Chương 1202: An bài
Chương 1202: An bàiChương 1202: An bài
Tiêu Dương đã đọc được đáp án trong mắt mọi người.
Ấn tượng mình để lại trong lòng họ quá cường thế, quá cương ngạnh.
- Chẳng phải chỉ xin lỗi một lần thôi sao. Cho dù hai bên không có bất kỳ lầm lỗi gì, vãn bối thăm hỏi tiền bối cũng không có gì quá đáng chứ?
Tiêu Dương cẩn thận lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người càng thêm kỳ dị.
- Hành động khác thường chắc chắn có chuyện.
- Chắc chắn có gì cổ quái, lẽ nào quái tài Tiêu Dương trước khi đối phó mạch Tuyết Thần còn muốn sỉ nhục chúng ta?
- Nếu đã vậy, dù có chết, tôi cũng phải liều mạng với hắn.
Trong mắt Tuyết Phi Sương bất giác lộ ra tia tán thưởng—Thiên tài hiếm thấy, một thiên tài tuyệt thế thắng không kiêu bại không nản, như vậy lại càng khó kiếm.
Thật ra nghĩ kỹ, dù Tiêu Dương đại náo Tuyết Thần cung, nhưng không hề có một cường giả mạch Tuyết Thần nào chết trong tay Tiêu Dương ! Dù là khi ở Sấm Tuyết Huyền Quan, Tiêu Dương cũng chỉ đánh bại đối phương chứ không hề lấy mạng. Từ đầu, Tiêu Dương đã không có ý định kết thù với Tuyết Thần cung.
Tuyết Phi Sương không thấy tia giả vờ nào trong mắt Tiêu Dương, hơi gật đầu thở dài.
Lại thở dài, chả trách người này vừa được Long thần đại nhân cùng với Kiếm tiên mạnh nhất coi trọng.
Một lúc sau, Tiêu Dương liền cười khổ.
Lúc này Tuyết Phi Sương cúi đầu nói với Tiêu Dương.
Tiêu Dương im lặng không nói gì.
Vì một khi Tuyết Kiêu nhận truyền thừa Tuyết Thần, cả Tuyết Thần cung có thể nói đều thuộc về Tuyết Kiều. Lẽ nào bản thân lại đối đầu với thế lực của người phụ nữ của mình.
- Tuyết tiên bối, thế này...
Lẽ nào thật sự muốn mình phải thể hiện khí thế sắc bén, khiển trách mạch Tuyết Thần một trận, vậy mới bình thường à?
Dường như Tuyết Phi Sương nhìn thấy trước mắt là một khối ngọc thô.
Một, hắn không thể nhận lễ này của Tuyết Phi Sương, hắn coi Tuyết Phi Sương là tiên bối.
- Xin lỗi, do tôi nghĩ nhiều rồi.
Hai, Tiêu Dương không muốn kết oán với Tuyết Thần, nhưng không có nghĩa, hắn chấp nhận lời xin lỗi của kẻ đã đâm xuyên tim hắn một đao.
- Tôi đại diện cho đại ca Phi Trác, xin lỗi cậu.
Bóng dáng Tiêu Dương lập tức tránh sang một bên.
Mọi người xung quanh dần tản đi.
Đại điển truyên thừa Tuyết Thần!
Tiêu Tịnh Y phất tay. Linh Cưu tiên sinh mở miệng, nói.
Hai người đứng đối diện nhau, ngón tay đan chặt, ánh mắt nhìn nhau.
- Được rồi, được rồi, giờ chuyện lớn hóa nhỏ rồi, giải tán hết đi.
- Chúng ta vào trong nói chuyện nhé.
Tiêu Dương mỉm cười.
Không biết bao lâu sau, hoa tuyết đã để lại một lớp tuyết mỏng trên người hai người.
- Còn chưa đến mười ngày nữa là đã chính thức bắt đầu đại điển truyên thừa Tuyết Thần. Mười ngày này mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác, tôi nghĩ—Ma môn, chắc là sẽ có hành động gì đấy!
- Sư phụ, Tướng Thần gia gia, chuyện cực khổ này, hai người sẽ không nhẫn tâm bắt một mình con làm chứ?
Ông cụ Tướng Thần vuốt râu mép cười ha ha, ba người cũng nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, trước cửa Băng Tuyết vương thất chỉ còn lại Tiêu Dương và Tuyết Kiều.
Ánh mắt Tiêu Dương dừng lại trên người Tuyết Kiều, định nói lại thôi.
- Em đi luyện lại Thiên Hoàng kiếm, mong là trước khi bắt đầu đại điển truyền thừa Tuyết Thần, có thể để Thiên Hoàng kiếm tái xuất nhân gian.
Sau khi Linh Cưu tiên sinh vứt lại một câu, liền rời đi cùng Tuyết Phi Sương.
- Tôi có chút chuyện cần bàn với Hữu Thần Vệ, chút nữa sẽ đến tìm cậu.
Tuyết Kiêu khẽ gật đầu, giống như lúc ở Vùng Đất Di Vong, cái gì cô cũng nghe theo Đằng.
Đẩy cánh cửa Băng Tuyết vương thất ra, phía trước vẫn còn vài vết máu.
Tiêu Dương giật mình.
- Đây là...
- Là Tịnh Y để lại đấy.
Tuyết Kiều khẽ nói.
- Lúc nãy cô ấy đã bất chấp tất cả để mở cửa, cho nên mới gây ra lực phản chấn mạnh như vậy.
Tuyết Kiêu giương mắt nhìn Tiêu Dương.
- Thực ra, em cảm thấy cô ấy...
Tiêu Dương trâm giọng nói.
- Cho nên— Đại điển truyền thừa Tuyết Thân của em nhất định phải tiến hành thuận lợi.
Trong lòng Tiêu Dương có chút cảm động—Tấm lòng của Tuyết Kiều đối với mình đúng là không có gì để bắt bẻ được.
Tuyết Kiều gần như gật đầu không cần suy nghĩ.
- Em bằng lòng!!
- Chỉ cần em bằng lòng, chắc chắn anh sẽ đưa em cùng quay về Địa Cầu với anh.
Tuyết Kiều vội lắc đầu.
- Cho dù cô ấy thật sự là hồng nhan tri kỷ của anh, em cũng chẳng cảm thấy thế nào cả— Cô ấy xứng đôi với anh. Ánh mắt Tuyết Kiều nhìn Tiêu Dương.
- Đằng, trong lòng em, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời. Chính vì như vậy, em không thể một mình độc chiếm anh, huống hô— em—
Tuyết Kiều chu đôi môi hồng.
- Em có thể ở cùng anh trong Thần Linh Cảnh Địa, em cũng thỏa mãn lắm rồi.
- Nếu nói anh có cách để đưa em quay về Địa Cầu với anh thì sao?
Tiêu Dương vừa dứt lời, đôi mắt Tuyết Kiều lập tức chấn động mạnh, cơ thể bất giác rùng mình một cái, trong đôi mắt tràn đây hy vọng, khát khao, còn cả chút khó tin.
- Đằng, anh—-anh nói gì?
- Đương nhiên không phải.
- Em ghen đấy à?
Tiêu Dương cười cười nhìn Tuyết Kiều.
- Em định nói là tiểu công chúa yêu anh đó hả? Không có đâu, dù tình cảm giữa anh và cô ấy rất sâu đậm, nhưng, anh không hề cảm nhận được chút cảm giác yêu đương nào—Có lẽ vì bọn anh đều mang họ Tiêu, nói không chừng tổ tiên là người một nhà. Anh coi cô ấy là người thân của mình thì nhiều hơn.
Tiêu Dương cười lắc đầu.
- Nghĩ linh tinh gì đấy.
- Chỉ cần em hoàn thành truyền thừa Tuyết Thần, anh tin, thực lực của em chắc chắn sẽ tăng gấp mấy lần. Nếu không, mạch Tuyết Thần cũng sẽ không coi em là Chúa cứu thế của họ. Chủ yếu là thực lực của em đủ mạnh rồi, sẽ càng có cơ hội xuyên qua Không gian Táng Thần, trở vê Địa Cầu.
Sau khi biết truyền thừa Tuyết Thân sẽ không xóa đi ký ức, nút thắt cuối cùng trong lòng Tiêu Dương cũng được gỡ. Sau đó hắn nói với cô chuyện của Long Giác tộc và kế hoạch của mình. Điều này lập tức khiến cho Tuyết Kiều càng thêm mong chờ vào tương lai của mình.
Vốn cô tưởng rằng chỉ có thể bầu bạn với Đằng Thần một thời gian ngắn ở Thần Linh Cảnh Địa, nhưng hiện tại có cơ hội để bên cạnh nhau trọn đời, cô không kích động mới lạ.
- Nhất định em sẽ cố gắng!
Đôi mắt kiên định của Tuyết Kiều nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương gật đầu.
Thực ra trong lòng vẫn còn một vấn đề, Tuyết Thân của Mạch Tuyết Thần vừa mới quay về, mình lại muốn "bắt cóc" cô ấy quay về Địa Cầu, mình phải ăn nói với người ta như thế nào đây?
Đương nhiên, giờ Tiêu Dương cũng chưa chắc chắn, Phương Tông dựa vào Không gian Bàn Long có thể đi lại trong Không gian Táng Thần nhiều lần. Nếu như có thể tùy tiện đi lại, Tuyết Kiều có thể vừa thống trị Tuyết Thần sơn, vừa sống ở Địa Cầu với mình.
Họ đã ở Vùng Đất Di Vong mấy năm, trải qua bao nhiêu gian khổ. Giữa hai người dĩ nhiên không cần phải nói quá nhiều.
Hai người họ ở trong Băng Tuyết vương thất liên tục ba ngày, không bước ra ngoài nửa bước.
Như keo như sơn.
Đến buổi sáng ngày thứ tư, cánh cửa Băng Tuyết vương thất bị đẩy nhẹ. - Mời vào.
Sau khi giọng nói vang lên, một bóng người mang theo nụ cười bước vào, người đó chính là Phương Tông.
Tiêu Dương cho người làm một không gian thạch ở hậu hoa viên của Tuyết Trăn, đưa Phương Tông vào trong Băng Tuyết vương thất.
- Con đến rồi.
Tiêu Dương nắm tay Tuyết Kiều bước ra. Trong ba ngày này, Tuyết Kiều cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, giống như tiên nữ. Lúc cô đứng cạnh Tiêu Dương, như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Phương Tông sững sờ, vội vàng bước nhanh đến, quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương.
- Đồ nhi Phương Tông, bái kiến sư phụ.
- Đứng lên đi.
Tiêu Dương mỉm cười phất tay, lập tức nói.
- Đây là Tuyết Kiều, sư nương tương lai của con.
Dù lúc bước vào Phương Tông đã lờ mờ đoán được thân phận của Tuyết Kiều, nhưng Tiêu Dương nói như vậy, trong mắt Phương Tông vẫn không che giấu được sự chấn động. Sự khâm phục đối với sư phụ cũng không ngừng dâng lên—Ngay cả người truyền thừa Tuyết Thần cũng trở thành sư nương của mình. Sư phụ— quá đỉnh!
- Phương Tông bái kiến sư nương.
Vẻ mặt Phương Tông vô cùng cung kính quỳ xuống lần nữa.
- Đã bảo con đứng dậy rồi sao còn quỳ cái gì nữa.
Tiêu Dương lắc đầu.
Tuyết Kiều mở miệng cười.
- Đồ đệ này của anh thú vị thật đấy.
Phương Tông ngoan ngoãn đứng dậy.
- Sư phụ hỏi con.
Lúc này, vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng trịnh trọng nói.
- Không gian Bàn Long của con có thể tùy ý di chuyển trong Không gian Táng Thần không?
Phương Tông cười khổ.
- Sao được chứ— cái này phải dựa theo thực lực. Với thực lực của con hiện nay, một tháng vào Không gian Táng Thân một lần đã khó khăn lắm rồi. Nếu dẫn theo người—chắc là phải nửa năm mới đi được một lần.
Vẻ mặt Tiêu Dương hơi nhăn lại, trầm ngâm một lúc lâu, lập tức nói.
- Thế thì—bắt đầu từ bây giờ, con ở lại Tuyết Thần cung đi.
Trong tay Tiêu Dương lấy ra một quyển trúc, vẻ mặt trịnh trọng nói.
- Đây là nội công tâm pháp quan trọng nhất của Mạch Thanh Liên ta, vốn định chờ sau khi con chính thức bái sư tổ mới truyền thụ. Nhưng việc bây giờ con cần làm là cố gắng nhanh chóng nâng cao thực lực. Bắt đầu từ bây giờ, con ở trong Tuyết Thần cung khổ tu đi, đợi khi sư nương con đạt được thực lực sẽ cùng còn quay về Địa Cầu.
Nghe vậy, Phương Tông ngẩn ra, sau đó vẻ mặt vô cùng vui mừng, không nén được quỳ gối trên mặt đất lại một lần nữa, khấu đầu chín cái liên tục.
- Đồ nhi đa tạ sư phụ bồi dưỡng, kính xin được sư phụ chỉ dạy.
Phương Tông nhận lấy quyển trúc.
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu, ba ngày nay hắn luôn suy nghĩ những chuyện tiếp theo.
Đại điển truyền thừa Tuyết Thần đã sắp bắt đầu, Tiêu Dương có lý do để tin chắc rằng, Ma Môn sẽ bất chấp thủ đoạn để ngăn cản Đại điển truyền thừa Tuyết Thần tiến hành—Còn mình, chắc chắn cũng bất chấp tất cả để bảo vệ Tuyết Kiều!
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ lại xảy ra một cuộc chiến sinh tửi
Ma Môn có thể lặng lẽ nuốt chửng Tiên Môn mạnh nhất Tam Xích Thần linh Điện cùng với nhiều thế lực thần linh, thực lực chắc chắn vô cùng kinh khủng, Tiêu Dương không dám khinh thường.
Bên mình tuy có Vũ Thần Linh Cưu tiên sinh, nhưng Tam Xích Thần linh Điện cũng có truyền thừa hoàn chỉnh của một trong hai Cửu Đại Thân thượng cổ, thế mà vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị Ma Môn khống chế.
Tiêu Dương không biết trong ngày bắt đầu Đại điển truyền thừa Tuyết Thần sẽ xảy ra chuyện gì. Giờ hắn chỉ biết cô gắng hết sức để sắp xếp mọi việc.
Sau khi không còn gì phải lo lắng nữa, mình có thể đấu một trận toàn lực với Ma Môn!
- Xích Lượng Thiên...
Tiêu Dương nhấn từng chữ một, trong đôi mắt ngập tràn chiến ý.
Lúc đầu trong trận chiến ở Cửu Trụ Thiên Phong, trên thực tế mình đã thua. Sau khi Xích Lượng Thiên sử dụng Thần Hài, mình căn bản đã không còn sức phản kháng. Nếu không phải Ma Huyền Thần Quy đột nhiên xuất hiện khiến Xích Lượng Thiên bỏ đi thì người chiến thắng trong những câu chuyện về chiến dịch Cửu Trụ Thiên Phong lưu truyền ở Thần Linh Cảnh Địa, chắc chắn là Xích Lượng Thiên.
- Xích Lượng Thiên khi đó vẫn che giấu khí tức Ma Môn của mình, chắc chắn là vẫn chưa cố gắng hết SỨC.
Tiêu Dương thở nhẹ một hơi.
- Xích Lượng Thiên, rốt cuộc—mày mạnh đến nhường nào?
Trận chiến thứ hai giữa mình và Xích Lượng Thiên không còn xa nữa.