Chương 1227: Nhục thân thành tiên
Chương 1227: Nhục thân thành tiênChương 1227: Nhục thân thành tiên
Oh Shit!
Thanh âm bén nhọn kéo nát sự yên tính bên trong xe bus.
Tiêu Dương há miệng muốn giải thích, nhìn theo hướng cô gái nhìn sang, liền trợn mắt há mồm.
Vừa nãy hắn ngồi cuối hàng, phía trước có người che khuất tâm mắt. Hơn nữa, khi đó ánh mắt hắn chỉ tập trung vào "tên dâm tặc”, căn bản không chú ý phía trước, ở đó có một cái máy quay, bên cạnh là một người đàn ông dáng người mập mạp đeo cặp mắt kính, lúc này cũng đang trợn mắt nhìn hắn.
Yên tính một cách kỳ lạ.
Tiêu Dương dường như hiểu ra được chuyện gì, sắc mặt nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy cô gái mặc đồ hở hang kia có chút quen mắt. Không sai, hắn đã nhìn thấy cô gái này trong phòng Lâm Tiểu Thảo. Tiểu Thảo hay gọi là lão sư. Ban đầu Tiêu Dương cứ nghĩ rằng chắc là một giáo viên bình thường, cho đến khi cùng Lâm Tiểu Thảo hứng trí bừng bừng xem một đoạn băng video.
Tiêu Dương nhìn cô gái, dù sao cũng không phải fan hâm mộ, cũng không cần phải xin chữ ký, vội vàng mỉm cười chắp tay:
- Xin lỗi, hiểu lầm, hoàn toàn hiểu lầm.
Tiêu Dương dừng bước.
Đối với một số người mà nói, phạm thiên uy Viêm Hoàng, có xa cũng phải giết. Tuy đây chỉ là một khẩu hiệu trống rỗng, nhưng trong mắt Tiêu trạng nguyên, đây tuyệt đối là châm ngôn khắc vào xương.
Khi Tiêu Dương chuẩn bị bước xuống xe, gã đạo diễn béo lùn liền mắng một câu.
Hắn phá hoại người ta quay phim là không đúng, hắn cũng đã thành thật xin lỗi, nhưng không có nghĩa là hắn tha thứ cho việc chửi hắn là con heo.
Mặc dù gã lái xe không hiểu ngôn ngữ Viêm Hoàng mà Tiêu Dương nói, nhưng vẫn hiểu được ý của hắn. Sau một chút do dự liền mở cửa xe cho hắn.
Một tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết vang lên.
Tiêu Dương bước đến trước cửa xe, mỉm cười nói với tài xế:
Vèo! Toàn bộ người trên xe bus liền cảm thấy hoa mắt.
- Shit.
- Làm phiên mở cửa xe giùm.
Mặc dù hắn không hiểu toàn bộ câu của gã đạo diễn, nhưng chữ cuối cùng là gã dùng ngôn ngữ Viêm Hoàng cứng ngắc để biểu thị.
ÁI Gã đạo diễn béo lùn bay ra đằng sau, làm nát tấm kính xe bus, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Thực xúi quẩy, không biết ở đâu trà trộn vào một con heo như vậy.
Tiêu Dương lạnh nhạt nhìn thoáng qua, cũng không lên tiếng, xoay người bước xuống xe, rất nhanh biến mất trong làn mưa.
Tiêu Dương xoay người phi chân, đá một cái vào bụng gã đạo diễn béo phì.
Mặc dù Tiêu Dương sẽ không ra tay hạ sát người bình thường, lực đạo khống chế vô cùng tốt, nhưng một cước này đủ để gã đạo diễn phải nằm viện vài ngày. Hắn đã sớm ném cái trò khôi hài trên xe bus ra đằng sau. Kinh nghiệm mấy năm ở Thần Linh cảnh địa, tâm cảnh của Tiêu Dương cũng có sự thay đổi. Đừng nói là diễn viên nổi tiếng của đảo quốc, cho dù là Thần điện, Tiêu Dương cũng mất đi hứng thú gây phiền toái. Trong mắt Tiêu Dương, kẻ có tư cách trở thành cường địch của hắn cũng chỉ có Ma Môn.
Mưa phùn lất phất, Tiêu Dương đứng ở ngã tư đường, mặc cho nước mưa quất vào mặt mình. Lúc này, hắn có cảm giác như cách một thế giới.
Tuyết Kiều nép vào lòng hắn. Rất nhanh, hắn cảm nhận được trên vai mình truyền đến cảm giác ấm áp của nước mắt. Hắn không biết nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mịn như tơ của cô.
Nửa tiếng sau, một tiếng kinh hô vang lên.
Tiêu Dương ôm hai vai Tuyết Kiều, trước cung điện Tuyết Thần, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình vạn lũ.
Ánh mắt người bên trong xe bus đều rúng động.
Cho đến khi Kim Kiếm muội muội nhắc nhở, Tiêu Dương mới quay trở về.
Trong vòng một canh giờ, hai người nắm tay nhau bay khắp mọi nơi.
Tiêu Dương nắm tay Tuyết Kiều, thân ảnh chớp mắt đã bay vút về phía xa.
- Công phu Viêm Hoàng.
- Thiếp đã cởi bỏ cấm cố ở đây, Đằng có thể bóp nát lệnh bài mà rời khỏi.
Giọng nói nhu thuận của Tuyết Kiều vang lên.
Cho dù không muốn nhưng cô vẫn phải nghĩ cho Tiêu Dương.
Mặc dù dựa theo thời gian địa cầu, hắn chỉ rời đi có mấy tháng, nhưng hắn đã ở Thần Linh cảnh địa mấy năm. Bây giờ quay về địa cầu, hơn nữa còn ở nước khác, tâm trạng Tiêu Dương có chút chùng xuống.
Hồi tưởng lại cảnh tượng ở Thần Linh cảnh địa.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua màn mưa, trong đầu không tự chủ được xuất hiện hình ảnh Tuyết Kiều.
Trong lòng Tiêu Dương, Thần điện đảo quốc đã hoàn toàn không còn tư cách để hắn dốc hết tinh thân để đối phó.
Tiêu Dương nắm bàn tay mềm mại của Tuyết Kiều, nói:
- Ta ở địa cầu chờ nàng. Đến lúc đó, ta và nàng sẽ đi ngắm pháo hoa nhé.
Tuyết Kiều vừa khóc vừa cười.
Cô đã từng nghe Tiêu Dương nói ở địa cầu có một loại gọi là pháo hoa.
- Thiếp nhất định sẽ đến đó, cùng Đằng xem pháo hoa đẹp nhất.
Tiêu Dương dần dần rời khỏi tay Tuyết Kiều.
Đột nhiên, Tuyết Kiều dùng sức nắm hai tay Tiêu Dương, đồng thời nhấc chân, cố lấy hết dũng khí chạm vào môi Tiêu Dương.
Sau một nụ hôn dài, hai người cuối cùng vẫn phải buông nhau ra.
Tiêu Dương nhìn Tuyết Kiều cách mình ba thước, lấy ra thần linh lệnh bài, thở ra một hơi rồi phát lực.
Tiêu Dương rất nhanh giải thích được cho sự huyền diệu kia, cảm giác tiến thêm được một bước. Nếu tiến thêm một bước nữa, rất nhanh có thể xuyên qua trạm kiểm soát cuối cùng, khiến cho cơ thể đạt đến tình trạng đỉnh phong. Khẩu quyết nhục thân thành tiên liên tục vang lên, dần dần thành thạo.
Hai mắt Tiêu Dương nhắm chặt, vận chuyển Xi Vưu luyện thể, một lần nữa cọ rửa khí lực của mình.
Giống như hỏa dược sắp nổ mạnh.
Cứ thế lặp đi lặp lại, cả sơn động tràn ngập sức mạnh mênh mông.
Bên trong sơn động, thân hình Tiêu Dương phình to như quả bong bóng, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại bình thường.
Tiêu Dương thoáng định thần, tinh thần có chút bình tĩnh lại. Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn. Chuyện mà hôm nay hắn cần làm chính là hoàn thiện bản thân, để bản thân có được sức mạnh mạnh hơn nữa.
Mặc dù hắn có được sức mạnh vô địch thủ ở Thần Linh cảnh địa, nhưng ở đó, hắn phát huy sức mạnh đỉnh phong của mình, còn đám Kim tiên linh thân, thậm chí là Thần Minh lão tổ, bọn họ đều là pho tượng linh thân tiến vào Thần Linh cảnh địa. Hắn lấy bản tôn của hắn đối phó với linh thân của họ. Nếu như lấy bản tôn đối kháng bản tôn, hắn ngược lại có chút lép vế.
- Sư thúc bảo rằng còn nửa năm để chuẩn bị. Nhưng thế cục khó lường, ai biết Ma Môn còn có thủ đoạn nào khác hay không? Thực lực mới là căn bản.
Thân ảnh Tiêu Dương thoáng một cái biến mất bên trong ngõ nhỏ. Một lát sau, hắn xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi ở sâu trong rừng.
Mưa càng lúc càng lớn, nơi này lại càng thêm không có người. Tiêu Dương nhanh chóng mở một cái động, ẩn thân bước vào, thuận tay bố trí một huyễn trận, che giấu hành tung.
Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống điều tức, nói thâm:
- Ta đã chuẩn bị xong.
Oành.
Một luồng năng lượng như hồng thủy trùng kích vào Tiêu Dương. Ngay lập tức, tinh thân Tiêu Dương kịch liệt chấn động, vội vàng vận chuyển Xi Vưu luyện thể.
- Ta đã áp chế cổ sức mạnh này lâu lắm rồi.
Thanh âm Kim Kiếm muội muội vang lên bên tai Tiêu Dương:
- Nhanh tìm một nơi để đột phá.
Tiêu Dương bừng tỉnh trở lại. Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa như hạt châu quất vào mặt Tiêu Dương. Tiêu Dương nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đã đi vào một con hẻm nhỏ.
Khi Tiêu Dương hoàn toàn biến mất trong tâm mắt, Tuyết Kiêu quỳ xuống trong tuyết, nước mắt tuôn rơi.
Quang mang thần linh lệnh bài xuất hiện, bao trùm Tiêu Dương.
Nhục thân thành tiên.
Vô số người tu hành nằm mơ cũng không có được.
Lúc này Tiêu Dương đã đến rất gần với nó.
Mưa bên ngoài vẫn rất to, sấm sét đánh vào ngọn núi, giống như biết được bên trong đang phát sinh chuyện bất thường. Không gian trở nên rất kỳ ảo.
- Hóa thân thiên địa, dung nạp sức mạnh vô cùng của thương khung, chân đạp mặt đất.
- Phá phàm thể, lập tiên thân. Từng chữ vang vọng trong sơn động. Lúc này, gương mặt Tiêu Dương hiện lên thần quang vô cùng thần thánh, quần áo trên người đã sớm bị phá rách. Một tầng quang mang bao trùm cơ thể hắn, khiến cho cơ thể thoát thai hoán cốt, vũ hóa thành tiên.
- Thiên đạo vô tình, đại đạo tiêu diêu. Con người cũng có thể thành tiên.
Bỗng nhiên, Tiêu Dương mở to mắt, bắn ra một luông sức mạnh, tràn ngập bên trong sơn động.
Cả ngọn núi lung lay, lấy Tiêu Dương làm trung tâm, một luồng sức mạnh áp đảo bốn phương tám hướng. Trên đỉnh đầu Tiêu Dương bị nghiền nát như bột phấn, mưa to rơi xuống, nhưng không một giọt mưa nào có thể thẩm thấu vào hắn.
Ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiêu Dương ngồi trên tảng đá, tựa như thần minh tái thế, tản ra quang mang vô cùng thần thánh.
Nhục thân thành tiên.
Rốt cuộc cũng đã thành công rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự vui vẻ, cảm giác cả người truyền đến một khí tức sung sướng vô cùng, không thể chờ đợi được mà hét lớn:
- Đến đây, đến đây.
Tiêu Dương đang thúc giục kiếp vân.
Kiếp vân đến, kiếp lôi đánh xuống. Sau Tiên kiếp, hắn mới thật sự đạt đến cảnh giới nhục thân thành tiên.
Tiêu Dương lớn tiếng thúc giục, đồng thời ngửa mặt hét lớn:
- Mặc kệ là lôi kiếp gì, cứ sử dụng ra đây hết đi.
Nhưng ông trời rốt cuộc cũng không phải cứ nhằm vào Tiêu Dương. Từ mây đỏ, mây tím, lúc này Tiêu Dương nghênh đón chính là mây đen bình thường.