Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1221 - Chương 1228: Trên Lưng Đeo Một Em Bé Mập

Chương 1228: Trên lưng đeo một em bé mập Chương 1228: Trên lưng đeo một em bé mậpChương 1228: Trên lưng đeo một em bé mập

Kiếp vân màu đen là lôi kiếp thường thấy nhất.

Sau mấy lần mây đỏ, mây tím kéo đến góp vui, giờ nhìn thấy mây đen, Tiêu Dương ngược lại sinh ra cảm giác vô vị, ngồi trên tảng đá, lắc đầu than thở. Kiếp lôi gì mà yếu quái!

- Tâm lý điển hình khi bị coi thường.

Giọng nói Kim Kiếm muội muội vang lên.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, hậm hực nói:

- Kim Kiếm muội muội, muội tốt xấu gì cũng nhận ta là chủ. Cho dù không gọi một tiếng chủ nhân, ít nhất cũng phải kính trọng ta một chút chứ.

- Hừ, nhận ngươi làm chủ là vì... vì...

Kim Kiếm muội muội ngập ngừng.

Đối mặt với kiếm linh có tính cách rất mạnh này, Tiêu Dương cứng mềm gì cũng không dùng được.

Tuy nói là lôi kiếp mây đen nhưng chung quy cũng là bước cuối cùng vũ hóa thành tiên. Bao nhiêu người trải qua đoạn đường tu hành buồn chán, cuối cùng lại ngã ở bước cuối cùng này.

- Đương nhiên, ta cũng đâu phải người tùy tiện.

Trong lúc Tiêu Dương đang suy nghĩ, một đạo lôi điện hung hăng đánh xuống, thanh thế kinh người.

- Dù sao nếu không cần thiết thì đừng gọi ta ra ngoài. Ta bận lắm.

Cả người Tiêu Dương không nhúc nhích, mặc cho kiếp lôi tẩy lễ.

- Vì cái gì?

Uy lực vô cùng.

Sau khi Kim Kiếm muội muội ném lại một câu thì không nói gì nữa.

Tiêu Dương nhất thời tò mò, dường như quên mất lôi kiếp đang ở trên đầu mình.

Từ câu nói vừa rồi của Kim Kiếm muội muội, hắn cũng đoán được, cô nhận hắn là chủ sợ rằng cũng xuất phát từ một nguyên nhân nào đó. Nếu Kim Kiếm muội muội không nói, Tiêu Dương cũng không hỏi. Hắn tin rằng, có một ngày Kim Kiếm muội muội sẽ chính thức nhận hắn là chủ.

Thường xuyên gặp phải sóng to gió lớn, tâm cảnh Tiêu Dương vững như bàn thạch. Sau khi thu liễm tinh thân, ánh mắt trầm tĩnh, hoàn toàn tiếp nhận từng đạo lôi kiếp tẩy lễ.

Tiêu Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời thuận tay thu Kim Kiếm muội muội trở về. Tiêu trạng nguyên muốn dùng Kim kiếm chém nát kiếp lôi, nhưng nhìn lại, kế hoạch này phải chết từ trong trứng nước rồi.

Mặc dù đang ở trên ngọn núi nằm ở vùng ngoại ô, lại còn mưa to giàn dụa, nhưng biến cố trên ngọn núi vẫn kinh động một số cường giả.

Đùng, đùng, đùng.

Nhục thân thành tiên chính là độ kiếp cơ thể. Tiêu Dương cũng không vận dụng bất cứ sức mạnh gì.

Một số cường giả đảo quốc ôm lòng hiếu kỳ vọt về phía ngọn núi.

- Lại một cường giả Tiên nhân xuất hiện.

Cảnh giới Tiên nhân. - Đó là kiếp lôi Tiên cấp.

- Ôn ào chết đi được.

Vô số khí tức thẩm thấu đến.

Tiêu Dương thở dài.

- Ngươi đã hoàn toàn biến đổi rồi.

Một thần quang lóng lánh phát ra từ ngực Tiêu Dương. Tiểu thần long xuất hiện, hai tay ê a đưa tới Tiêu Dương.

Bên trong một thần điện nguy nga, một thân ảnh giật mình tỉnh lại, ánh mắt chấn kinh nhìn về phía kiếp lôi. Một lát sau, thân sắc không chút che giấu, hưng phấn hô to:

Hơn nữa còn đạt đến nhục thân thành tiên ít người đạt được.

Mặc dù chỉ là cảnh giới Tiên nhân tâng một, nhưng với đột phá này, Tiêu Dương càng thêm tự tin, mượn nhục thân thành tiên, chờ đợi hắn chính là Kiếm tiên. Một thể song tiên, công thủ cực hạn, nhất định có thể trấn áp được bát phương.

Một tiếng cười dài, thổ lộ sự kích động trong lòng.

- Đi xem một chút là ai.

Ánh mắt Tiêu Dương mở to, nắm chặt nắm đấm, thần sắc không che giấu được sự kích động.

Khi đạo thứ chín đánh xuống, cơ thể Tiêu Dương một lần nữa biến đổi, tản ra quang mang thần thánh.

Chín đạo kiếp lôi nhanh chóng bổ xuống. Quả nhiên như Tiêu Dương đã sở liệu, kiếp lôi mây đen không hê có tính khiêu chiến. Tiêu Dương dễ dàng luyện hóa được chín đạo kiếp lôi.

Tiểu thần long đã biến thành một đứa trẻ béo phì.

Trước mắt Tiêu Dương, một đứa trẻ béo phì đang nằm trước mặt của mình, ê a giang hai tay, giọng nói non nớt vang lên:

- Ba ba ôm một cái, ôm một cái.

Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên dâng lên dự cảm bất thường.

Khóe miệng hung hăng kéo lên. Chẳng lẽ tiểu tử này lại muốn giống như ở Thần Linh cảnh địa, bắt hắn ôm?

Tiêu Dương cố gắng nặn ra nụ cười:

- Ngoan nào, không ôm có được không?

- Được.

Tiểu thần long nhu thuận gật đầu.

Trên đường đi không ít ánh mắt rơi vào người Tiêu Dương. Một người đàn ông đeo trên lưng một em bé béo mập đi trên đường quả thật rất hiếm gặp.

Tiêu ba ba đau lòng bộ quần áo trên người mình, quay lưng lại thì tiểu thần long đã ngáy o o.

- Đại ca, đừng chảy nước miếng nữa được không?

Nhất là "em bé béo mập”. Quả thật sinh động đến cực điểm.

Tiêu Dương cảm thấy câu nói này rất thích hợp với hắn.

- Tay trái một con gà, tay phải một con vịt, trên lưng đeo một em bé béo mập. Tiêu Dương đang định nói tiếp, đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại đang lao đến, liền hoảng hốt. Hiện tại, Tiêu Dương không có tâm trí đi gây hay rước phiền toái, trực tiếp ôm lấy tiểu thần long biến mất trong sơn động.

Sau khi Tiêu Dương rời khỏi không bao lâu, một lão giả đảo quốc có chòm râu dê xuất hiện, nghi hoặc nhìn xung quanh:

- Người đâu? Chẳng lẽ bị kiếp lôi đánh tan xương nát thịt?

Với sức mạnh kiếp lôi Tiên kiếp, khinh địch thì sẽ bị hậu quả như vậy.

- Đáng tiếc.

Lão giả thở dài, rất nhanh biến mất.

Trận mưa to này dường như là vì Tiêu Dương độ kiếp mà đến.

Sau khi Tiêu Dương độ kiếp thành công, mưa cũng đã tạnh.

Tiêu Dương tìm được một tấm vải đeo tiểu thần long trên lưng, sau vài lần hỏi đường, nhận thức được đúng phương hướng, liên huýt sáo bước đi.

- Được rồi, ta sợ ngươi mà, Đại ca.

Một lát sau, bên trong sơn động, một tiếng khóc lớn vang lên.

Tiêu Dương...

- Bối Bối, Bối Bối...

Tiểu thần long nói tiếp:

Tiêu Dương sung sướng.

Tiêu Dương cũng không quan tâm, chỉ hừ nhẹ đứa bé lớn lên có vài phần giống hắn.

Ngoại trừ phiên muộn chuyện Tuyết Kiều, còn lại thì sau khi trở lại địa cầu, tâm trạng của Tiêu Dương rất vui vẻ. Không chỉ thành công đột phá, nhục thân thành tiên, hơn nữa nghĩ đến có thể đoàn tụ với huynh đệ và người yêu, Tiêu Dương không tự chủ được mà cảm thấy cao hứng. Đương nhiên, trong thâm tâm Tiêu Dương vẫn còn một suy nghĩ, nếu có thể ném đứa bé béo mập này vào chén bể nhận chủ thì lại càng hoàn hảo hơn.

Đáng tiếc, sau khi ra ngoài, có đánh chết tiểu thần long cũng không trở lại.

Mục đích của Tiêu Dương chính là đại sứ quán.

Hắn từ Thần Linh cảnh địa "nhảy dù" xuống đảo quốc. Không có chứng minh nhân dân, không có tiền, muốn quay về, phương pháp tốt nhất chính là thông qua đại sứ quán trợ giúp. Chỉ cân hắn liên lạc với Thiên Tử Các, với địa vị của hắn ngày hôm nay ở Thiên Tử Các, như thế nào cũng trở về Viêm Hoàng nhanh thôi.

Bước đi trên ngã tư đường, Tiêu Dương cảm giác phía sau thỉnh thoảng có không ít ánh mắt nhìn mình.

Với thực lực của Tiêu Dương, suýt chút nữa cũng không phát giác được. Điều này nói rõ người theo sau đã sử dụng thủ đoạn ẩn nặc.

Tiêu Dương lưng cõng tiểu thần long, điềm nhiên như không đi về phía trước. Khi đến một con hẻm nhỏ, Tiêu Dương như thiểm điện vọt vào bên trong.

Rất nhanh, một người thanh niên gương mặt chất phác xuất hiện trước con hẻm, vội vã xông vào, nhưng đằng trước đã không còn bóng dáng của Tiêu Dương.

- Tại sao lại không thấy? Người nọ thì thâm.

Là ngôn ngữ Viêm Hoàng.

Tiêu Dương ẩn thân ở chỗ tối, nghe tiếng liền giật mình, xuất hiện phía sau người thanh niên:

- Anh tìm tôi?

Người thanh niên cả kinh, vội vàng xoay người lại, ánh mắt mở to, chăm chú nhìn Tiêu Dương.

Đột nhiên, thân sắc mơ hồ có chút kích động.

Tiêu Dương nghỉ hoặc, còn chưa kịp lên tiếng hỏi, người thanh niên kia đã quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Dương:

- Bái kiến tông chủ.

Nghe xong, Tiêu Dương nhất thời sững sờ.

- Anh là...

Người thanh niên ngẩng đầu, chắp tay, lớn giọng nói:

- Phân đà Thiên Thính đảo quốc, đệ tử tổ ba mươi bảy, Đường Chánh Bình.

- Anh là thành viên của Thiên Thính?

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, không khỏi vui mừng:

- Đứng lên rồi nói.

Đường Chánh Bình cũng không che giấu được sự vui mừng, lấy ra một tấm lệnh bài:

- Bẩm cáo tông chủ, đây là lệnh bài chứng minh thân phận của tôi.

Tiêu Dương nhìn qua, đúng thật không sai.

Một khắc này không khỏi thâm khen năng lực của Thiên Thính.

Khi hắn trở lại địa cầu, ngoại trừ gặp đám người đang quay phim kia, cũng không tiếp xúc với bất luận kẻ nào. Ngay cả Viêm Hoàng hay Thần điện đảo quốc cũng không chú ý đến hành tung của hắn. Nhưng thành viên Thiên Thính đã theo dõi hắn từ lâu. Phải biết rằng, vì tránh phiền phức không đáng, Tiêu Dương đã dịch dung.

- Làm sao mà anh nhận ra tôi?

Đường Chánh Bình thẹn thùng cười:

- Mỗi một thành viên Thiên Thính đều phải tiếp nhận huấn luyện đặc biệt. Huống chỉ, chân dung của Tông chủ, thành viên của Thiên Thính đều xem qua cả trăm lần, làm sao mà không nhận ra tông chủ?

- Không tệ.

Tiêu Dương mỉm cười tán thưởng, nhất thời khiến cho Đường Chánh Bình mừng như điên.

Kiếm Tôn nhất mạch còn chưa chính thức tuyên bố khai tông, nhưng công việc trù bị cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy. Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều biết, Kiếm Tông có thể nhanh chóng được xây dựng lại cũng là nhờ tông chủ Tiêu Dương xuất hiện. Lại còn là đệ tử của Kiếm Tiên tối cường.

Truyền kỳ về Tiêu Dương luôn là đề tài trong mỗi câu chuyện của các đệ tử Kiếm Tông.

Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều mong muốn được gặp mặt tông chủ.

Khi Đường Chánh Bình phát hiện hành tung của Tiêu Dương, cũng hoài nghi phán đoán của mình. Cho nên mới âm thầm theo dấu. Khi đối diện, lúc này mới thật sự xác định thân phận của Tiêu Dương. Hôm nay có thể được Tông chủ khen ngợi, Đường Chánh Bình lại càng hưng phấn.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Tôi muốn rời khỏi đảo quốc trở lại Viêm Hoàng. Chỉ là trên người tôi cái gì cũng không có. Có biện pháp nào hay không?

- Có.

Đường Chính Bình không chút do dự gật đầu:

- Chỉ cần tông chủ nguyện ý, thông qua Thiên Thính lập tức có thể trở lại Viêm Hoàng. Nhưng...

Đường Chánh Bình do dự một chút rồi nói:

- Tông chủ, người có đi Hà Lan chưa?

Tiêu Dương nhất thời khó hiểu.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment