Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1219 - Chương 1226: Á Ma Điệt!

Chương 1226: Á Ma Điệt! Chương 1226: Á Ma Điệt!Chương 1226: Á Ma Điệt!

Trận chiến khó hóa giải.

Tiêu Dương lấy ra khí thế "dưới Tiên kiếp ta là vương" đã từng đại náo Dịch gia, tay câm Thần Long kiếm, dùng tư thái lăng lệ, đánh bại hai cường giả đỉnh phong, khẳng định địa vị vô địch của hắn ở Thần Linh cảnh địa.

Thiếu niên vương chí tôn.

Lúc này, giữa không trung xuất hiện một bạch y tuyết trắng, kiếm quang thấm xuống, tựa như ánh mặt trời sáng chói chiếu xuống mặt đất, khiến kẻ khác không thể nhìn thẳng, chỉ có thể dùng ánh mắt cung kính mà đối diện.

Không một tiếng động, cho đến khi cả hai rơi xuống đất, tạo thành hai cái hố thật sâu.

Quái tài Tiêu Dương đã dùng sức mạnh cường thế tuyệt đối để chiến thắng.

Thế lực chư thần kích động khó có thể ức chế, thậm chí có người còn quỳ xuống, hô to:

- Long Thần đại nhân.

Tiếng rít gào vang lên. Cường giả Ma môn điên cuồng vọt ra, thậm chí còn dẫn sức mạnh tự bạo cơ thể để đồng quy vu tận với Tiêu Dương.

Kiếm ý tung hoành bát phương. Tiêu Dương huy kiếm giết chết rất nhiều cường giả Ma Môn, tốc độ không hề giảm, thần sắc lạnh nhạt, chăm chú nhìn Xích Lượng Thiên rơi xuống.

Giết linh thân Xích Lượng Thiên trước.

Vù vù vù.

Ma Môn kinh hoảng.

Thần Long kiếm trong tay Tiêu Dương lại dựng lên, thẳng kích Xích Lượng Thiên.

Một khắc này giống như Long Thần đại nhân tái thế.

Lúc này, Xích Lượng Thiên chật vật đứng dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn thoáng qua Tiêu Dương, không hề che giấu sự cừu hận, sau đó xoay người chạy về một phía.

Tiêu Dương cũng không cho Xích Lượng Thiên và Thượng Cổ Phong Thần cơ hội thở dốc, huy kiếm đánh xuống. Trong mắt Tiêu Dương, uy hiếp của Xích Lượng Thiên lớn hơn Thượng Cổ Phong Thần rất nhiều.

Ánh sáng chói mắt, không Nhân Thần Ma nào có thể sánh bằng.

Bọn họ muốn dùng mạng của mình để cứu Xích Lượng Thiên.

Toàn lực huy kiếm.

- Bảo hộ thiếu chủ.

Trong lúc Tiêu Dương đang chiến đấu với Thượng Cổ Phong Thần, Xích Lượng Thiên đã biến mất vô tung.

Bại tẩu.

Nhưng lúc này, Thượng Cổ Phong Thần dùng tính mạng của mình để cứu linh thân Xích Lượng Thiên. Hô hấp dồn dập, điên cuông xông đến Tiêu Dương. Thực lực của Thượng Cổ Phong Thần không kém. Bị công kích, Tiêu Dương không thể không xoay người lại để nghênh chiến.

Tiêu Dương gật đầu. Thanh âm Kim Kiếm muội muội vang lên bên tai Tiêu Dương:

Tiêu Dương vô cùng tự tin.

Tiêu Dương lắc đầu, tiếc nuối nói.

Nếu không có quái tài Tiêu Dương, tuyệt đối không có thắng lợi trước mắt.

- Đáng tiếc.

Ngón tay Tiêu Dương chỉ về phía cung điện Tuyết Thần. Một thân hình thánh khiết đang nở nụ cười với hai má lúm đồng tiền, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.

- Mọi người cũng đừng nhìn ta như vậy. Hôm nay nhân vật chính không phải là ta.

Tiêu Dương mỉm cười, liếc mắt nhìn mọi người:

- Thế ngươi muốn thế nào?

Xích Lượng Thiên bị đánh bại phải chạy trối chết, Thượng Cổ Phong Thần và nhiều cường giả Kim tiên của Ma Môn sụp đổ, lực lượng còn thừa lại của Ma Môn không đủ để uy hiếp. Dưới sự suất lĩnh của Tuyết Phi Sương, thế lực chư thần rất nhanh đã tiêu diệt số lượng Ma Môn còn thừa.

Cuộc chiến thứ nhất của Thần Ma, chư Thần đã dùng thắng lợi để cáo chung.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía một người, không che giấu được sự kích động.

- Năm mươi Kim tiên đã chết dưới kiếm của ngươi, vừa rồi vì ngăn cản ngươi truy sát Xích Lượng Thiên, tất cả Kim tiên ở đây đã liều mạng xông vào. Tính toán lại, Ma Môn đã hao tổn hơn trăm linh thân Kim tiên, đây tuyệt đối là một cú đánh thật mạnh vào lực lượng bọn chúng. Quan trọng hơn là Thượng Cổ Phong Thần. Bản tôn của y cũng bị tổn hại. Trận chiến lần này của Ma Môn có thể nói là tổn thất thảm trọng.

Nếu hắn có thể tiêu diệt được linh thân của Xích Lượng Thiên, nhất định cũng có thể diệt luôn cả bản tôn của y.

Lần này để cho Xích Lượng Thiên chạy thoát, nhưng sẽ có một ngày hắn sẽ tái chiến với y.

Trận chiến vốn đã gần đến mức tuyệt vọng, lại có thể nghịch chuyển đến cục diện như thế này, hắn còn muốn gì nữa?

- Cung nghênh Tuyết Thần trở về.

Môn nhân Tuyết Thần nhất mạch kích động quỳ xuống, phát ra tiếng hô lớn.

Thế lực cường giả còn lại đều khom người, tỏ vẻ kính ý.

Cảnh tượng này khiến cho Tuyết Kiều có chút thúc thủ vô sách, ánh mắt cầu cứu nhìn Tiêu Dương.

Cô vẫn chưa thích ứng được thân phận mới của mình.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu nhìn cô.

Tuyết Kiêu ổn định hơi thở, khoát tay nói:

- Tất cả mọi người đứng lên đi.

Sau một phen lễ nghi rườm rà, hộ vệ Tuyết Thần nhất mạch rối rít đứng lên.

- Rượu hoa đào này là ta ngàn tân vạn khổ mới trộm được của cha ta đấy.

Đường Hạo trở tay, lấy ra hai chén rượu, đưa cho Tiêu Dương:

- Tiêu huynh, lần này tạm biệt, kiếp này sợ rằng sẽ không gặp lại. Nào, ta kính huynh.

Linh Cưu tiên sinh thở dài. - Quả nhiên là bất thế chỉ tài.

Tiêu Dương gật đầu.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

Dứt lời, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, không khỏi cả kinh.

- Tiêu Dương, ngươi muốn rời khỏi đây sao? Không tiếp tục xông lên nữa à?

Linh Cưu tiên sinh hỏi:

- Xông lên trên kỳ thật rất có lợi cho ngươi. Hơn nữa, với thực lực của ngươi bây giờ, nói không chừng có thể đột phá đến một nơi không ai đến được.

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu:

- Sư thúc, mặc dù phía trước tốt cũng chưa chắc thích hợp với vãn bối.

Linh Cưu tiên sinh ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, nửa ngày sau liền kinh ngạc, thốt:

- Cơ thể thành tiên?

- Nếu không phải ta sắp rời khỏi Thân Linh cảnh địa, ta nhất định phải đối ẩm với Đường huynh ba ngày ba đêm.

Hai người cười ha hả, hết thảy đều không cần phải nói lời nào.

- Hảo huynh đệ.

Bàn tay vỗ vào nhau.

Tiêu Dương nhìn Đường Hạo một hồi rồi mỉm cười.

Ngoài cửa cung điện Tuyết Thần tràn ngập máu tanh. Rất nhanh, Tuyết Phi Sương an bài một số người thu dọn chiến trường, còn mình thì mời các Thần minh vào bên trong cung điện.

Tiêu Dương tiếp lấy chén rượu của Đường Hạo, ngửa đầu uống cạn.

Rượu ngon vô cùng.

Sau khi từ biệt Tiêu Dương, Đường Hạo cũng không tiến vào cung điện Tuyết Thần, cười to nghênh ngang rời đi. Nơi mà y muốn đến chính là Thần Linh cảnh địa tâng mười ba.

- Xích Lượng Thiên đã rời khỏi Thần Linh cảnh địa.

Thanh âm Kim Kiếm muội muội đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương gật đầu, trong lòng có chút thả lỏng. Hắn cũng sợ sau khi hắn rời khỏi Thần Linh cảnh địa, Xích Lượng Thiên sẽ quay trở lại chơi một cú hồi mã thương. Xem ra, lần này Xích Lượng Thiên đã bị hắn dọa sợ.

- Tại sao không thấy Xích tiên bối?

Tiêu Dương nhìn phía trước. Khi hắn kịch chiến với Thượng Cổ Phong Thần, Xích Không Trần đã biến mất.

- Sau khi ngươi đánh bại Xích Lượng Thiên và Thượng Cổ Phong Thần, ông ấy đã rời đi.

Tương Thần lão nhân lên tiếng:

- Tiêu Dương, ngươi thật sự muốn rời khỏi?

- Vâng.

Tiêu Dương gật đầu, nhìn Tương Thần lão nhân, đột nhiên mỉm cười: - Tương Thần tiên bối, người có thể đáp ứng vãn bối một việc không?

Tương Thần lão nhân ngẩn ra, cười ha hả:

- Không thành vấn đề.

- Người có mười vạn quả Ngưng Thần không? Có thể tặng cho vãn bối làm quà chia tay?

Tương Thần lão nhân:

- Hahah...

Cuối cùng vẫn bị Tiêu Dương lấy đi mười vạn quả Ngưng Thần.

- Vẫn còn một việc.

Tiêu Dương lên tiếng.

Tương Thần lão nhân mở to mắt, thân ảnh như thiểm điện:

- Ta còn chút việc cần làm. Ồ, tại sao Đan lão và Tiêu Nhu Y lại không ra ngoài?

- Giúp vãn bối gửi lời tạm biệt với tiểu công chúa.

Tiêu Dương hô to, nhưng Tương Thần lão nhân đã bay thẳng vào trong cung điện Tuyết Thần.

- Tiêu Dương, trở lại địa cầu, hết thảy đều phải cẩn thận.

Linh Cưu tiên sinh vỗ vai Tiêu Dương:

- Mười năm trong Thần Linh cảnh địa bằng một năm ở địa cầu. Khi ngươi trở vê, thân sứ của Ma Môn muốn quay lại địa cầu hoặc truyên một lệnh mới đến đó cũng phải mất bằng này thời gian. Bây giờ đến kỳ hạn cũng còn nửa năm nữa để chuẩn bị. Khi Ma Môn Thần trở về địa cầu, nhiệm vụ quan trọng của bọn chúng chính là phải giết ngươi.

- Văn bối nhớ rồi.

Tiêu Dương nghiêm mặt gật đầu, sát ý hiện qua trong mắt.

Nửa năm sau, ai giết ai còn chưa biết.

- Được rồi, ta không quấy râầy ngươi từ biệt mọi người nữa.

Linh Cưu tiên sinh nháy mắt mỉm cười với Tiêu Dương rồi biến mất.

Tiêu Dương quay người, đập vào mắt là một thân ảnh thánh khiết đang lẳng lặng nhìn hắn.

Nhu tình vạn lũ.

Tiêu Dương há to miệng, nhưng lại không biết nói chuyện gì.

Mặc dù hắn đã chuẩn bị thật tốt, đồng thời Linh Cưu tiên sinh cũng đã đảm bảo với hắn, nhất định sẽ đưa Tuyết Kiều và Phương Tông thông qua Táng Thần không gian đến địa cầu.

Nhưng vẫn phải từ biệt lúc này.

Trong gió tuyết, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau.

Địa cầu.

Mưa phùn lất phất, không khí buồn tẻ vô cùng.

Trên một con đường tương đối vắng vẻ, xe lui tới không nhiều lắm, một chiếc xe bus lao đến, trên xe có một số người ngồi ở hai bên.

Trong xe rất yên tĩnh. Không ai chú ý, tại một chỗ ngồi hơi khuất, một thân ảnh bạch y xuất hiện.

- Trở về rồi.

Thần sắc Tiêu Dương có chút buồn bã, thậm chí hơi hụt hẩng, nhất thời không cách nào thích ứng được, ánh mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ, mới phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe bus. Tiêu đại gia âm thầm mừng rỡ, cũng may mà không đáp xuống hầm cầu hay hố xí.

Nhưng rất nhanh Tiêu Dương lại cảm thấy nghi hoặc.

Hai bên đường nhìn có chút quen mắt, nhưng không phải Viêm Hoàng.

Cau mày nhìn kỹ, Tiêu đại gia liền kinh hoảng.

Là đảo quốc.

Hắn cướp lệnh bài của thân tử đảo quốc, khi từ Thần Linh cảnh địa trở về, tất nhiên cũng sẽ trở về đảo quốc.

Tiêu Dương nhìn phía trước, ánh mắt không khỏi chấn động.

Trước mắt hắn, một cô gái mặc váy rất ngắn ngồi đằng trước, phía sau là một gã đàn ông nhìn qua rất trang nghiêm đang thò tay vuốt ve, thậm chí còn có dấu hiệu muốn thò vào bên trong.

Dâm tặc trên xe bus?

Tiêu Dương sửng sốt, ánh mắt có chút do dự, nhưng không thể bàng quan được.

Chính nghĩa thì chẳng phân biệt quốc tịch.

Dâm tặc thì đáng bị trừng phạt.

Nếu không, không biết còn gây ra bao nhiêu tai họa cho các cô gái vô tội.

Khi trở lại địa cầu, khí khái chính nghĩa của Tiêu trạng nguyên lại bừng bừng nổi lên.

Tiêu Dương đứng dậy, bước đến bên cạnh gã đàn ông kia, cổ tay xoay chuyển. Gã đàn ông nhất thời kêu thảm lên.

- AI

Gương mặt thống khổ.

Lúc này, toàn bộ người trên xe bus đều quay lại nhìn Tiêu Dương, thần sắc quái dị.

Tiêu Dương còn chưa kịp lên tiếng, cô gái đằng trước đã kêu lên.

- Á Ma Điệt.

Cô gái thét lên chói tai, dùng ngôn ngữ đảo quốc hô to về phía trước:

- Đạo diễn, trong kịch bản không phải như vậy mà?
Bình Luận (0)
Comment