Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1210 - Chương 1217: Hỗn Thế Ma Vương Đến

Chương 1217: Hỗn thế ma vương đến Chương 1217: Hỗn thế ma vương đếnChương 1217: Hỗn thế ma vương đến

Chiến ý của Tiêu Dương dâng trào, ở Thần Linh Cảnh Địa, thực lực của mình có thể nói là nằm ở đỉnh phong. Nhưng thực lực của Chư Cát Ngọc Đường hay Lôi Bình đều không hề thua kém mình. Hai người hợp lực chắc chắn sẽ rất khó đối phó. Nhưng Tiêu Dương không hề sợ hãi, ngược lại, hắn càng thêm hưng phấn!

Từ trước đến nay hắn đều trưởng thành từ những trận chiến đấu, đối thủ càng mạnh, càng kích thích ý chí chiến đấu của Tiêu Dương.

Thần kiếm hoành không, không gì có thể ngăn cản.

Lúc này Chư Cát Ngọc Đường cũng đang điều tức, đôi mắt bắn ra sát khí dày đặc một lần nữa, thần kiếm trong tay từ từ chỉ vê phía Tiêu Dương. Đồng thời, gã lạnh nhạt nói.

- Sau khi giết Tiêu Dương, coi như tôi nợ anh một ân tình.

Lôi Bình cười ha hả, cơ thể cao lớn ngay lập tức cuộn lên lôi điện, phất tay một cái mây đen kéo đến, lôi quang sắc bén vô cùng giáng xuống, to như cánh tay đánh ầm xuống đỉnh đầu Tiêu Dương. Cơ thể Tiêu Dương dần dần biến mất, trong khu vực lôi điện chỉ còn lại một hư ảnh lờ mờ.

Kiếm quang đột nhiên rơi xuống như thiểm điện, Tiêu Dương lại vung kiếm lao đến.

Chân bước như sao băng, chớp mắt đi ngàn dặm!

Lúc này sắc mặt Lôi Bình nghiêm túc hơn rất nhiều. Vốn tưởng mình liên thủ với Chư Cát Ngọc Đường chắc chắn sẽ dễ dàng đánh bại Tiêu Dương, không ngờ, đối phương gần như gặp kẻ mạnh càng mạnh hơn. Lúc này hắn lại thành người tấn công trước, đánh ra đòn tấn công sắc bén. May là Chư Cát Ngọc Đường lẳng ra hoa loa kèn màu vàng, tuy không có được hiệu quả như dự liệu, nhưng hai người vẫn có thể tranh thủ được chút thời gian. Sau khi đánh mắt nhìn nhau, hai người lập tức chia ra, một bên sang trái một bên sang phải, bao vây lấy Tiêu Dương.

Trên bầu trời, gió giục mây vần!

Chư Cát Ngọc Đường thầm kinh ngạc, Tiêu Dương có thể công kích linh hồn tinh thần!

Tiêu Dương một kiếm đấu song tiên!

Hình hoa loa kèn màu vàng, lúc đánh ra, phát ra một tiếng âm, một làn sóng sức mạnh vô hình đánh vào linh hôn Tiêu Dương.

- Vũ Thần, bổn Thiên Ma vẫn đánh giá thấp thực lực của ngươi rồi.

Nhanh cực điểm.

Thần quang bảy màu và ma khí vô tận va chạm, những tiếng âm ầm không ngừng nổ tung trên bầu trời.

Đôi mắt Tiêu Dương sáng như sao, kiếm thế không ngừng, đối mặt với công kích của pháp bảo thần binh kia."Nhất Niệm Hám Hồn' ngay lập tức đánh ra đòn công kích linh hồn vô hình rồi biến mất tăm. Gần như đồng thời một tiếng rắc vang lên, đóa hoa loa kèn màu vàng bị cắt làm đôi, Thiên Hoàng ép xuống, khí thế vô cùng!

Đồng tử Lôi Bình co rút. Y đã đánh giá thấp tốc độ và thân pháp của Tiêu Dương, may là giờ y cũng không phải một mình tác chiến. Chư Cát Ngọc Đường bên cạnh đã lĩnh giáo sự lợi hại của Tiêu Dương, nên đã chuẩn bị trước, đợi khi kiếm mang của Tiêu Dương tới gần, cánh tay Chư Cát Ngọc Đường cũng đánh ra một đạo thần mang từ một kiện pháp bảo thần binh.

Ngay lập tức triển khai công kích vô cùng sắc bén. - Xem ra, ngươi tránh tránh né né, biến mất bao nhiêu năm, thật sự cũng có chút tiến bộ.

Lẽ nào quái tài Tiêu Dương toàn thân hoàn mỹ không khiếm khuyết, không có chỗ nào để tấn công?

Linh Cưu tiên sinh cười lạnh.

Hai cơ thể lại đụng nhau một lần nữa rồi cách ra xa ngàn thước.

Xích Lượng Thiên tay cầm trọng xích, cả người tắm trong khí Thần Ma, ánh mắt liếc nhìn Linh Cưu tiên sinh trên bầu trời, cuông phong thổi tung mái tóc dài, hai mắt tà mị toát ra tia lạnh lùng.

- Tự lừa mình dối người!

- Trên đời này chỉ có Xích Lượng Thiên, Lượng Thiên Thiên Mai

Linh Cưu tiên sinh cười ha hả.

Một câu nói dường như đã đụng vào nỗi đau của đối phương.

Xích Lượng Thiên một lèo nói ra khoảng mười cái tên, đều là những Kim Tiên hàng đầu uy danh hiển hách. Linh Thân của họ ở Thần Linh Cảnh Địa đều là những tồn tại đỉnh phong!

- Minh Đồng, giờ ngươi chẳng qua chỉ là một ký sinh trùng đang ký sinh trên cơ thể người khác thôi, có tư cách gì kiêu ngạo chứ?

- Từ trước đến nay, tà không thể thắng chính!

Vẻ mặt Linh Cưu tiên sinh vẫn bình tĩnh.

- Ta phải quan tâm sao?

Ánh mắt Xích Lượng Thiên vô cùng lạnh lẽo.

- Có bản lĩnh gì, ngươi mau đem hết ra đây đi. Linh Cưu ta đã lâu chưa được đấu một trận sảng khoái rồi!

Ánh mắt Xích Lượng Thiên lạnh lùng híp lại.

- Hình như ngươi không hề lo lắng tình hình của truyên thừa Tuyết Thần. Ta không ngại nói với ngươi, ngoài Huyết Thi Táng Thần đại trận có truyên thừa giả Lôi Thần, còn cả Kiếm Tiên Kiếm tông Chư Cát.

Vẻ mặt Linh Cưu tiên sinh đầy thương xót.

- Ta nể tình ngươi là Vũ Thần thượng cổ, không muốn làm tổn hại Linh Thân của ngươi. Nếu ngươi gia nhập Ma Môn ta, giao ra Vũ Thần Truyền Thừa Chi Tâm, ta có thể đảm bảo, địa vị của ngươi ở Ma Môn tuyệt đối dưới một ma trên vạn thần!

Giọng điệu của Xích Lượng Thiên thêm giận dữ, nói.

- Vũ Thần, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

- Ta chỉ biết kẻ thắng làm vual

Xích Lượng Thiên chậm rãi nâng cánh tay trái lên, thần quang luẩn quẩn trong ma khí.

Vẻ mặt Linh Cưu tiên sinh tập trung vào tình hình của truyền thừa Tuyết Thần. Ông không thể không quan tâm, thực lực giữa chư thân và Ma Môn bên dưới thực sự cách biệt quá lớn. Chư thần có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào. Điều duy nhất khiến Linh Cưu tiên sinh yên tâm, đó là Tiêu Dương! Tiêu Dương sau khi trải qua lôi kiếp, thực lực đã tăng nhiều, đủ để đơn độc đấu trong trận chiến thần ma, thậm chí có thể xoay chuyển càn khôn!

Đương nhiên, Linh Cưu tiên sinh biết rõ, những cường giả mà Xích Lượng Thiên nói, không dễ đối phó.

Cho dù như thế nào, trận chiến này mình không thể phân tâm, nếu không sẽ thật sự đúng ý của Xích Lượng Thiên! Nếu mình bại, không thể kiềm chế được Xích Lượng Thiên, như thế, trận chiến của chư thần và ác ma ở Thần Linh Cảnh Địa e là sẽ không thể nào cứu vẫn.

Ma khí chứa thân quang dường như đã hình thành nên một loại sức mạnh đặc biệt và vô cùng cường đại. Lúc này cánh tay Xích Lượng Thiên nhấc lên, hàn quang màu ngọc bắn ra, ánh sáng xuyên thấu bao trùm cả trời đất!

Cánh tay trái Xích Lượng Thiên phất lên, cơ thể bạo phát, đánh tới như sấm chớp.

Đôi mắt bắn ra lòng tự tin tất thắng.

Từng đóa thanh liên bằng kiếm trải khắp trời đất đâu đâu cũng có mang theo sức mạnh sắc bén mang tính chất hủy diệt.

Kiếm ý đầy trời đan xen nhau, giống như ngân hà cửu thiên trút xuống, hàn mang lạnh thấu tim tuôn rơi.

Vùi! Vùi! Vùi

Tử thương vô cùng thảm thiết.

Đây là chênh lệch như trời với đất!

Luận số lượng Kim Tiên, Ma Môn sắp gấp ba lần chư thần!

Ngang tài ngang sức!

Hai cơ thể lại bay ra.

Linh Cưu tiên sinh cười lạnh.

- Thần Hài trong tay ngươi chưa chắc đã hơn ta.

Ánh mắt Xích Lượng Thiên vô cùng lạnh lẽo, ngay lập tức y lại phát động công kích như mưa rền gió dữ.

- Trong vòng trăm chiêu, chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi.

Trên bầu trời, một tiếng ầm vang lên.

Trong Huyết Thi Táng Thần đại trận, thế lực chư thần vô cùng nguy hiểm, Huyết Thi Táng Thần đại trận trải rộng trong phạm vi vài trăm dặm đã dần bị thu hẹp. Từng bóng dáng hộ vệ Tuyết Thần cho dù mạnh hay yếu đều từ trong Tuyết Thần cung xông ra, điên cuồng lao vào trận đấu, bất chấp tất cả cản bước tiến của Ma Môn.

Nhưng rốt cuộc thì thực lực cũng quá cách biệt!

Những âm thanh ầm ầm phá núi nứt đất liên tục vang lên. Giữa bầu trời, những dao động vặn vẹo nổi lên, khí tức vô cùng cường đại tràn ra ngoài mười dặm, vô cùng mạnh mẽ.

Âm! Âm! Âm!

- Cho dù ngươi cũng có Thần Hài, cũng chưa chắc có thể cản được tai

Đồng tử Xích Lượng Thiên co rút mạnh.

Thần hài!

Vào thời khắc cánh tay trái tiên thân định đánh Linh Cưu tiên sinh, thân phiến trong tay Linh Cưu tiên sinh thu lại, trong nháy mắt, cánh tay đồng thời nổi lên một luồng thần mang màu sáng ngọc trong suốt!

Chư Cát Ngọc Đường và Lôi Bình cũng không phải người thường, nhưng đấu với Tiêu Dương vẫn rơi vào thế hạ phong. Tuy nhiên, Tiêu Dương muốn nhanh chóng đánh thắng họ cũng không dễ dàng.

Lúc này kẻ kinh ngạc là Chư Cát Ngọc Đường và Lôi Bình, người nôn nóng là Tiêu Dương! Khí thế Kiếm đột nhiên tăng gấp mấy lần!

- Ngũ Lôi Hộ Thân Thuẫn!

Lôi Bình thấy tình thế không ổn, trong nháy mắt lôi quang trải khắp bầu trời, tiếng xoẹt xoẹt vang lên.

Tiêu Dương một kiếm phá nát trận lôi quang này, nhưng vẫn không thể nào phá được liên thủ phòng ngự của Chư Cát Ngọc Đường và Lôi Bình.

Lúc này dường như hai người đều quyết định duy trì phương thức chiến đấu giống nhau, thủ chứ không công! Cho dù như vậy khiến Chư Cát Ngọc Đường cảm thấy vô cùng uất ức khó chịu, nhưng họ đều rõ, đây là cách tốt nhất để kiêm chế quái tài Tiêu Dương. Dựa vào liên thủ của hai người bọn họ căn bản không thể đánh thắng được quái tài Tiêu Dương. Nếu đã thế, vậy thì cứ chặn hắn trước, đợi Huyết Thi Táng Thần đại trận bị phá, điều động thêm vài cường giả Kim Tiên có thực lực tương đương với mình đến.

Hai người không địch nổi Tiêu Dương, vậy ba người, bốn người, năm người thì sao?

Khóe miệng Chư Cát Ngọc Đường và Lôi Bình khẽ nở nụ cười lạnh nhìn Tiêu Dương. Dù Tiêu Dương có mạnh, trong lòng họ hắn cũng đã bị phán tử hình rồi!

Một thiên tài có thiên phú trác tuyệt như thế này, nếu không chết, chắc chắn sẽ để lại mối họa ngâm cho Ma Môn.

Tiêu Dương đang trong lúc kịch chiến, ánh mắt vẫn liếc nhìn tình hình trong Huyết Thi Táng Thần đại trận, thực sự không hề lạc quan.

Hắn nắm chặt Thiên Hoàng thần kiếm trong tay, đôi mắt bắn ra sát khí ngập trời.

Đúng lúc Tiêu Dương chuẩn bị liều mình công kích, đột nhiên, ở tiếng xa truyền đến một tiếng hét dài, ngay lập tức một ánh sáng màu xanh như tia chớp lao đến!

Cùng với tiếng cười lớn!

- May là đến kịp. Haha, nơi náo nhiệt thế này, sao có thể thiếu hỗn thế đại ma vương ta được!

Áo ngắn màu xanh, anh tuấn đẹp trai, tay cầm trường thương, phá không lao đến.

Đường Hạo!

Cơ thể Tiêu Dương lui ra sau một đoạn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang. Không sai, thực sự là Hỗn thế đại ma vương Đường Hạo đã biến mất khá lâu! Hơn nữa, điều khiến Tiêu Dương càng thêm vui mừng là, sau khi biến mất một thời gian, lân này Đường Hạo xuất hiện, cả người được tắm trong khí tức sắc bén vô cùng bá đạo, thực sự như bá vương tái thế.

Liếc mắt là có thể thấy, thực lực của Đường Hạo trong khoảng thời gian này cũng đã tăng lên rất nhiều!

Tiêu Dương nghĩ lại thấy cũng đúng. Thần Linh Cảnh Địa vốn là một nơi đầy cơ ngộ, thực lực một ngày tiến ngàn dặm không phải chuyện đùa. Huống hồ, Đường Hạo lai lịch bất phàm, khi mới tiến vào Thần Linh Cảnh Địa, vẫn luôn đứng trên Xích Lượng Thiên. Chỉ một câu nói, Đường Hạo tuyệt đối không bình thường!

Lúc này Đường Hạo xuất hiện còn để lộ ra khí tức cường đại khiến Tiêu Dương vô cùng vui mừng!

- Đường huynhl

Bóng dáng Đường Hạo dừng lại bên cạnh Tiêu Dương, đôi mắt lộ ý cười, mắt sáng răng trắng, toát ra chiến ý dày đặc, trường thương trong tay chỉ về phía hai người Lôi Bình, nói.

- Hai người hai đánh một, bắt nạt huynh đệ ta không ai giúp đỡ đấy à?

- Thằng ranh miệng còn hôi sữa, cút xa một chút đi

Lôi Bình tức giận quát, tay phất lên đánh ra một trận lôi điện âm ầm xé không đánh về phía Đường Hạo. Vùi! Vùi! Vùi

Cơ thể Đường Hạo bay nhanh đi, trong chớp mắt đã tránh được công kích lôi điện này, đồng thời cười nói.

- Tiêu huynh, mấy củ khoai này cứ giao cho tôi đi! Mẹ nó chứ Ma Môn là cái thá gì, chúng ta huynh đệ đồng tâm, cùng nhau chém giết!

Đôi mắt Tiêu Dương tỏa sáng, kiếm quang ngay lập tức bao trùm lấy Chư Cát Ngọc Đường.

- Được! Huynh đệ đồng tâm, cùng nhau chém giết!
Bình Luận (0)
Comment