạo thành một cái hố sâu dưới mặt đất.
Trong mưa to, toàn trường tĩnh mịch.
Một sức mạnh không thể xuất hiện ở Thần Linh cảnh địa.
Tuyết Phi Trác mạnh mẽ nhưng lại bị bại trong một chiêu.
Long trảo khẽ hấp, Tuyết Phi Trác đang ở dưới hố sâu, thân hình không tự chủ được mà bị hút lên, lơ lửng giữa không trung.
Tuyết Phi Trác liều mạng giãy giụa, nhưng không thể làm được chuyện gì.
- Không thể nào, không thể nào.
Tuyết Phi Trác bị một trảo của thần long làm cho thanh tỉnh, thần sắc toát ra sự sợ hãi:
- Ở Thần Linh cảnh địa không thể có được sức mạnh mà ta không thể kháng cự. Không...
Thần long lạnh lùng nhìn Tuyết Phi Trác:
- Ếch ngồi đáy giếng, cũng khó trách lại dùng thủ đoạn tỉ tiện đối phó Tiêu Dương.
Gương mặt Tuyết Phi Trác nhất thời đỏ bừng, không biết là do tức giận công tâm hay là bị thân long giam cầm không thể nhúc nhích. Thua trong tay thần long, y chịu. Nhưng nếu nói chỉ dựa vào thủ đoạn tỉ tiện mới làm bị thương được Tiêu Dương, Tuyết Phi Trác hiển nhiên là không đồng ý.
- Ta đánh bại Tiêu Dương như đánh bại một con kiến.
- Ngươi cho rằng Tiêu Dương không có năng lực đối phó được ngươi?
Thần long cười lạnh:
- Nếu hắn muốn giết ngươi, quả thật dễ như trở bàn tay. Không nghĩ đến Tiêu Dương lại hạ thủ lưu tình, và thế là bị ngươi ám toán. Hừ. Ngươi nói, ngươi có nên chết hay không?
Tiểu thần long đột nhiên phát lực, thân hình Tuyết Phi Trác bay lên, phun ra vài ngụm máu tươi.
Đường đường là Thần Vệ tối cường của Tuyết Thần nhất mạch, Tuyết Phi Trác lại không thể phản kháng trong tay tiểu thần long.
Tiểu thần long càng nghĩ càng giận, công kích theo mưa to đánh xuống.
- Ngươi nghĩ ngươi có nên chết hay không?
- Ngươi nghĩ ngươi có nên chết hay không? - Ngươi nghĩ ngươi có nên chết hay không?
Mỗi một câu hỏi là một cú đánh.
Tuyết Phi Trác không ngừng hộc máu giữa không trung. Chí bảo phòng ngự trên cơ thể phát ra quang mang, nhưng rất nhanh đã trở nên ảm đạm. Trong khoảnh khắc, thân hình Tuyết Phi Trác đã đây máu, máu tươi nhiễm đỏ thiên địa hôn ám.
- Đừng, đừng đánh nữa mà.
Lúc này, Tuyết Phi Sương rốt cuộc nhịn không được liền bay ra, giọng nói run rẩy:
- Thần... thần long đại nhân, nếu đánh nữa, huynh ấy sẽ chết.
- Thế ngươi nói y có đáng chết hay không?
Tiểu thần long lạnh lùng nhìn Tuyết Phi Sương.
Thân hình Tuyết Phi Sương không khỏi chấn động.
Có nên chết hay không?
Tuyết Phi Sương đương nhiên là không thể trơ mắt nhìn ca ca của mình chết đi, nhưng trong mắt tiểu thân long, Tuyết Phi Trác là một người đáng chết. Tuyết Phi Sương biết rất rõ, mặc kệ cô cho tiểu thân long đáp án gì, cũng không có khả năng thay đổi quyết định của nó.
Một lát sau, Tuyết Phi Sương quay người lại, ánh mắt cầu khẩn nhìn Tuyết Kiều.