Chương 1201: Trông tôi giống người xấu à?
Chương 1201: Trông tôi giống người xấu à?Chương 1201: Trông tôi giống người xấu à?
Cả người im lặng trôi giữa không trung, Tiêu Dương cảm nhận được sức mạnh mênh mông dào dạt từ trong cơ thể truyên đến, giống như chỉ cần cười là có thể xé nát cả trời đất.
Cảm giác cường đại!
Trước ngày hôm nay, thực lực của Tiêu Dương đủ để so với Tâm Lôi Cửu Kiếp đỉnh phong, nhưng khi cảnh giới của Tiêu Dương thực sự đạt đến Tâm Lôi Cửu Kiếp đỉnh phong, hắn mới nhận ra—Mình trước kia, còn kém lắm! Con đường của Tâm Lôi Cửu Kiếp đỉnh phong, dài đằng đẳng!
Tuyết Phi Trác có thể dungf một đao ám toán mình, đủ để chứng tỏ thực lực Linh Thân của y đang nằm ở chỗ cao của con đường Tâm Lôi Cửu Kiếp đỉnh phong. Sau khi Tiêu Dương bước đến điểm cao này, quay đầu lại nhìn, mới nhận ra mình trước đây thực sự kém sức mạnh Tiên nhân rất xa. Cho dù là bây giờ, sau khi Tiêu Dương đã thực sự đạt đến cảnh giới Tâm Lôi Cửu Kiếp đỉnh phong, nhưng lúc nào cũng không thể chạm tới được ngưỡng cửa của cảnh giới Tiên nhân.
Đương nhiên, lúc này Tiêu Dương tự tin, nếu có cơ hội gặp lại Tuyết Phi Trác, chắc chắn y sẽ không thể nào ám toán được mình lần nữa.
Có điều Tiêu Dương không biết, Linh thân Kim Tiên của Tuyết Phi Trác đã bị "đại ca" Tiểu Thần Long xé nát rồi!
Kiếp vân màu tím từ từ tan đi, trời đất tràn ngập khí tức cường đại của Tiêu Dương.
Tiêu Dương im lặng nhắm hai mắt lại, bình ổn lại khí tức của mình.
Bóng dáng Tiêu Dương rơi thẳng xuống, đáp đến trước mặt Tuyết Kiều. Đôi mắt lắng lặng nhìn người con gái trước mắt—Một cô gái vì để mình toại nguyện, tình nguyện đánh đổi tất cả. Để mình có thể dung hợp thành công một nửa Thần Thánh Chi Tâm kia, cô đã không tiếc gì.
Tiêu Dương nhìn Tuyết Kiêu. Lúc chuẩn bị lên tiếng, cơ thể mềm mại của Tuyết Kiều đã lao vào lòng hắn, nước mắt rơi như mưa.
Ban nãy, cô thật sự rất sợ, sợ thật sự sẽ vĩnh viễn mất đi Đằng Thần. Cô nguyện mất mạng chứ không muốn Tiêu Dương chịu bất kỳ thương tích gì. Từ lúc Tuyết đao xuyên tim cho đến Hồng Vân Lôi Kiếp, Tiêu Dương giống như nhảy múa trên lưỡi dao, khiến tim cô đập mạnh, gần như sắp sụp đổ.
Thậm chí, trong lòng cô biết, khi Đằng Thần ở Vùng Đất Di Vong vẫn còn bận lòng, bận lòng về quê hương, anh em, hồng nhan của gã—Nhưng cô vẫn quyết định làm vậy.
Bốn mắt nhìn nhau, giây phút đó có cảm giác như thiên hoang địa lão, như đã cách mấy kiếp người.
Ôn hương trong lòng, nhu tình dào dạt.
Một lúc sau, khi Tiêu Dương từ từ mở hai mắt ra lần nữa, khí tức trên người hắn đã được thu liễm toàn bộ. Lúc này, Tuyết Thần cung lại khôi phục bình thường, bầu trời lại có tuyết trắng bay bay, dân dần che dấu đi vết máu trên mặt đất.
- Đừng nói gì cả, đừng nói gì cả.
Đôi mắt Tuyết Kiều óng ánh lệ.
Ánh mắt Tiêu Dương từ từ nhìn sang một bên.
Tất cả những chuyện này cô đều giấu kín, một mình lẳng lặng chịu đựng.
Tiêu Dương chẳng nói câu gì, chỉ im lặng ôm lấy Tuyết Kiều. Giờ cuối cùng cô đã có thể nở nụ cười. Trong nụ cười mang theo cả nước mắt, cơ thể như cánh bướm võ cánh bay qua.
Dịu dàng, im lặng, ấm áp, hạnh phúc.
Giọng Tuyết Kiều như truyền thẳng vào nơi sâu nhất trong tim Tiêu Dương.
Bao nhiêu bi hoan ly hợp, giờ khắc này, đều hóa thành dòng nước mắt, hóa thành một cái ôm.
Giống như đang thổ lộ, đang thương tiếc trong gió tuyết.
Đằng Thần không sao, vẫn bình yên vô sự đứng bên cạnh cô. Nút thắt trong lòng Tuyết Kiều cũng được mở.
Giọng nói của Tiêu Tịnh Y vang lên bên tai Tiêu Dương.
Không ai muốn quấy nhiễu khung cảnh đẹp đẽ này.
- Thần Long?
Gió tuyết vù vù thổi qua, ngoài ra, xung quanh chỉ là một mảng yên tĩnh.
Khi Tiểu Thần Long tạo gió, Tiêu Dương vừa rơi vào trạng thái hôn mê, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
- Tiểu công chúa, nó đi đâu rồi?
Đồng tử Tiêu Dương khẽ chấn động, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Tịnh Y, nhất thời cả kinh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng, cơ thể Tuyết Kiều khẽ run lên, từ trong ngực Tiêu Dương ngẩng đầu lên. Tiêu Dương mỉm cười lau nước mắt cho cô. Đôi mắt Tuyết Kiêu nhìn thấy tất cả tâm mắt xung quanh đều dừng lại trên người cô, khuôn mặt bất giác đỏ hồng, hơi xấu xổ cúi thấp đầu, dung nhan như nguyệt, ai nhìn cũng yêu.
- Tịnh Y.
Lúc này Tuyết Kiều thả tay Tiêu Dương ra, đi đến bên cạnh Tiêu Tịnh Y, kéo tay cô ấy, quay người lại nói.
- Đằng, vừa nãy may mà có Tịnh Y và Thân Long giúp đỡ, em với có thể thoát ra khỏi Băng Tuyết vương thất.
Mười ngón tay đan chặt, Tiêu Dương kéo Tuyết Kiều quay về, đi đến khu vực được hình thành bởi gần trăm thanh Thiên Hoàng kiếm. Dưới cơn gió lạnh thổi qua, Thiên Hoàng kiếm phát ra tiếng vù vù khe khẽ.
- Có thể cho em mượn một đoạn kiếm gãy xem thử không?
Trong lòng Tiêu Dương hơi đau xót, lật tay, thu lại Thiên Hoàng kiếm, thu cả những thanh kiếm gãy nát.
Chính giữa, kiếm gãy tán loạn trên mặt đất.
- Ban nãy sau khi anh hôn mê...
Tiêu Tịnh Y kể sơ lại mọi chuyện, cuối cùng nói.
- Cậu ấy đã đi vào trong cơ thể anh rồi.
Đôi mắt Tiêu Dương chấn động vì thực lực của Tiểu Thần Long.
Hóa ra thằng nhóc đó ngoài ham ăn ra, thực lực thật không không tệ nhỉ!
Thần thức Tiêu Dương trải rộng khắp người, cuối cùng phát hiện ra bóng dáng một đứa bé ở một góc của Chén vỡ nhận chủ, lúc này nó đang im lặng ngủ say.
Gật nhẹ đầu, thở phào một hơi, Tiêu Dương không gọi Tiểu Thần Long dậy. - Tiểu công chúa, lúc nãy em nói, cần một đoạn kiếm gãy à?
Tiêu Dương hỏi.
- Có điều, rốt cuộc Vân Tinh Thạch kia là thứ gì?
Tiêu Dương nói.
- Đương nhiên tin.
- Khác đường cùng đích cả mà. Sao, anh không tin vào bản lĩnh của em?
Tiêu Tịnh Y chu miệng.
- Tiểu công chúa, em chuyên luyện đan, sao lại nghiên cứu cả luyện khí vậy?
Tiêu Tịnh Y bước đến dùng hai tay nhận đoạn Thiên Hoàng kiếm gãy, một lát sau, lông mày giãn ra, nói.
- Kỳ lạ quá, nếu như em không nhìn nhầm, Thiên Hoàng thần kiếm được làm từ Vân Tinh Thạch, nhưng trong đó hình như có thêm chút sức mạnh thuộc tính hỏa.
- Là Hoàng hỏa,
Tiêu Dương không cần nghĩ ngợi đã lên tiếng. Lúc đầu mình đã từng dùng Hoàng Hỏa để rèn luyện Thiên Hoàng kiếm.
Ngón tay Tiêu Dương búng nhẹ, một ngọn lửa xanh tím xuất hiện giữa không trung.
- Chính là sức mạnh thuộc tính hỏa này.
Tiêu Tịnh Y gật đầu.
- Nếu như có thể tìm được Vân Tinh Thạch, tám mươi phần trăm là em có thể sửa được Thiên Hoàng kiếm.
Tiêu Dương hơi bất ngờ nhìn Tiêu Tịnh Y.
Thiên Hoàng kiếm hi sinh vì mình, giờ chỉ còn lại một phần mười. Chúng đã đi theo mình lâu như vậy, sao Tiêu Dương lại không có tình cảm với chúng chứ? Nếu có thể, cho dù trả giá một chút, Tiêu Dương cũng không tiếc, chỉ cần sửa được Thiên Hoàng kiếm. Thiên Hoàng kiếm gãy không giống với Khổng Tước kiếm Tiêu Dương giúp Kim Du Uyển sửa ở Kiếm tông. Khổng Tước kiếm vì quá lâu năm nên bị che dấu kiếm thức. Tiêu Dương đã dùng uy lực của Hoàng hỏa để tái tạo lại nó. Hơn nữa, nếu lúc đó không phải còn có thêm một Hắc Long kiếm, e là Khổng Tước kiếm đã bị Tiêu Dương nung thành dao găm Khổng Tước rồi. Còn Thiên Hoàng kiếm là vì gặp phải công kích mạnh nên gãy, dùng Hoàng hỏa, Tiêu Dương cũng không thể nào khôi phục được Thiên Hoàng kiếm.
Tiêu Dương vui mừng nhìn Tiêu Tịnh Y.
- Thật sao?
- Nếu như may mắn, vẫn có thể sửa được Thiên Hoàng kiếm.
Tiêu Tịnh Y nói.
- Em muốn xem thử thân kiếm của Thiên Hoàng thân kiếm được làm từ chất liệu gì.
- Là một vật liệu thuộc kim đặc biệt hiếm có.
Tiêu Tịnh Y phất tay.
- Trên cơ bản có thể nói là có thể gặp không thể cầu, hơn nữa, muốn luyện lại chín trăm thanh kiếm, càng cân thêm nhiều Vân Tinh Thạch—nói thật, tìm Vân Tinh Thạch khó hơn luyện lại Thiên Hoàng kiếm nhiều.
Nghe vậy, trái tim Tiêu Dương không khỏi trâm xuống. - Vân Tinh Thạch? Ta có. Cần bao nhiêu có bấy nhiêu.
Giọng nói vang lên, Linh Cưu tiên sinh mỉm cười phẩy phẩy chiếc quạt trong tay đi tới, chiếc quạt lóe lên một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một hòn đá kì dị, cao hơn ba mét.
- Nhiêu đây đủ chưa?
Vẻ mặt Tiêu Tịnh Y ngẩn ra, một lát sau, vội vàng gật đầu.
- Đủ rồi, đủ rồi!
Cô lập tức ngẩng đầu lên, cười hì hì với Tiêu Dương.
- Anh còn không cảm ơn Vũ Thần đại nhân đi? Nếu như không có ông ấy, Thiên Hoàng thần kiếm của anh, có thể nói là phải vứt đi rồi! giờ ấy à—phẩm chất của khối Vân Tinh Thạch còn cao hơn thứ đã tạo ra Thiên Hoàng kiếm kia. Sau khi luyện lại, Thiên Hoàng kiếm chắc chắn sẽ tốt hơn xưa. Đưa hết kiếm gãy đây cho em, đợi đấy, chắc chắn sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.
Đối với Tiêu Tịnh Y, dường như Tiêu Dương chẳng hề khách sáo, lập tức đưa Thiên Hoàng kiếm cho Tiêu Tịnh Y.
Nhìn sang Linh Cưu tiên sinh, đồng tử Tiêu Dương đột nhiên co rút lại.
- Chờ đã, tiểu công chúa, em vừa mới nói gì? Vũ Thần đại nhân?
Linh Cưu tiên sinh cười ha hả.
- Chuyện đến nước này rồi, tôi cũng không giấu gì nữa, tôi đúng là Vũ thân thượng cổ.
Tiêu Dương trợn mắt há mồm.
Trời đất của Tuyết Thần cung tuyết trắng xóa.
Sau khi Tiêu Dương độ kiếp thành công, ánh mắt của tất cả mọi người trong mạch Tuyết Thần nhìn Tiêu Dương có chút phức tạp, có lo lắng, có đố ky, thậm chí còn có chút sợ hãi. Tất cả mọi người không biết Tiêu Dương sẽ đối phó với mạch Tuyết Thần như thế nào. Ngay lúc này, không ai còn coi Tiêu Dương là quái tài không rõ lai lịch nữa. Bối cảnh của hắn, quá kinh hồn!
Không lâu sau, Tiêu Dương cũng biết rõ những chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê. Hắn trâm ngâm một lúc, ánh mắt dừng lại trên người Tuyết Phi Sương, rồi bước đến.
- Đằng, cô cô đối xử với em rất tốt.
Lúc này Tuyết Kiều không kìm được khẽ kêu lên.
Ánh mắt của Tuyết Phi Sương vô cùng bình tĩnh.
Đối với Tiêu Dương, bà không biết nên đối mặt với thái độ gì.
Cả chuyện này, thực ra đều do anh trai Tuyết Phi Trác của mình quá cực đoan. Nhưng bây giờ Tuyết Phi Trác đã bị Tiểu Thân Long xé xác. Tuyết Phi Sương tận mắt chứng kiến cảnh này chắc chắn trong lòng không thể không có chút cảm xúc gì.
Nhìn Tiêu Dương đang bước đến gần, trong lòng Tuyết Phi Sương khẽ thở dài, là phúc không phải họa.
Nếu mạch Tuyết Thân chắc chắn phải gặp kiếp nạn này, vậy thì bản thân cũng phải gánh vác trách nhiệm này.
Tiêu Dương dừng lại trước mặt Tuyết Phi Sương chừng ba mét, đột nhiên, cánh tay giơ lên. Trái tim mọi người bất giác chấn động, nhưng giây tiếp theo ai nấy đều ngây người.
- Tiêu Dương tự tiện làm loạn Tuyết Thần cung, đã đắc tội rồi, vẫn xin tiền bối lượng thứ. Tuy có lúc tính khí của Tiêu Dương vô cùng kích động, nhưng cũng ân oán rõ ràng. Cả Tuyết Thần cung, người thực sự hoạnh họe hắn là Tuyết Phi Trác. Huống hồ, tuy Linh Cưu tiên sinh ở bên không nói gì, nhưng Tiêu Dương cũng đoán được, thân là một mạch của Cửu đại thần thượng cổ, trong lòng Linh Cưu tiên sinh chắc chắn vẫn rất bao che cho mạch Tuyết Thần. Nếu không phải kẻ địch của họ là mình, Linh Cưu tiên sinh chắc chắn sẽ không ra tay với mạch Tuyết Thần.
Cho dù là tâm tư của Linh Cưu tiên sinh hay Tuyết Kiều, Tiêu Dương đều hiểu rất rõ.
Huống hồ, thế cục hiện nay, phải lấy đối kháng ma môn làm trọng, mình không cần phải kết oán với Tuyết Thần cung.
Cứ giữ khúc mắc trong lòng, chi bằng thoải mái xin lỗi.
Có điều, trong lòng mọi người, quái tài Tiêu Dương là một người kiêu ngạo bất kham, vô cùng cứng đầu, là thiên tài có tính cách như dao, bây giờ thấy hắn ôn hòa như vậy, thật sự khiến người ta hơi khó thích ứng. Ngay cả Tuyết Phi Sương cũng ngây người ra, bất giác lui ra sau hai bước.
Tiêu Dương nhếch miệng.
- Trông tôi giống người xấu lắm à?